Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1098 - Chương 1100: Mồi Nhử Dẫn Rắn Ra Khỏi Hang

Trang 550# 1

 

 

 

Chương 1100: Mồi nhử dẫn rắn ra khỏi hang
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"???"

Tính tình Băng Thanh Ngọc Kiệt vẫn luôn cao ngạo, nhưng có vẻ như cô ta vẫn có chút tôn kính đối với vị Võ sư to con này. Nghe thấy Võ sư to con nọ nói giúp Niệm Lưu Vân, vẻ mặt vốn bực tức không mấy vui vẻ của Băng Thanh Ngọc Kiệt nhanh chóng dịu xuống.

Mặc dù có chút khó chịu, nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt vẫn nhu hòa hỏi: "Thập Tam huynh, sao ngay cả ngươi cũng nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cũng sợ tên họ Vương kia?"

"Hừ!" Võ sư được gọi là Thập Tam huynh nhẹ nhàng cười nói: "Nếu như sợ hắn thì ta đã không chủ động theo ngươi đến đây, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết rằng, họ Vương kia chính là thành chủ thành Dư Huy, ở trên địa phận thành Dư Huy chúng ta không đấu lại hắn."

"Vì sao?" Băng Thanh Ngọc Kiệt nghe vậy sững sờ, lập tức lơ ngơ hỏi.

Thập Tam chỉ chỉ lên bầu trời nói: "Bởi vì trong thiên hạ rộng lớn này hệ thống là lớn nhất. Ngươi nghĩ vệ binh thành Dư Huy sẽ trơ mắt nhìn thành chủ của bọn chúng bị chúng ta tấn công sao?"

"Chuyện này…"

Nghe xong lời Thập Tam nói, Băng Thanh Ngọc Kiệt lập tức bình tĩnh lại.

Người tập võ đều có lòng hiếu thắng. Người bên ngoài đồn Vương Vũ có thực lực quỷ dị, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, lại có mười ba cao thủ tới đây, dĩ nhiên không có e ngại đối phó với Vương Vũ.

Chỉ có điều, thực lực của hệ thống vệ binh mọi người đều đã được tận mắt nhìn thấy…

"Nếu đám Toàn Chân Giáo kia cứ một mực ở thành Dư Huy không ra thì chẳng phải là chuyện rất phiền phức sao?" Băng Thanh Ngọc Kiệt sau khi suy nghĩ một chút lại hỏi.

Thập Tam đáp: "Chuyện này không có vấn đề gì, chỉ cần họ Vương kia không ở đó là được rồi."

"Vì sao?"

"Bởi vì thành chủ chỉ có một." Thập Tam thản nhiên nói.

"À à à…"

Băng Thanh Ngọc Kiệt gật đầu liên tục. Đúng vậy, hệ thống vệ binh chỉ bảo vệ một mình thành chủ thôi, chỉ cần Vương Vũ không ở đó, đám người Toàn Chân Giáo kia ở trước mặt cao thủ võ thuật cũng không gây nên được sóng gió gì.

Ngay sau đó Băng Thanh Ngọc Kiệt lại cau mày nói: "Nhưng mục tiêu của chúng ta là tên họ Vương kia mà, bắt những người khác thì làm được gì chứ?"

"Ha ha!" Thập Tam cười ha ha nói: "Muốn dẫn rắn ra khỏi hang dĩ nhiên là cần mồi nhử rồi."

Ai nói câu đầu óc ngu si tứ chi phát triển chứ, tên to con kia nhìn mặt trông ngốc ngốc vậy mà đầu óc lại xoay chuyển rất nhanh.

Hoàn toàn chính xác, Vương Vũ là một người rất nghĩa khí, nếu như đám người Toàn Chân Giáo bị bắt, với tính cách của Vương Vũ hắn dĩ nhiên sẽ không chịu ngồi yên bỏ qua chuyện này.

Chỉ cần Vương Vũ rời khỏi thành Dư Huy, hắn sẽ không ở trong phạm vi bảo hộ của hệ thống vệ binh thành Dư Huy nữa.

"Không hổ là Thập Tam huynh!"

Sau khi ý thức được ý tứ trong lời nói của Thập Tam, Băng Thanh Ngọc Kiệt hài lòng nói: "Xem ra lần này dẫn ngươi theo quả nhiên là đúng đắn."

"Dĩ nhiên!" Vẻ mặt Thập Tam đầy đắc ý.

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?" Băng Thanh Ngọc Kiệt lại hỏi.

"Đi thành Dư Huy!"

"Ngươi không phải mới nói…"

"Trước tiên đi thành Dư Huy tìm một chỗ ẩn nấp, chờ khi tên họ Vương không ở đó thì chúng ta lập tức ra tay!" Thập Tam thản nhiên nói.



Lại nói về nhóm người Toàn Chân Giáo, bọn họ sau khi rời khỏi thành Thiên Long cũng tràn đầy bực dọc trở về thành Dư Huy.

Giờ biết phải nói sao đây, cho dù là ai mà bị lăn qua lăn lại nửa ngày, còn thiếu chút nữa bị người ta hãm hại thì hiện tại cũng không ai cảm thấy phấn chấn cho được.

Bởi vì mọi người không có ngồi phi thuyền từ bến cảng thành Thiên Long trở về mà là trốn tới thành chính khác chạy một mạch về đây. Do không quen hoàn cảnh của nơi đó và cũng không có người dẫn đường nên đám người Toàn Chân Giáo kia chân nam đá chân chiêu chạy về thành Dư Huy cũng đã là mười một giờ khuya.

Sau mấy canh giờ lạc đường cuối cùng cũng trở về cố hương một lần nữa, đám người Toàn Chân Giáo đều cảm thấy được cảm giác thân thiết trước nay chưa từng có.

Vô Kỵ càng thêm kích động đề nghị: "Các huynh đệ, có muốn uống rượu ăn mừng một chút hay không?"

"Cút đi!" Đoàn người nhao nhao tức giận nói: "Có gì tốt mà phải ăn mừng?"

"Ha ha!" Vô Kỵ đáp: "Thứ nhất là chúc mừng chúng ta từ cõi chết trở về, thứ hai là chúc mừng chúng ta quay về cố hương!"

"Không có gì vui cả!" Cả đám bĩu môi bày tỏ bản thân không có hứng thú.

Nhìn thấy bộ dạng này của mọi người, Vô Kỵ nói: "Hôm nay ta mời!"

"Đi chỗ kia hả? Rượu một vàng trở xuống ta không thèm uống!" Đám người nghe vậy lập tức quay đầu.

"Đám khốn kiếp này!" Vô Kỵ cắn răng.

"Lão Ngưu, ngươi có đi hay không?" Vô Kỵ cầm pháp trượng chọc chọc Vương Vũ hỏi.

Vương Vũ là một người làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật, cho nên Vương Vũ rất ít khi vào thời điểm này cùng một chỗ hò dô với đám người Toàn Chân Giáo. Thói quen của hắn mọi người đều biết, bởi vậy Vô Kỵ rõ ràng là cố ý hỏi một câu như vậy.

Vương Vũ khoát tay nói: "Các ngươi đi chơi đi, ta không đi, muộn như vậy rồi ta phải đăng xuất, ngày mai lại chơi."

"Đừng vậy chứ." Vô Kỵ có chút khó chịu nói: "Khó khăn lắm mới có một lần ta mời khách mà ngươi không chịu nể mặt mũi hả?"

"Như vậy thì…” Vương Vũ gãi gãi đầu, chân thành nói: "Nếu ngươi cảm thấy áy náy thì chuyển tiền mặt thành vàng cho ta."

"Bà mịa nó!" Vô Kỵ tức giận nói: "Cút cút cút mau cút đi! Ngươi càng học càng không biết xấu hổ!"

"Ha ha!"

Vương Vũ cười ha ha, thân ảnh hóa thành một bóng mờ đăng xuất khỏi trò chơi.

"Bọn ta cũng đăng xuất đây…” Sau khi Vương Vũ rời đi, Dương Na và Linh Lung Mộng cũng muốn đi theo.

"Ấy ấy, các nàng đừng có học theo lão Ngưu chứ… Lúc này mới mấy giờ mà đã đăng xuất rồi?" Vô Kỵ vội vã kêu lên.

“Ngừng, không cần nói nữa!" Mấy cô gái cười cười nói: "Đi ngủ muộn không tốt cho làn da!"

"Được… Được rồi, các nàng không đi ta cũng không lôi kéo!" Vô Kỵ khoát tay, không có giữ lại nữa.

Con gái ấy mà, ngươi mà không để cho người ta làm đẹp, người ta sẽ chơi chết ngươi… Điểm này Vô Kỵ khắc sâu trong lòng, nhất là đối với hai cô gái của Toàn Chân Giáo này, một người Vô Kỵ không thể trêu vào còn một người thì hắn ta đánh không lại, lúc này dĩ nhiên hắn ta sẽ không động vào hai bà cô xúi quẩy này.

Sau khi Vương Vũ và các cô gái lần lượt rời đi, đám người Toàn Chân Giáo bá vai bá cổ nhau đi đến quán rượu. Nhưng mà bọn họ còn chưa đi được mấy bước thì có bốn người đột nhiên nhảy ra từ một góc hẻo lánh, họ đứng thành một hàng chắn trước mặt đám người Vô Kỵ.

Người Toàn Chân Giáo có thể nói là thân kinh bách chiến, dĩ nhiên vừa liếc mắt đã nhận ra thái độ thù địch của đám người chơi chặn đường này.

Nhóm người Vô Kỵ cũng không phải dạng hiền lành gì, hiện tại lại ở trên địa bàn thành Dư Huy, bọn họ nhìn thấy có người dám cản đường mình dĩ nhiên tâm tình sẽ không mấy tốt đẹp.

Nhất là hôm nay đám người Toàn Chân Giáo còn bị người ta hãm hại, sau đó lại lạc đường, cơn tức giận trong bụng còn chưa có chỗ để xả đây. Tính tình của Minh Đô vốn nóng nảy, nhìn thấy có người chủ động khiêu khích, hắn ta trực tiếp rút pháp trượng ra, chỉ thẳng vào mặt đám cản đường mắng: "Chó ngoan không cản đường, thừa dịp bố mày còn chưa đại khai sát giới, mau cút!"

"Ha ha! Khẩu khí thật lớn!"

Lời nói của Minh Đô vừa dứt, mọi người chỉ nghe thấy một âm thanh nữ giới từ phía sau truyền đến: "Đám rác rưởi Toàn Chân Giáo, các ngươi muốn đi đâu tìm chết đây?"

Trong lúc người đó nói chuyện, bốn người cản đường lui ra hai bên, để lộ hai người chơi một nam một nữ đi ra từ phía sau.

"Là ngươi, còn có Niệm Lưu Vân! !"

Nhìn thấy bộ dáng của hai người này, trong lòng đám người Toàn Chân nhất thời chấn động, họ theo bản năng rút vũ khí thủ trước ngực, đồng thời cũng lui về sau mấy bước.

Niệm Lưu Vân cũng xem như là đồng đảng với kẻ thù không đội trời chung của Toàn Chân Giáo - Thủy Hạ Khán Ngư. Hai bên đã đánh nhau nhiều lần, đám người Vô Kỵ dĩ nhiên là biết.

Mà trước đây không lâu bọn họ đã gặp qua Băng Thanh Ngọc Kiệt ở Giang Bắc, mặc dù không biết tên nhưng nhiều chuyện giữa cô nàng này với Vương Vũ mọi người cũng có nghe qua, gặp mặt tất nhiên không xa lạ gì.

Lúc này nhìn thấy hai người với mấy đám thủ hạ theo sau, đám người Vô Kỵ không khỏi nhíu mày.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment