Trang 549# 1
Chương 1098: Đội ngũ Võ sư đáng sợ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Chơi game, quan trọng nhất là sắp xếp nghề nghiệp.
Không nói đến bây giờ Võ sư vẫn vô cùng yếu thế, mặc dù nghề nghiệp Võ sư này rất mạnh, nhưng mà cũng rất ít có đội ngũ nào lại tập hợp toàn Võ sư như vậy.
Lấy một ví dụ như thế này, bây giờ nghề nghiệp mạnh nhất trong game là Thích khách và Chiến sĩ, nhưng mà cũng không có đội ngũ nào lại chỉ có hai nghề nghiệp này.
Dù sao, chỉ có duy nhất một nghề nghiệp thì cho dù có mạnh mẽ đến mức độ nào, cũng không thể phát huy hết hiệu quả phối hợp nghề nghiệp.
Một đội người như vậy, tất cả đều là trang phục Võ sư, quả thật có chút thu hút ánh mắt người khác.
Đúng lúc này, một người chơi nữ dẫn đầu đội ngũ đứng ra nhìn bốn phía xung quanh một vòng, sau đó hỏi: "Tử Thử là ai hả?"
"Á..." Nghe thấy người chơi nữ này gọi mình, Lão Thử vội vàng đứng ra nói: "Chính là ta!"
"Ta là Băng Thanh Ngọc Kiệt!"
Trong khi người chơi nữ đang nói, một Võ sư trong đội ngũ đằng sau nhanh chóng chuyển một băng ghế đến lau lau, đặt đằng sau lưng cô ta.
Băng Thanh Ngọc Kiệt mặt không thay đổi ngồi xuống đối diện đám người Phong Vân Thiên Hạ.
Thấy cảnh tượng như vậy, đám người Phong Vân Thiên Hạ nhất thời trợn mắt há miệng không nói nên lời.
Băng Thanh Ngọc Kiệt còn không hề quay đầu chút nào đã ngồi xuống băng ghế, tất cả những chuyện này rõ ràng là ngựa quen đường cũ, vì vậy có thể thấy được, cô nàng này đã quen với bộ dạng như thế rồi, càng khiến người ta giật mình chính là, Võ sư vừa chuyển băng ghế ra lại có vẻ mặt đắc ý hả hê.
Phải biết là Phong Vân Thiên Hạ cũng là một người vô cùng khó phục vụ, nhưng mà thằng ranh này có khó phục vụ hơn nữa, cũng đều dựa vào phân chia cấp bậc giữa ông chủ và nhân viên để đối xử với Thập Nhị Tinh Tượng, cho đến bây giờ chưa từng coi Thập Nhị Tinh Tượng là người hầu, mà hành vi của Băng Thanh Ngọc Kiệt này, rõ ràng đã khiến người ta nhìn có cảm giác không thoải mái.
"Lạch cạch..."
Phong Vân Thiên Hạ đánh rơi chén rượu trong tay xuống bàn, sững sờ hỏi Lão Thử: "Cái này... Đây chính là cao thủ mà ngươi mời đến hả?"
"Vâng!" Lão Thử mờ mịt gật đầu, hắn ta nghìn vạn lần không ngờ đến, cao thủ mà bản thân mình mời đến, rõ ràng lại là một bà cô tổ.
"Quả là có cá tính!" Phong Vân Thiên Hạ lau mồ hôi.
"Hừ!"
Nhìn thấy bộ dạng đám người Phong Vân Thiên Hạ sợ lớn sợ nhỏ như vậy, Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng, đi thẳng vào vấn đề, nhìn chằm chằm Lão Thử hỏi: "Ngươi chính là Tử Thử? Nói đi, hợp tác như thế nào?"
"Cái này..." Lão Thử quay đầu nhìn Phong Vân Thiên Hạ một cái nói: "Hợp tác như thế nào thì phải hỏi ông chủ của chúng ta."
Lão Thử chỉ là người làm thuê, có ông chủ ở đây, đương nhiên không đến lượt hắn ta nói chuyện.
"Ồ? Hóa ra là ngươi nói thì không tính hả? Vậy ngươi nói những lời nhảm nhí đó với ta để làm cái gì?" Băng Thanh Ngọc Kiệt khinh thường trách Lão Thử một câu, chợt quay mặt về phía Phong Vân Thiên Hạ.
"Đệt! Con ranh nhãi nhép kiêu ngạo này!"
Thập Nhị Tinh Tượng cũng là cao thủ, cũng có lòng tự trọng, lão đại bị một cô gái không có tên tuổi gì nhục nhã như vậy, sắc mặt mọi người cũng rất khó coi, một đám người nhìn chằm chằm Băng Thanh Ngọc Kiệt, trên mặt viết đầy phẫn nộ.
Băng Thanh Ngọc Kiệt dường như khinh thường nói chuyện với đám thuộc hạ, hơi vênh cằm lên hỏi Phong Vân Thiên Hạ: "Này, ngươi nói đi, chúng ta hợp tác như thế nào?"
Đây cũng là lần đầu tiên Phong Vân Thiên Hạ gặp phải kẻ còn kiêu ngạo hơn cả hắn ta, khí thế hơi không sánh nổi, gãi gãi sau gáy hỏi ngược lại: "Ngươi nói thử xem?"
"Rất đơn giản!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt nói: "Các ngươi ra tiền chúng ta ra sức, muốn biến đối thủ thành ra như thế nào, các ngươi nói là được, càng thê thảm thì giá cả càng cao!"
"Cái gì?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa dứt lời, tất cả mọi người lập tức ngây ngẩn cả người.
Mẹ nó, giọng điệu của bà cô này cũng quá kiêu ngạo rồi, đám người Toàn Chân Giáo thế nhưng là cao thủ lâu năm đấy, thực lực cũng không kém hơn tuyển thủ chuyên nghiệp bao nhiêu đâu, về phần Thiết Ngưu kia, lại càng mạnh đến biến thái, những điều này mọi người đều đã được chứng kiến tận mắt cả rồi.
Nhưng mà khi Băng Thanh Ngọc Kiệt nói ra những lời này, vẻ mặt rất lạnh nhạt, dường như không phải bản thân cô ta đang phải đối mặt với một đám cao thủ, mà là một đám người sắp chết... Tự tin như vậy, mạnh mẽ đến mức khiến người ta cảm thấy hình như đám người kia bị bệnh.
"Cái này..."
Người khác không biết, dù sao Phong Vân Thiên Hạ cũng bị giọng điệu chém gió thổi phồng của Băng Thanh Ngọc Kiệt dọa cho sợ hãi rồi, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi Lão Thử: "Lão Thử, đây là người mà ngươi tìm đến, ngươi cảm thấy có thể tin được không?"
"Á..." Lão Thử nghe thấy thế chần chừ một chút nói: "Cô Băng, chuyện hợp tác không cần vội vàng, thật ra cậu Phong của chúng ta chỉ muốn tìm mấy cao thủ có năng lực cao hơn một chút, chứ không phải đến liều mạng đấu võ mồm với đối thủ."
Vốn dĩ là, Lão Thử còn tưởng rằng có thể tìm được mấy người để đối phó thôi, nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa dứt lời, trái tim Lão Thử cũng nguội lạnh rồi...
Mẹ nó cái này chém gió như vậy, Lão Thử cũng cảm thấy mình mất hết mặt mũi trước mặt Phong Vân Thiên Hạ rồi.
"Hừ!" Thấy Lão Thử nói chuyện với mình như vậy, Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: "Đồ nhãi nhép, ngươi có ý gì hả?"
Đồ nhãi nhép???
Nghe thấy lời nói của Băng Thanh Ngọc Kiệt, cho dù là Thập Nhị Tinh Tượng lười không thèm tính toán với phụ nữ, nhưng bị người ta chế giễu như vậy, lửa giận của đám người cũng xoẹt một nhát bùng lên đến tận trán.
Mẹ nó, xem cô ả này cũng có mấy phần nhan sắc, tại sao nói chuyện lại độc miệng như thế chứ?
Thần Long tính cách nóng nảy trực tiếp đứng bên cạnh chen miệng vào: "Có ý gì ấy à? Có nghĩa là chúng ta không muốn hợp tác với đám rác rưởi chỉ biết khoe khoang chém gió như các ngươi! Nghe có hiểu không hả? Hiểu thì mau cút đi!"
"Ồ?" Nghe thấy lời nói của Thần Long, Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng không hề tức giận chút nào, mà chỉ nhướn lông mày dài mảnh lên, giống như chỉ vừa mới chú ý đến sự tồn tại của Thần Long, giả vờ bất ngờ nói: "Ngươi lại là thứ hỗn tạp từ đâu đến vậy?"
Không thể không nói, về phương diện nhục nhã người khác, cô ả Băng Thanh Ngọc Kiệt này rất có trình độ, giọng điệu ăn trên ngồi trốc này, ánh mắt miệt thị tất cả này, người có tốt tính hơn nữa mà nói thêm ba câu với cô ta cũng đều sẽ nghẹn được một bụng lửa giận, huống chi Thần Long này lại có tính cách nóng nảy không chịu nổi nửa điểm thiệt thòi.
"Mẹ kiếp!"
Thần Long vốn dĩ đã vô cùng chướng mắt với điệu bộ của Băng Thanh Ngọc Kiệt, lúc này lại bị khiêu khích thêm lần nữa, nhất thời không kiềm chế được lửa giận nữa, tức giận mắng một tiếng, rút dao găm ra thi triển Tật Hành oán giận xông đến.
"Ha ha!"
Thấy Thần Long dùng sức lao về phía mình, Băng Thanh Ngọc Kiệt cười khẽ, biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, cũng không có vẻ gì là kinh hãi hay hoảng sợ.
Ngay khi dao găm của Thần Long sắp đâm trúng Băng Thanh Ngọc Kiệt, lúc này một Võ sư từ đằng sau Băng Thanh Ngọc Kiệt lao vọt ra, ngăn chặn trước mặt Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Không đợi Thần Long kịp phản ứng, Võ sư này đã hời hợt nhấc tay trái lên, bắt được cổ tay của Thần Long đang đâm tới, sau đó dùng sức vặn về phía sau, Thần Long không tự chủ được xoay người lại.
Cùng lúc đó, cánh tay phải của Võ sư lật ngược lại dễ dàng kẹp cổ Thần Long dưới nách, thân thể hơi dùng lực ấn mạnh về phía sau một chút, đã nghe thấy "răng rắc" một tiếng, âm thanh của xương cổ gãy lìa, Thần Long ngay tại chỗ biến thành một vệt sáng trắng bay đi.
Sau khi giết chết Thần Long trong vòng một giây, Võ sư kia dường như chỉ vừa làm xong một chuyện bé nhỏ không đáng kể gì, phủi phủi tay, bình tĩnh tự nhiên quay về đứng phía sau Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Lúc này, Lão Hổ cười hì hì trêu chọc Thần Long trong kênh đội ngũ: "Mẹ kiếp Lão Long, kỹ năng diễn xuất không tệ nhỉ... Có thể đi đóng kịch được đó, còn làm game thủ chuyên nghiệp làm gì?"
Thần Long nhận được tin nhắn thì giận dữ nói: "Diễn cái con mẹ nhà ngươi ấy, mẹ nó ngươi cứ thử lên đấu một trận xem!"
"Cái gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự bị người ta giết chết trong vòng một giây?"
Nhìn thấy tin nhắn của Thần Long, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi rồi.