Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1080 - Chương 1082: Toàn Chân Giáo Lấy Gùi Bỏ Ngọc

Trang 541# 1

 

 

 

Chương 1082: Toàn Chân Giáo lấy gùi bỏ ngọc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Đừng đi, bên này còn có một tên đấy..."

Thấy Vô Kỵ muốn đi, Danh Kiếm Đạo Tuyết có chút lưu luyến không bỏ được.

Phong Vân Thiên Hạ thế nhưng là một con dê béo, chắc chắn thuộc hạ của hắn cũng không gầy được, Danh Kiếm Đạo Tuyết vừa nếm đến ngon ngọt, làm sao có thể nói đi là đi.

Vô Kỵ nhìn Lão Hổ một cái nói: "Bây giờ còn không vội, về sau còn có rất nhiều thời gian, đi nhanh lên! Người của bọn chúng tự sát rồi!"

"Tự sát?" Danh Kiếm Đạo Tuyết nghe vậy cơ thể run lên.

Trong thiết lập Trọng Sinh, người chơi có thể tự sát. Sở dĩ có cái thiết lập này là bởi vì làm mô hình võng du 3D, tưởng tượng ra bản đồ to lớn, người chơi sẽ khó tránh khỏi bị lạc đường hoặc là kẹt ở một cái tình huống tương đối xấu hổ. Do đó, tự sát là cách duy nhất để người chơi thoát ly quẫn cảnh, nhưng mà cũng có người chơi coi tự sát là một phương pháp để chạy trốn

Dù sao kinh nghiệm bị mất khi tự sát chỉ bằng một nửa tử vong bình thường.

Những người Toàn Chân Giáo khác ngăn chặn thuộc hạ của Phong Vân Thiên Hạ thực lực không yếu. Nhiều cao thủ như vậy, Toàn Chân Giáo muốn làm thịt bọn chúng cũng không khó, nhưng bắt sống sẽ tương đối tốn công, huống chi còn ngăn cản bọn chúng tự sát?

Điểm phục sinh cách nơi bán đấu giá cũng không xa, bây giờ những người chơi kia quyết đoán tự sát chạy trốn chờ những người chơi chi viện kia quay lại. Một khi sự việc bị xé to ra lúc đó mọi người muốn đi cũng không có đơn giản như vậy.

Nghĩ tới đây, Danh Kiếm Đạo Tuyết đành phải bất đắc dĩ nói: "Được rồi! Ghi vào sổ trước hôm sau tính! Lão Mộng yểm trợ rút lui!"

Nói xong, cơ thể Danh Kiếm Đạo Tuyết từ từ mờ đi, mở ra Tiềm Hành, cùng lúc đó Linh Lung Mộng lần nữa làm cho Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ đứng yên ngay tại chỗ.

Bao Tam và Doãn Lão Nhị ném Phong Vân Thiên Hạ, mở ra Va Chạm chạy ra khỏi tầm mắt Phong Vân Thiên Hạ, Vô Kỵ cũng nhẹ nhàng bay lên nóc nhà.

Khi bọn người Lão Thử chạy tới, chỉ còn lại hai người Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ đã bị lột trần truồng.

Nhìn thấy hình dạng này của Phong Vân Thiên Hạ, đám người Lão Thử nghẹn họng nhìn trân trối.

Lão Thử vùa lấy ra một cái áo khoác đưa cho Phong Vân Thiên Hạ vừa không thể tin được hỏi: "Chuyện này... chuyện này là các ngươi gặp phải lưu manh hả?"

Sau khi khôi phục tự do, trước tiên Phong Vân Thiên Hạ nhận lấy áo khoác của Lão Thử mặc trên người, sau đó tức giận mắng: "Lưu manh cái rắm! Ngươi thấy lưu manh cướp bóc sao? Đồ của ông đây đều bị cướp! Bọn chúng chính là thổ phỉ! Mẹ nó!"

"Đồ vật bị cướp hết rồi hả?" Nghe được Phong Vân Thiên Hạ nói, Lão Thử giật mình, cuống quít hỏi: "Đám giặc cướp không kia phải là vì con dấu thành chủ mà tới chứ?"

Có câu nói là không sợ kẻ cắp lấy trộm, chỉ sợ kẻ cắp ghi nhớ. Tuy thành Tự Do có anh ninh trật tự tốt, nhưng cũng không chịu nổi có người bí quá hoá liều.

Nhất là thứ đồ trân quý như con dấu thành chủ này, không biết có bao nhiêu người trông mà thèm. Phải biết bởi vì cái đồ chơi này, ngày hôm nay thành Tự Do cũng không dễ dàng ngăn lại được.

Có người ngấp nghé con dấu trong tay Phong Vân Thiên Hạ không thể bình thường hơn được, trong đó cũng không thiếu những công hội lớn đỉnh cấp kia... Những người này không những có động cơ gây án mà còn có thực lực khá mạnh, nếu thật là như thế sẽ không dễ tìm.

Trong trò chơi, đa số các công hội lớn tính khí không tốt là một nguyên nhân, quan trọng hơn chính là nghiệp đoàn càng lớn thì lão đại của nghiệp đoàn càng sĩ diện, không ai muốn mang tiếng là một tên cướp. Phong Vân Thiên Hạ tùy tiện đi hỏi, không thể nghi ngờ là phải đắc tội cường hào khắp nơi, đến lúc đó có khả năng chết như thế nào cũng không biết.

"Không phải!" Phong Vân Thiên Hạ lắc đầu.

"Làm sao ngươi biết?" Đối với việc Phong Vân Thiên Hạ thẳng thừng bác bỏ ý nghĩ của mình, giọng điệu của Lão Thử có chút khó chịu.

Hắn thực sự nghĩ không ra trên người Phong Vân Thiên Hạ còn có đồ vật gì đáng giá để có người bốc lên nguy hiểm lớn như thế.

Phong Vân Thiên Hạ lấy ra con dấu thành chủ nói: "Bởi vì bọn hắn lấy được con dấu, rồi trả lại cho ta."

"? ? ?"

Nhìn thấy con dấu trong tay Phong Vân Thiên Hạ, ngay lập tức đầu của Lão Thử đầy dấu hỏi chấm, trong lòng xuất hiện một triệu câu hỏi vì sao.

Tại sao lại như vậy? Không phải chứ... chẳng lẽ những người này muốn lột sạch Phong Vân Thiên Hạ để nhìn hắn khỏa thân? Mẹ nó cái khẩu vị này cũng quá mặn đi.

Đây cũng không phải vì trí thông minh của Lão Thử quá thấp, mà là đối với con dấu thành chủ mà nói, những trang bị đạo cụ bị mất kia của Phong Vân Thiên Hạ căn bản không đáng nhắc tới.

Bọn người Toàn Chân Giáo vậy mà trả lại con dấu thành chủ, rõ ràng đây chẳng khác gì với lấy gùi bỏ ngọc.

Phải biết nơi này chính là thành Tự Do, bốc lên nguy hiểm lớn như thế chỉ vì mấy món trang bị, quả thực khiến cho người ta có chút không biết nghĩ gì.

Không ngờ rằng người Toàn Chân Giáo người luôn luôn suy nghĩ con ruồi cho dù có nhỏ thế nào đi nữa thì cũng là thịt, tham tiện nghi chưa bao giờ chê tiện nghi nhỏ... Với lại những người này đều biết con dấu có thuộc tính lừa bịp, vì vậy đối với bọn hắn mà nói, trang bị trên người Phong Vân Thiên Hạ nghiễm nhiên so với con dấu thành chủ đáng giá hơn nhiều.

Suy tư nửa ngày, Lão Thử thật sự tìm không ra động cơ của đám người Toàn Chân Giáo, thế là hỏi Phong Vân Thiên Hạ: "Thế bọn chúng có tổng cộng mấy người?"

Nếu từ động cơ không tìm thấy manh mối gì vậy thì từ đặc trưng từng người để tìm.

Phong Vân Thiên Hạ nghĩ nghĩ trả lời: "Bốn tên! Một tên Mục sư, hai tên Chiến sĩ, một tên Thích khách!"

Lúc này Lão Hổ lại nói: "Không đúng, hình như còn có một tên Cung thủ núp trong bóng tối!"

"À, đúng! Còn một tên Cung thủ, nhưng mà kỹ thuật vô cùng kém cỏi, chỉ bắn thôi cũng không đến nơi đến chốn."

Phong Vân Thiên Hạ bị người ta lột sạch, còn có mặt mũi chế giễu người khác kỹ thuật yếu kém, cũng không biết là ai cho hắn dũng khí.

"Tướng mạo bọn chúng như thế nào?" Chuột lại hỏi.

"Bọn chúng che mặt! Nhưng mà Mục sư cả người mặc đồ trắng, hai tên Chiến sĩ một tên hết sức khôi ngô mang theo tấm khiên, một tên dáng người trung đẳng cầm hai tay hai kiếm, còn Thích khách thì vô cùng hèn mọn."

"Chuyện này..." Lão Thử im lặng gãi đầu một cái nói: "Ngươi nói những thứ này đều là đặc trưng của nghề nghiệp, có cái gì đặc biệt hơn hay không, ví dụ như kỹ năng và trang bị?"

"Trang bị, kỹ năng à... Cái tên Thích khách kia còn trộm đồ." Phong Vân Thiên Hạ lại trả lời.

"Thôi ta thua!" Lão Thử che mặt sụp đổ, xem như hắn bị Phong Vân Thiên Hạ đánh bại, gặp cả nửa ngày mà điểm đặc trưng của đối thủ còn không nhớ kỹ.

Không nhớ đặc trưng của đối thủ và tin tức của bọn chúng thì coi như ở thành Tự Do Chi cũng không có cách nào bắt người.

Không còn cách nào, dù gì Phong Vân Thiên Hạ cũng không phải dân chuyên, lúc đó chỉ biết sợ hãi, làm sao sẽ chú ý những thứ này. Nhưng mà Phong Vân Thiên Hạ và Lão Hổ đều cho biết bị cáo lại là hạng người hay lải nhải, còn có một vấn đề bổ sung mà Lão Thử nghe được: "Hình như tay Mục sư kia có một kỹ năng rất đặc thù."

"Ồ? Kỹ năng đó như thế nào?" Chuột kinh ngạc hỏi.

Lão Hổ nói: "Kỹ năng gì không rõ lắm, nhưng mà lại có thể thay đổi cảnh vật xung quanh."

Lão Thử cả kinh nói: "Thay đổi cảnh vật xung quanh? Còn có loại kỹ năng này à?"

"Ừm!" Lão Hổ gật đầu nói: "Lúc nãy, khi bọn chúng xuất hiện, chúng ta bị một đám sương mù màu hồng bao phủ lại."

"Gây ra thời tiết sương mù sao? Hiệu quả như thế nào?" Lão Thử cau mày hỏi.

Lão Thử cũng là một cao thủ, vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, còn chưa từng nghe nói có kỹ năng như thế này.

"Hiệu quả cụ thể như thế nào ta không biết, lúc đó bọn ta đều bị đứng yên không động đậy được ta hoài nghi là do đám sương mù kia gây ra."

Nghe Lão Hổ giải thích, lập tức Lão Thử xạm mặt lại nói: "Là Thuật Định Thân nhiều người à? Sao càng nói càng khó hiểu thế!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment