Trang 549# 2
Chương 1099: Võ sư mới là nghề nghiệp mạnh nhất?
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Thần Long cũng không phải là kẻ yếu, bất luận là thao tác hay trang bị, Thần Long cũng là kẻ đứng hàng đầu trong Thập Nhị Tinh Tượng.
Mặc dù Thần Long chỉ là một Thích khách máu giấy nhưng toàn thân hắn ta đều là trang bị Ám Kim, hắn ta có thể miễn cưỡng ăn một bộ kỹ năng bùng nổ của Pháp sư mà chưa chắc đã chết. Vậy mà bây giờ Thần Long lại bị một Võ sư làm thịt trong vòng một giây thì quả thực nghe có chút rợn người.
Dĩ nhiên, nhóm người Thập Nhị Tinh Tượng lúc này cũng chỉ kinh ngạc mà thôi chứ không giống những người khác trong quán rượu mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng được.
Rốt cuộc hôm nay cũng không phải lần đầu tiên Thần Long bị Võ sư quật ngã… Mới vừa rồi thôi, mọi người tận mắt nhìn thấy Thần Long bị Vương Vũ tiện tay ném ra ngoài, chỉ có điều Võ sư lần này không có xuống tay khách khí như vậy mà trực tiếp giết người.
Nhóm người Phong Vân Thiên Hạ và Thập Nhị Tinh Tượng nhìn chằm chằm Băng Thanh Ngọc Kiệt và đám Võ sư phía sau lưng cô ta âm thầm cả kinh nói: "Má nó… Hiện giờ Võ sư đều hung tàn như vậy sao?"
Ôi trời, một tên Thiết Ngưu vừa đi, giờ lại tới thêm một đám người như thế. Võ sư trong trò chơi này chẳng nhẽ là nghề nghiệp trâu bò tối thượng nhất hay sao?
"Anh giai ơi, đây chính là cao thủ ngươi đào tới từ trên diễn đàn đó hả… Ngươi đập vỡ chén cơm của chúng ta rồi." Đoàn người dựng ngóng giữa với Lão Thử Điên Cuồng.
Vừa rồi Võ sư nọ biểu lộ ra thực lực so với Vương Vũ cũng không thua kém bao nhiêu, Lão Thử mời đến dạng người như vậy rõ ràng là muốn nhường vị trí của mình đi mà.
Mặt mũi của Lão Thử đầy vẻ oan ức nói: "Ta thề, người nào mà cố ý người đó chính là thằng cháu."
…
Đối mặt với ánh mắt khiếp sợ và oán hận của nhóm người Phong Vân Thiên Hạ, Băng Thanh Ngọc Kiệt vẫn giữ nét mặt vân đạm phong khinh như cũ.
"Thế nào? Hiện tại chúng ta có thể nói về giá tiền được chưa?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt mở ra hai tay, thản nhiên hỏi Phong Vân Thiên Hạ.
Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy cả người đều giật nảy mình, hắn ta lập tức vội vàng gật đầu nói: "Có thể! Có thể! Chỉ cần các cô có thể trừng trị chết đám người Toàn Chân Giáo kia cho ta, giá cả bao nhiêu theo ý của cô tất!"
Phong Vân Thiên Hạ thật ra chính là người một tay phát triển Thập Nhị Tinh Tượng từ thôn tân thủ. Bản lĩnh của Thập Nhị Tinh Tượng lớn như thế nào đương nhiên trong lòng Phong Vân Thiên Hạ rõ ràng nhất.
Mặc dù Phong Vân Thiên Hạ trông hùng hùng hổ hổ, nói một đám người Lão Thử là lũ rác rưởi nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rõ, sở dĩ bọn họ thua thảm như vậy cũng là bởi vì Thập Nhị Tinh Tượng quá yếu, mà đối thủ của họ quá mạnh. Cho nên lúc ấy Phong Vân Thiên Hạ cũng chỉ nói nhảm mà thôi, hắn ta đối với việc đám người Lão Thử tìm kiếm sự giúp đỡ cũng không đặt hy vọng quá nhiều.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy thực lực của đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt, dục vọng báo thù của Phong Vân Thiên Hạ một lần nữa được nhen nhóm.
Tất cả mọi người đều là kẻ tinh mắt, tất nhiên có thể nhìn ra những người trước mặt này mới là đối thủ của Toàn Chân Giáo, ở cùng một đẳng cấp với Toàn Chân Giáo. Giờ mà có một nhóm người như thế này gia nhập, không chừng lần này Toàn Chân Giáo phải quỳ gối trước bọn họ.
"Hừ! Coi như ngươi thức thời!" Băng Thanh Ngọc Kiệt lạnh nhạt nói: "Chúng ta cũng có nghe nói đến nhóm người Toàn Chân Giáo, thực lực của bọn họ không yếu, mười ngàn vàng một cấp thế nào?"
Xem ra nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt mặc dù có thực lực cao nhưng tầm nhìn về tiền bạc lại thấp, mười ngàn vàng đánh rớt một cấp của Toàn Chân Giáo kia quả thực là cái giá lương tâm.
Phong Vân Thiên Hạ là một kẻ không thiếu tiền, nếu quả thật có thể giáo huấn Toàn Chân Giáo, chút tiền này đối với hắn ta mà nói cũng không đáng là bao.
"Chuyện này hả..."
Lúc này, Phong Vân Thiên Hạ lập tức phát huy đầy đủ ưu thế của kẻ có tiền, Phong Vân Thiên Hạ cười cười, nói điều kiện với Băng Thanh Ngọc Kiệt: "Cấp bậc không quan trọng, quan trọng là trong tay những người đó trang bị của ta, ta chỉ muốn các cô có thể lấy trang bị về, ta sẽ mua toàn bộ theo giá gốc, bất kể là trang bị của ta hay của bọn họ! Dĩ nhiên, nếu như các cô có thể giết bọn họ rớt cấp, ta cũng sẽ trả tiền, giá cả theo như cô mới vừa nói, mười ngàn vàng một cấp."
"Thành giao!"
Phong Vân Thiên Hạ chủ động tăng giá cả, Băng Thanh Ngọc Kiệt dĩ nhiên sẽ không từ chối.
Băng Thanh Ngọc Kiệt hài lòng gật nhẹ đầu, sau đó lập tức đứng dậy, quay người muốn đi ra ngoài. Cô ta tới vội vàng cũng đi vội vàng, tác phong quả nhiên là gọn gàng.
Nhìn thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt muốn đi, Phong Vân Thiên Hạ giật mình, vội vàng nói: "Băng tiểu thư khoan đi đã."
"Có vấn đề gì?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt xoay người lại nhìn lướt qua đám người Thập Nhị Tinh Tượng một chút, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Phong Vân Thiên Hạ: "Ngươi muốn mời ta uống rượu sao? Thật có lỗi, ta không quen ngồi chung bàn với rác rưởi!"
"Bà mịa nó!!!" Đám người Thập Nhị Tinh Tượng tức đến run rẩy cả người, nếu không phải bọn họ tự biết đánh không lại nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt thì có khả năng hiện tại đã động tay động chân rồi.
"Không… Không phải..." Phong Vân Thiên Hạ sạm mặt lại hỏi: "Chuyện kia, các cô không cần tiền đặt cọc trước sao?"
"Hừ hừ, khỏi cần!" Băng Thanh Ngọc Kiệt nhẹ nhàng cười một tiếng, lắc lắc ngón trỏ nói: "Ta không sợ các ngươi ăn quỵt!"
Dứt lời, Băng Thanh Ngọc Kiệt ngay cả đầu cũng không quay lại cứ thế mang theo thủ hạ rời khỏi tửu quán, để lại phía sau một đám người vẻ mặt sững sờ.
Nhìn thấy nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt đi rồi, Phong Vân Thiên Hạ lúc này mới vuốt mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: "Chậc, bà cô này đang uy hiếp ta đi."
…
Cô gái Băng Thanh Ngọc Kiệt này không chỉ nói chuyện thẳng thắn dứt khoát mà khi làm việc cũng là dạng sấm rền gió cuốn. Sau khi ra khỏi quán rượu, cô ta mang theo một nhóm người đi thẳng đến bến cảng.
Nhóm người vừa tới bến cảng thì Võ sư lúc nãy mới hạ gục Thần Long đột nhiên lên tiếng: "Chị, em cảm thấy muốn đối phó với đám người Toàn Chân Giáo thì hiện tại chúng ta không nên đi đến thành Dư Huy."
"Vì sao?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt quay đầu lại nhìn Võ sư nọ một chút rồi hỏi: "Chẳng lẽ hiện tại không được phép vào thành Dư Huy?"
"Không phải…" Võ sư nói: "Chuyện kia… Hiện giờ anh Vũ đang ở thành Dư Huy, em sợ…"
"Hừ! Sợ?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng nói: "Tiểu Niệm à, em bây giờ làm sao trở nên dễ sợ như thế, chị em dẫn em ra ngoài để cho em lấy lại mặt mũi, vậy mà giờ em nói với chị là em sợ. Em có phải chê nhà họ Lý chúng ta còn chưa đủ mất mặt phải không?"
Mọi người đoán không lầm đâu, đám người này không phải người chơi bình thường mà là người nhà họ Lý.
Nếu như người của Toàn Chân Giáo ở đây nhất định có thể nhận ra Băng Thanh Ngọc Kiệt đang nói chuyện kia chính là Lý Ngọc Khiết, mà Võ sư bị mắng kia chính là em trai của Lý Ngọc Khiết - Lý Vân Niệm, có điều trong trò chơi chúng ta có lẽ nên gọi gã là "Niệm Lưu Vân".
"Chị… em…” Niệm Lưu Vân có vẻ như rất e ngại người chị này, bị Băng Thanh Ngọc Kiệt răn dạy một hồi, Niệm Lưu Vân cúi đầu muốn nói lại thôi: "Chị không biết đâu, anh Vũ thế nhưng rất khó đối phó… Em sợ chị…”
"Thằng nhóc khốn nạn này!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt nghe vậy tức giận mắng: "Chị chịu thiệt thòi hả? Chị chịu thiệt còn chưa đủ nhiều hay sao? Tên họ Vương kia đều đã bắt nạt đến trên đầu hai chị em ta rồi, em vẫn còn muốn người khác phá hủy đi uy phong của mình hay sao? Có còn muốn giữ mặt mũi nữa không? Từ giờ trở đi không được phép gọi tên họ Vương kia là anh Vũ nữa, không nghe lời chị liền đánh chết em."
"Thật ra anh Vũ hắn…”
"Cút!"
Không đợi Niệm Lưu Vân nói xong, Băng Thanh Ngọc Kiệt đã trợn trừng mắt hạnh, nâng chân đá một cước lên đùi Niệm Lưu Vân, trực tiếp đạp một cái khiến Niệm Lưu Vân lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống.
"Tiểu Khiết… Tiểu Khiết!!!"
Mọi người nhìn thấy hai chị em này ra tay với nhau thì cực kỳ sợ hãi, họ vội vàng chạy tới khuyên Băng Thanh Ngọc Kiệt: "Có chuyện gì thì nói rõ ràng, đừng có động tay chân…”
"Hừ!" Băng Thanh Ngọc Kiệt trừng mắt tức giận nói: "Cái tên mất thể diện đáng thất vọng này, hắn không dám đi chúng ta đi!"
Nói rồi, Băng Thanh Ngọc Kiệt lập tức muốn dẫn mọi người lên phi thuyền. Đúng lúc này, một Võ sư dáng người khôi ngô vẫn đứng không nhúc nhích cách Niệm Lưu Vân không xa đột nhiên nói: "Tiểu Kiệt này, ta cảm thấy Tiểu Niệm nói rất đúng, chúng ta lúc này đi thành Dư Huy có chút không thích hợp!"