Trang 540# 2
Chương 1081: Danh Kiếm Đạo Tuyết giở trò
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chuyện này…chuyện này là sao?"
Chẳng biết tại sao cơ thể mình không cử động được, nhất thời Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ vô cùng hoảng sợ, thế là vội vàng phát ra tin tức: "Tất cả hãy quay lại, chúng ta bị mai phục rồi!"
Thấy bộ dáng của hai người này, Vô Kỵ cười tủm tỉm nói: "Chắc là hai vị lại tiếp tục gọi viện binh thì phải…"
"Hả? Làm sao ngươi biết được?" Phong Vân Thiên Hạ trợn to hai mắt hỏi.
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên ta biết, ta còn biết trong thời gian ngắn bọn chúng không trở về được!"
Quả nhiên, ngay khi Vô Kỵ vừa nói xong, Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ cũng nhận được tin tức từ bọn người Lão Thử đưa tới: "Không xong, bọn ta cũng gặp phải mai phục, thực lực của đối phương rất cao, căn bản trong thời gian ngắn không thể quay lại."
Nhìn thấy tin tức của đám người Lão Thử, Phong Vân Thiên Hạ trợn to mắt hết cỡ, nhìn chằm chằm Vô Kỵ, sợ hãi mà hỏi: "Ngươi…Các ngươi là ai?"
Đầu óc Phong Vân Thiên Hạ cũng đần, không thấy đối phương đều che mặt và mang theo trang bị che giấu thân phận hay sao... Rất rõ ràng chính là không muốn bại lộ thân phận, sao có thể hỏi ra được.
"Ha ha!" Vô Kỵ nói: "Bọn ta là cha của ngươi!"
Phong Vân Thiên Hạ không ngốc, tất nhiên nghe ra Vô Kỵ đang đùa giỡn mình, không nghĩ ngợi gì đã tức giận mắng ngược lại.
"Đánh rắm! Mẹ nó ta là ông nội của ngươi!"
"Xem đi" Vô Kỵ cũng không để ý, mà là khoanh tay nói: "Ngươi đã không tin, vậy thì không nên hỏi… ngoan ngoãn đứng cho ngay ngắn, chúng ta chỉ cướp tiền không cướp sắc."
Nói xong, Vô Kỵ vỗ tay cái độp, một mảnh sương mù dày đặt màu hồng vây quanh đám người.
Bao Tam cùng Doãn Lão Nhị nhảy lên phía trước, mỗi người bắt lấy một cánh tay của Phong Vân Thiên Hạ, sau đó nhấc Phong Vân Thiên Hạ đặt ở trên tường.
Lúc này, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng đi tới trước mặt Phong Vân Thiên Hạ, lấy tay lục lọi trong ngực Phong Vân Thiên Hạ.
Nếu là bị một vị cô nương sờ ngực đúng là không có gì đáng nói, thế nhưng bị một gã đàn ông lớn tuổi sờ tới sờ lui ở trong nhực, cảm giác chênh lệch cũng không phải ít.
Rất rõ ràng Phong Vân Thiên Hạ là trai thẳng, bị Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ như thế, lông tơ sau lưng Phong Vân Thiên Hạ đều dựng đứng, hoảng sợ la lên: "Móa! Ngươi muốn làm gì đấy?"
Danh Kiếm Đạo Tuyết ngẩng đầu, cười hèn hạ nói: "Đừng sợ, chờ chút nữa ngươi sẽ biết!"
Còn chưa dứt lời, đột nhiên trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết xuất hiện một cái áo khoác.
Nhìn thấy áo khoác trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết, Phong Vân Thiên Hạ cảm thấy vô cùng quen mắt, hoảng sợ cuống cuồng cuối đầu nhìn lại cơ thể đã không thấy áo của mình đâu nữa.
"Mẹ nó!"
Phong Vân Thiên Hạ thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết đúng là cầm áo của mình trong tay, nhất thời cực kỳ hoảng sợ khóc nức nở nói: "Không phải ngươi vừa nói các ngươi không cướp sắc sao?"
"Cướp sắc à? Ngươi nghĩ hay lắm!" Danh Kiếm Đạo Tuyết khinh bỉ lầm bầm một câu, tay sờ soạng một lượt trên ngực bóng loáng của Phong Vân Thiên Hạ.
Phong Vân Thiên Hạ chỉ cảm thấy phía bên dưới gió lùa mát lạnh, quần của hắn cũng bị Danh Kiếm Đạo Tuyết túm trong tay.
Nếu không có áo, thì cùng lắm coi như là đang ở trần nhưng ngay cả quần cũng bị mất vậy chẳng khác gì là khỏa thân.
Cho dù đây là đang ở trong trò chơi, khỏa thân cũng là chuyện cực kỳ mất mặt. Ngay cả hai người Bao Tam và Doãn Lão Nhị đang giữ lấy tay của Phong Vân Thiên Hạ cũng không dám nhìn thẳng, đành phải quay đầu sang một hướng khác.
Mẹ nó, cay mắt quá cay mắt quá.
Vô Kỵ càng hiếu kỳ hỏi: "Mẹ kiếp Đạo Tuyết, là ngươi cố ý đúng không."
Danh Kiếm Đạo Tuyết nhét quần áo Phong Vân Thiên Hạ vào trong bao, vẫn lầm bầm nói: "Cố ý em rể ngươi, chỉ là hơi quá tay mà thôi."
Đương nhiên, lúc này người thống khổ nhất vẫn là Phong Vân Thiên Hạ.
"Trời ơi!"
Phong Vân Thiên Hạ vô cùng suy sụp kêu lên: "Ta có tiền... Ta có tiền, ngươi muốn bao nhiêu tiền?"
"Câm miệng, ai mà thèm tiền của ngươi!" Danh Kiếm Đạo Tuyết trừng Phong Vân Thiên Hạ một chút, tiếp tục lục lọi trên ngực Phong Vân Thiên Hạ.
Cái thứ đồ chơi vàng này Toàn Chân Giáo không bao giờ thiếu, dĩ nhiên trong trò chơi tiền tệ không sánh bằng đồng tiền mạnh như trang bị.
Mặc dù Phong Vân Thiên Hạ có nghề nghiệp là Kỵ sĩ, thế nhưng dưới sự kìm kẹp của hai Chiến sĩ đỉnh cấp Bao Tam và Doãn Lão Nhị, cho dù hắn có giãy dụa như thế nào đều không thể nhúc nhích.
Lão Hổ đứng một bên cũng muốn hỗ trợ, nhưng Linh Lung Mộng theo dõi hắn gắt gao, căn bản không thể động đậy, đành phải trơ mắt nhìn Phong Vân Thiên Hạ bị Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ tới sờ lui.
Đối với chuyện quấy rối tình dục đến từ người chơi, kỳ thật trong trò chơi cũng có luật được đặt ra, nhưng mà luật kia chỉ bảo vệ người chơi nữ... Còn với nam giới, quốc gia chúng ta hoàn toàn chưa có luật.
Đã nói là nam nữ bình đẳng nhưng tình huống này hình như hơi nghiêng về một bên .
Người chơi thành Dư Huy trải qua một trận thủ thành, đẳng cấp đều được tăng lên cấp năm.
Cho nên có thể nói người Toàn Chân Giáo ngoại trừ Vương Vũ ra là nhóm người có đẳng cấp cao nhất, không ai đứng thứ hai.
Huống hồ bây giờ Danh Kiếm Đạo Tuyết đã hoàn thành thức tỉnh, dưới áp chế của đẳng cấp và thuộc tính, kỹ năng của Danh Kiếm Đạo Tuyết có xác suất thành công cực cao.
Hầu như mỗi lần xuất thủ đều không thất bại.
Trong thiết lập của trò chơi, kỹ năng của Danh Kiếm Đạo Tuyết thế nhưng là ngoại trừ vàng và vật phẩm bị khóa ra, bất kỳ thứ gì cũng có thể trộm được.
Chỉ dùng một ít công phu, trang bị trong bao của Phong Vân Thiên Hạ từ đạo cụ cho tới các loại đồ vật khác đều bị Danh Kiếm Đạo Tuyết bới ra không còn thứ gì.
Ngay khi Phong Vân Thiên Hạ đang không còn muốn sống nữa. Lúc này, Danh Kiếm Đạo Tuyết đang tìm trong người Phong Vân Thiên Hạ, trong tay xuất hiện một cái đồ vật hình vuông.
"Lộp bộp!"
Nhìn thấy đồ vật trong tay Danh Kiếm Đạo Tuyết. Lập tức, tim của Phong Vân Thiên Hạ đã nhảy tới cổ họng, ôi, lại là con dấu thành chủ.
Con dấu thành chủ đối với Phong Vân Thiên Hạ mà nói cũng không phải đơn giản là một trăm vạn vàng. Đây chính là đồ vật mà có tiền cũng chưa chắc mua được.
Bây giờ cái đồ chơi này đã bị Danh Kiếm Đạo Tuyết cầm ở trong tay, Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ trực tiếp choáng váng.
Mà vẻ mặt của đám người Danh Kiếm Đạo Tuyết và Vô Kỵ so với Phong Vân Thiên Hạ cũng không khá hơn chút nào.
Con dấu thành chủ là đồ vật mà Vương Vũ bán đi, bên trong có cái gì mờ ám thì hiển nhiên mấy tên này cũng biết rõ rõ ràng ràng, thành chủ, không phải dễ làm như vậy…
Ngay khi Danh Kiếm Đạo Tuyết không biết phải làm sao, Phong Vân Thiên Hạ đột nhiên nói: "Đại… đại ca, coi như ta đưa trang bị cho các ngươi được không? Thứ này ngươi để lại cho ta..."
Không có trang bị có thể mua lại, không có con dấu muốn mua cũng không có chỗ mà mua, thời khắc mấu chốt Phong Vân Thiên Hạ tránh nặng tìm nhẹ, cầm được buông được cũng coi như là một hảo hán.
"Hả? Ngươi muốn thứ này?" Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy không chút nghĩ ngợi hỏi.
"Vâng…”
Phong Vân Thiên Hạ sợ Danh Kiếm Đạo Tuyết không cho mình, cẩn thận từng li từng tí một gật đầu.
"Cho ngươi!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết không chút suy nghĩ, giống ném một túi thuốc nổ, nhanh chóng nhét con dấu nhét vào trong người Phong Vân Thiên Hạ đang bị giữ trong tay Bao Tam.
"Cái này cho ta sao?"
Phong Vân Thiên Hạ thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết trả con dấu lại, vẻ mặt không khỏi ngơ khác, hiển nhiên hắn không nghĩ Danh Kiếm Đạo Tuyết dễ nói chuyện như vậy.
Trong trò chơi có tồn tại một quy tắc ngầm, đó chính là đồ vật càng quý giá thì càng khó trộm, con dấu trân quý như thế đều bị Danh Kiếm Đạo Tuyết tìm thấy, xem ra đồ vật trong bao của Phong Vân Thiên Hạ đã bị lục lọi không còn thứ gì.
Vì không còn tìm con dấu thành chủ, Danh Kiếm Đạo Tuyết xoay đầu lại, đưa ánh mắt nhắm vào Lão Hổ đứng bên cạnh đang muốn giở trò. Nhưng vào lúc này, Vô Kỵ lại nói: "Được rồi, chúng ta rút lui đi."