Trang 550# 2
Chương 1101: Võ sư với thế tới không thể cản phá
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Từ hôn làm mất mặt nhau vẫn là chuyện xưa quen thuộc mọi người hay say sưa kể. Gì mà ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây chứ, gì mà đừng khinh thiếu niên nghèo, bấy nhiêu cũng đủ khiến người nghe sôi trào máu nóng.
Nhưng mà rất không khéo, ở trong câu chuyện thường thường quen thuộc ấy Vương Vũ lại đóng vai bên đi vả mặt người ta…
Về phần nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt có thể vả mặt Vương Vũ được hay không, trong lòng người Toàn Chân Giáo cũng không dám trực tiếp kết luận, dù sao đối diện họ lúc này là một đám cao thủ võ thuật…
Có điều trong lòng người Toàn Chân Giáo cơ bản có thể xác định là, họ là bạn của Vương Vũ, như vậy cũng bị người ta cho là đồng lõa rồi, người ta hiện giờ chắn đường bọn họ hiển nhiên không phải đến có thiện ý.
"Ha ha!" Băng Thanh Ngọc Kiệt thấy đám người Toàn Chân Giáo nhận ra mình, cô ta khẽ mỉm cười nói: "Không nghĩ đến các ngươi lại biết ta, thế nào, giờ các ngươi bó tay chịu trói hay là để chúng ta ra tay?"
Quả nhiên, nhóm bà cô này đến là để báo thù.
"…"
Nghe thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt nói như vậy, trong lòng đám người Toàn Chân Giáo dường như có mười ngàn chữ “đệt mợ nó” chạy qua, khỏi cần nói cũng biết là rất phiền muộn.
Kỳ thực trong đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt, người của Toàn Chân Giáo cũng đã thấy qua bản lĩnh của Niệm Lưu Vân.
Mọi người dù chưa từng đánh nhau với những người còn lại nhưng cũng đã xem qua video chiến đấu của bọn họ, có thể xác định chính là từng người phía trước đều là cao thủ võ thuật...
Người của Toàn Chân Giáo cũng không phải người bình luận võ thuật chuyên nghiệp nên cũng nhìn không ra những cao thủ võ thuật này có chênh lệch bao nhiêu so với Vương Vũ, nhưng có một điều họ có thể khẳng định là, loại cao thủ bậc này tuyệt đối không phải những người bình thường bọn họ có thể đối phó được.
Mọi người cũng hết cách rồi, hàng ngày người Toàn Chân Giáo lăn lộn cùng Vương Vũ dĩ nhiên họ có cảm nhận khách quan nhất cao thủ võ thuật biến thái đến cỡ nào. Bây giờ đối mặt mới nhiều biến thái như vậy, mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Nghĩ tới đây, đoàn người nhịn không được phỉ nhổ Vương Vũ: Ôi trời ạ, cô gái xinh như vậy mà lão Ngưu nói không cần là không cần luôn được, báo hại chúng ta cũng gặp xui xẻo theo.
Dĩ nhiên, bọn họ dù nói như vậy nhưng cũng chỉ là thói quen thích chửi bới lẫn nhau của Toàn Chân Giáo mà thôi, Toàn Chân Giáo cũng không phải là loại người biết khó mà lui.
Đối với đám người kia mà nói, cho dù đối thủ có thể nuốt sống bọn họ hóa thành phân thì bọn họ cũng phải làm cho đối thủ thống hận đống phân kia nhất. Trong thời gian Băng Thanh Ngọc Kiệt nói chuyện, bọn họ đã làm tốt phần chuẩn bị chiến đấu.
"Ha ha!"
Lúc này, Vô Kỵ nghe Băng Thanh Ngọc Kiệt nói vậy lập tức cười ha ha đứng dậy nói: "Cô gái à, chúng ta ngày xưa không oán hôm nay không thù, cần gì phải làm như thế này?"
"Hử?" Băng Thanh Ngọc Kiệt nhíu lông mày nói: "Có phải vậy không?"
"Dĩ nhiên!" Vô Kỵ hợp tình hợp lý nói: "Người Toàn Chân Giáo chúng ta luôn lấy chuyện hành hiệp trượng nghĩa, giữ gìn hòa bình thế giới làm nhiệm vụ của mình. Có thể nói bọn ta chính là những người chơi mẫu mực, cho tới bây giờ chưa từng làm qua việc gì mà phải giấu giấu giếm giếm cả chứ đừng nói là chọc tới một cô gái xinh đẹp như cô. Nếu cô có ân oán cá nhân gì thì đi tìm người trong cuộc đi, chúng ta là quan thanh liêm khó dứt việc nhà."
"Hừ hừ! Nói hay lắm!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt cười lạnh, hai tay đột nhiên duỗi ra sau, khoảng không phía sau lưng Băng Thanh Ngọc Kiệt đột nhiên hiện ra hai thân ảnh đang hèn mọn giơ dao găm.
Hai người kia không phải Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư thì là ai?
Bắc Minh Hữu Ngư khá hơn, tốc độ phản ứng của hắn ta vượt xa người thường. Sau khi bị Băng Thanh Ngọc Kiệt đẩy lui về sau hai bước, hắn ta lập tức thi triển Nhị Đoạn Tiềm Hành biến mất một lần nữa.
Danh Kiếm Đạo Tuyết thì kém hơn một chút. Nếu nói về thực lực thực sự, Danh Kiếm Đạo Tuyết chỉ là một cao thủ bình thường mà thôi, bản lĩnh của hắn ta phần nhiều đều ở trên trang bị toàn thân, hắn ta bắt nạt người bình thường còn có thể chứ ở trước mặt đám cao thủ võ thuật này thì chẳng có chút đáng chú ý nào.
Sau khi Băng Thanh Ngọc Kiệt đánh cho hai tên Thích khách hiện nguyên hình, một Võ sư bên cạnh Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng cùng lúc đó bước nhanh xông đến trước mặt Danh Kiếm Đạo Tuyết. Võ sư nọ không đợi Danh Kiếm Đạo Tuyết Tiềm Hành lần thứ hai đã tiện tay tóm ngược lại, bẻ cánh tay Danh Kiếm Đạo Tuyết về phía sau, ngay sau đó, Võ sư đột nhiên đè ép xuống, Danh Kiếm Đạo Tuyết trực tiếp nằm bẹp trên mặt đất.
"Đậu xanh rau má!"
Nhìn thấy Danh Kiếm Đạo Tuyết sảy tay bị bắt, đoàn người giật nảy cả mình. Thực lực của Danh Kiếm Đạo Tuyết có yếu như thế nào thì cũng là cao thủ sau khi thức tỉnh, hắn ta vẫn có một thân thuộc tính ở đấy vậy mà lại bị người ta đè xuống chỉ bằng một chiêu.
Cho dù mọi người đã chuẩn bị tâm lý với thực lực của đám người này nhưng nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
Băng Thanh Ngọc Kiệt cực kỳ khinh thường nhìn liếc qua Danh Kiếm Đạo Tuyết bị đè trên mặt đất không thể động đậy, lạnh nhạt nói: "Đạo Phá, trói thằng cha Thích khách này lại! Đừng để hắn tự sát!"
"Vâng!"
Võ sư gọi là Đạo Phá gật nhẹ đầu, lập tức đạp một cước lên đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết rồi móc ra một sợi dây thừng cực kỳ nhanh chóng lôi tay trái với chân phải của Danh Kiếm Đạo Tuyết ra phía sau, buộc chúng lại, sau đó vứt hắn ta sang bên cạnh.
Không khó để nhìn ra nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt rất có trình độ ở phương diện bắt cóc.
Người chơi gặp phải tình trạng khẩn cấp có thể tự sát trở về điểm sống lại, có điều muốn tự sát cũng cần làm động tác cắt cổ, mà tên Đạo Phá kia trực tiếp cột tay trái với chân phải của Danh Kiếm Đạo Tuyết về phía sau, hiện tại Danh Kiếm Đạo Tuyết giống như một con cua bị trói, hắn ta ngay cả cử động cũng không được chứ đừng nói là tự sát.
Nhìn thấy bộ dạng này của Danh Kiếm Đạo Tuyết, đám người Toàn Chân Giáo đều cảm thấy âu sầu trong lòng.
Băng Thanh Ngọc Kiệt lạnh lùng nhìn Vô Kỵ nói: "Thế nào, hiện tại không thể nói chúng ta là không oán không thù đi."
"Ha ha!" Vô Kỵ cười ha hả nói: "Chuyện này, tên kia ta không có quent!"
Đồng thời trong lúc nói chuyện, Vô Kỵ cũng nhắn tin trong kênh trò chuyện: "Ta và Xuân huynh yểm hộ cho mọi người rút lui, Minh Đô tấn công Đạo Tuyết! Đừng để lại người sống!"
Trong lúc nói, Vô Kỵ sử dụng kỹ năng Vô Địch lên Bao Tam và Doãn Lão Nhị, hai người lập tức mở ra kỹ năng Va Chạm đánh về hướng ngược lại.
Đến lúc đó, Xuân Tường vung pháp trượng lên, một Kết Giới Hắc Ám dâng lên, sáu con ác ma to lớn xếp thành một hàng tạo thành một bức tường, cứ thế ngăn khuất giữa hai bên. Minh Đô vừa nhấc pháp trượng, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, cách bức tường bổ về phía đầu Danh Kiếm Đạo Tuyết.
Trong trò chơi này mà nói, bị người bắt người sống còn đáng sợ hơn với bị giết chết. Điều này người chơi Toàn Chân Giáo so với ai khác đều hiểu rõ hơn, nhất là Danh Kiếm Đạo Tuyết, loại chuyện như ăn cắp trang bị của người ta hắn ta đã làm không ít lần.
Nếu như bị người ta bắt sống, nói không chừng kết cục còn thảm hơn ấy, so với dạng này thì chẳng bằng để người ta giết mình đi.
Dù sao chết một lần chỉ rớt 10% kinh nghiệm, còn bị người bắt đi… rất có thể sẽ bị người ta lột sạch treo lên tường thành.
Nhưng mà đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt đương nhiên sẽ không trơ mắt nhìn Danh Kiếm Đạo Tuyết được cứu đi. Nhìn thấy Minh Đô ném thuật Lôi Điện về phía Danh Kiếm Đạo Tuyết, Đạo Phá không nói hai lời lập tức nhấc chân đá vào người Danh Kiếm Đạo Tuyết, thân thể Danh Kiếm Đạo Tuyết nghiêng đi, lôi điện đúng lúc đánh lên mặt đất sát cạnh người Danh Kiếm Đạo Tuyết.
"Mịa!"
Thấy một chiêu của mình không đánh chết được Danh Kiếm Đạo Tuyết, Minh Đô giận dữ mắng một tiếng, hắn ta vừa muốn thi triển pháp thuật tiếp thì ngay lúc ấy lại nhìn thấy một bóng đen lướt qua ngay phía trên Kết Giới Hắc Ám. Kẻ đó rơi xuống ngay trước mặt hắn ta.
"Niệm Lưu Vân!!!"
Sau khi nhìn rõ người này là ai, trong lòng Minh Đô giật nảy. Hắn ta quay người muốn Thuấn Di rời đi thì bàn tay của Niệm Lưu Vân đã duỗi tới, chộp lấy bả vai của Minh Đô kéo một phát về phía sau.
Phương hướng Thuấn Di của Minh Đô nhất thời thay đổi, ánh sáng trắng lóe lên, hắn ta xuyên qua kết giới của Xuân Tường xuất hiện ở trước mặt đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt.