Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1088 - Chương 1090: Người Vượt Qua Đường Kẻ Này, Chết!

Trang 545# 1

 

 

 

Chương 1090: Người vượt qua đường kẻ này, chết!
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Oh fuck, lão Ngưu, ngươi bị não tàn hả?"

Vô Kỵ nghe thấy Vương Vũ nói như vậy, kinh ngạc giật nảy người, đạp cho Vương Vũ một cước giận dữ nói.

Ở đây là game, không phải hiện thực... Mạng người ở đây không đáng giá chút nào hết, dưới tình huống này đương nhiên có thể chạy được thì chạy, nói cái gì cùng sống cùng chết, căn bản chỉ là tên não tàn thôi hiểu chưa hả?

"Cút mẹ nhà ngươi đi!" Vương Vũ túm Vô Kỵ nhấc lên ném xuống cửa quán rượu, sau đó kêu to với những người khác trong Toàn Chân Giáo: "Giết vào trong đi!"

"Đi vào trong á?" Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, mọi người đều sửng sốt.

Bên ngoài bây giờ đã bao vây chật kín người, đi vào thì phải làm thế nào đây? Cho dù có thể dựa vào địa hình của quán rượu để chống đỡ tấn công của đám lính đánh thuê, nhưng đây là đang ở trong nội thành không phải vùng ngoại ô, sau khi đợi đến giá trị PK chồng chất đến một số lượng nhất định, lính canh vừa đi ra, tất cả mọi người cũng vẫn chỉ còn một con đường chết.

Ưu điểm lớn nhất của đám người Toàn Chân Giáo này là nghe lời khuyên của người ta, tuy một đám người cũng không biết rốt cuộc thì Vương Vũ có ý định gì, nhưng cũng không nói nhảm, Doãn Lão Nhị và Bao Tam đi theo đằng sau Vô Kỵ, cúi đầu Va Chạm, đâm thủng đám người Phong Vân Thiên Hạ và Thập Nhị Tinh Tượng, quay về trong quán rượu lần nữa.

"Đây chính là cùng đường bí lối trong truyền thuyết đây sao?"

Nhìn thấy người của Toàn Chân Giáo đột nhiên quay lại, Phong Vân Thiên Hạ cũng trợn tròn mắt, mặc cho hắn ta nghĩ đến đủ loại kết cục, đều không nghĩ đến chuyện Toàn Chân Giáo sẽ chạy ngược trở về.

Nếu Toàn Chân Giáo đã tự mình chui vào ngõ cụt, vậy thì đi bắt ba ba trong hũ thôi!

Nghĩ đến đây, Phong Vân Thiên Hạ vung tay lên, chỉ vào quán rượu nói: "Đi vào trong, không để lại người sống!"

Nhưng mà đúng vào lúc này, thân hình Vương Vũ chợt lóe lên, chặn ngay cửa quán rượu.

Thân hình Vương Vũ cường tráng cao to, ánh mắt thản nhiên, một tay vươn về phía trước, một tay giấu sau lưng, quần áo của người tập võ mặc trên người dù không có gió cũng tự bay, cả người đứng ở đó cao lớn, sừng sững, hiển thị rõ ràng khí phách của Võ học tông sư.

Thứ như khí thế này từ trước đến nay vẫn rất huyền ảo, vốn dĩ mọi người cũng sẽ không tin ở trong game có khí thế của người nào đó có thể ảnh hưởng đến sự phát huy sức mạnh được, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng Vương Vũ như thế này, thế nhưng trong lòng mọi người không hiểu ra sao lại không dám bước lên.

Đúng lúc đó, Vương Vũ thi triển trạng thái Quyền Cương, chập ngón tay lại như dao nhẹ nhàng vung xuống phía dưới, chưởng phong vạch lên một đường kẻ ở vị trí cách cửa quán rượu hai mét, sau đó Vương Vũ ngẩng đầu lên nhàn nhạt nói với người đứng trước mặt: "Đây là ranh giới sống chết, người vượt qua đường kẻ này, chết!"

"..."

Đám người chơi nhìn Vương Vũ một cái, lại nhìn đường kẻ trên mặt đất một cái, nhíu mày nhìn về phía Phong Vân Thiên Hạ.

Tất cả mọi người đều từng nghe thấy danh tiếng của Toàn Chân Giáo và Vương Vũ.

Người có tên cây có bóng, thực lực đối thủ như thế nào, trong lòng bọn họ cũng vô cùng rõ ràng, vừa nãy Toàn Chân Giáo không tổn hao chút nào dễ dàng đột phá vòng vây đông người như vậy, đã đủ giải thích cái gì gọi là dưới danh tiếng lẫy lừng không có kẻ bất tài.

Về phần Vương Vũ, danh tiếng còn lẫy lừng hơn nữa, cái gì mà thiên hạ đệ nhất Võ sư, thiên hạ đệ nhất cao thủ, Đồ Thần Giả, người chơi duy nhất trở thành thành chủ, còn thành công dẫn dắt người đẩy lui trận chinh phạt của giáo hội Quang Minh, đánh khắp thiên hạ không có đối thủ, chính là nói đến người đang đứng trước mặt này.

Đối mặt với loại cao thủ giống như truyền thuyết này mà lại không chột dạ thì đó là giả dối, lúc này thấy Vương Vũ vạch ra một ranh giới sống chết, cũng không ai dám bước lên làm con chim đầu đàn.

Dù sao đều là lính đánh thuê, lấy tiền làm việc, có thể vẩy nước thì vẩy nước, làm gì có ai thật sự bán mạng luôn đâu chứ, ngộ nhỡ bị tên như vậy ghi thù rồi, sau này còn chơi được game này nữa hay không hả?

Phong Vân Thiên Hạ thấy Vương Vũ tùy tùy tiện tiện như vậy đã trấn áp được mọi người rồi, nhất thời giận tím mặt, chỉ vào Vương Vũ kêu lên với tất cả mọi người: "Hắn á, sợ cái lông ấy! Nghề nghiệp tầm xa tấn công trước cho ta, ai có thể làm thịt được hắn, ta cho người đó mười nghìn vàng!"

"Mười nghìn vàng!"

Đám lính đánh thuê nghe thấy như vậy, trong lòng đồng loạt chấn động.

Mười nghìn vàng là khái niệm gì chứ? Nếu đổi thành nhân dân tệ chính là năm trăm nghìn đó, bằng thu nhập năm năm của người bình thường đó.

Miễn là làm thịt được người trước mặt này, thì bớt được năm năm vất vả, chuyện tốt như vậy đi đâu mà tìm được chứ?

Có tiền tài trước mặt, sợ hãi gì đó đều không tồn tại nữa rồi.

Mẹ kiếp, làm đi!

Nghĩ đến đây, mọi người không nói hai lời, dưới sự che chắn của hỏa lực tầm xa, trực tiếp đánh tới.

Nhìn đám người chơi không sợ chết, Vương Vũ híp mắt lại, đeo khăn che mặt, một tay cầm tấm khiên, một tay cầm kiếm dựa lưng vào cửa quán rượu giao đấu với những người chơi đang xông đến.

Những lính đánh thuê này đều không phải là đồng đội của nhau, phối hợp cũng không tính là ăn ý cho lắm, Vương Vũ cầm tấm khiên thần khí trong tay, đan xen giữa những người chơi đương nhiên không sợ tấn công tầm xa.

Huống hồ, cửa quán rượu chỉ rộng có nhiêu đó thôi, bỏ qua nghề nghiệp tầm xa đằng sau, trong cùng thời gian đó, số người có thể cùng xông lên giao đấu với Vương Vũ chẳng qua cũng chỉ có mấy người quen thuộc, đương nhiên không mảy may khiến Vương Vũ sứt mẻ chút nào.

Chỉ thấy thân hình Vương Vũ cúi thấp, cầm khiên bảo vệ bộ phận quan trọng, sử dụng hàng nghề nghiệp cận chiến ở đằng trước ngăn chặn tầm mắt tấn công của nghề nghiệp tầm xa đằng sau, đồng thời trường kiếm trong tay hoặc đâm hoặc chém liên tục vung ra, mỗi một lần ra tay đều có thể mang theo vô số vệt sáng trắng, bất kể mọi người có đánh sâu vào như thế nào đi nữa, từ đầu đến cuối không ai có thể vượt qua đường kẻ trên mặt đất.

Thấy Vương Vũ hung hãn như thế, sắc mặt của Phong Vân Thiên Hạ cũng tái nhợt đi rồi, vừa sợ hãi vừa kêu lên: "Giết đi giết đi, đợi lát nữa lính canh đến đây rồi, hắn càng giết được nhiều thì lát nữa sẽ chết càng thê thảm."

Nhưng mà hệ thống dường như có chỗ thiên vị Vương Vũ, mấy phút đồng hồ trôi qua, đám người chơi lính đánh thuê từ tinh thần đến thể xác, đều bị tấn công đến mức sắp sụp đổ đến nơi rồi, cũng không đợi được lính canh đến.

Trong đám lính đánh thuê cũng không thiếu người chơi có sức tưởng tượng phong phú, nhìn thấy Vương Vũ giết nhiều người như vậy, lính canh của hệ thống không có chút tin tức nào, không nhịn được kêu gào thất thanh: "Mẹ nó, hắn đã mạnh đến mức độ ngay cả hệ thống cũng không dám quản lý nữa hay sao?"

Trong một số tình huống đặc biệt, có một số lời nói linh tinh lại có thể khiến người ta tưởng thật, nghe thấy suy đoán như vậy, đám người chơi không nhịn được suy nghĩ miên man.

Người trước mắt này vậy mà chính là kẻ đã từng tàn sát cả thần đấy, thần trong game không phải chính là hệ thống sao? Mẹ kiếp, thảo nào! Ngay cả hệ thống cũng không dám quản lý nữa rồi, đây rốt cuộc là loại người hung dữ nào vậy?

"Hít..." Nghĩ đến đây, mọi người không nhịn được run rẩy.

Có lẽ ngay cả Vương Vũ cũng không nghĩ tới, bản thân hắn chẳng qua chỉ đeo một chiếc mặt nạ có thuộc tính che giấu lên thôi, thế mà đám đối thủ suýt nữa đã bị hắn dọa chết luôn rồi.

"Đệt cụ mợ nhà chúng mày! Các ngươi như thế mà không đánh nổi hắn à? Cùng xông lên đi chứ!" Lúc này Phong Vân Thiên Hạ lại gấp gáp gào rú, ra lệnh cho mọi người.

Phong Vân Thiên Hạ coi như cũng đã nhìn ra, kỹ xảo cận chiến của Vương Vũ cao, căn bản cũng không phải là cùng một không gian với người chơi bình thường.

Đứng đây liều mạng đánh thao tác với Vương Vũ thì cả đời cũng đừng hòng mà thắng nổi, đối phó với hắn thì phải sử dụng phương vô lại như ôm bắp đùi bẻ ngón tay mới được.

Dù sao đối thủ cũng chỉ có một người, mọi người ngốc nghếch xông lên phía trước, cũng không tin hắn có thể chống đỡ được.

Không thể không nói, tên Phong Vân Thiên Hạ này cũng không phải kẻ ngoài tiền ra thì chẳng có cái gì hết, ánh mắt nhìn người của thằng ranh này ngược lại cũng vô cùng độc đáo, lập tức đi tìm kiếm nhược điểm của Vương Vũ.

Đúng vậy, một thân bản lĩnh của Vương Vũ tất cả đều phụ thuộc vào thao tác, mọi người muốn sử dụng chiêu thức kỹ năng để đánh thắng Vương Vũ thì đơn thuần chính là mơ mộng hão huyền, nhưng thật ra phương pháp cùng xông lên không có đầu óc kia mới thật sự là cách đơn giản nhất mà hiệu quả nhất.

Người thông minh lại giả vờ ngu ngốc, có thể nói chính là đạo lý này.

Phong Vân Thiên Hạ nói thế nào cũng là ông chủ, mặc dù trong lòng mọi người vô cùng không cam lòng giao đấu với Vương Vũ, nhưng ông chủ đã ra lệnh rồi, cũng đành phải mặt dày xông lên thôi.

Thấy đám đối thủ ngốc nghếch đánh tới như vậy, Vương Vũ hơi sững sờ, trong mắt lóe ra vẻ kinh ngạc, vội vàng lui về sau từng bước, sau đó hai tay hợp lại đẩy ra, một luồng sóng lớn cuồn cuộn từ phía trước mặt đánh thẳng về đám người chơi đang xông đến.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment