Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1100 - Chương 1102: Cả Đội Gần Như Bị Diệt Sạch

Trang 551# 1

 

 

 

Chương 1102: Cả đội gần như bị diệt sạch
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"???"

Minh Đô nhìn thấy mình đang ở trước mặt đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt thì đầu tiên là trên đầu toát ra một loạt dấu chấm hỏi, hắn ta cảm thấy có chút hoài nghi cuộc sống, lập tức quơ pháp trượng đập lên trán Băng Thanh Ngọc Kiệt.

Mọi người đều biết thân thể của Pháp sư rất yếu đuối, là nghề nghiệp đánh tầm xa điển hình nhất, người chơi Pháp sư mà đánh tay đôi thì không còn gọi là Pháp sư nữa mà gọi là “thiên lý nhất túy” (theo thầy giáo Hồ Diệp Lam trong “Pháp sư cận chiến”)!

Minh Đô là đồ vô liêm sỉ như thế dĩ nhiên là không thể so với thầy giáo được, hắn ta là một tay trói gà không chặt, ở khoảng cách gần như thế một nghề nghiệp cận chiến có thể dễ dàng đánh cho hắn ta răng rơi đầy đất chứ huống chi là một cao thủ võ thuật như Băng Thanh Ngọc Kiệt.

Pháp trượng của Minh Đô vừa mới đánh ra, mấy tên to con bên cạnh Băng Thanh Ngọc Kiệt đã lập tức nhào tới, thành thạo đè Minh Đô nằm sấp trên mặt đất.

Minh Đô nằm rạp cào cào trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Chị đại à… Đừng nhẫn tâm như vậy chứ, ta chỉ nói đùa mà thôi, kỳ thực chị xinh đẹp như vậy mà lão Ngưu không cần chị thì chính là hắn có mắt như mù! Chị người lớn không chấp trẻ nhỏ, nể tình ta đừng chấp nhặt với hắn làm gì…”

Băng Thanh Ngọc Kiệt vốn có chút kiêng kị đối với chuyện Vương Vũ từ hôn, Minh Đô không nhắc đến chuyện này còn tốt, hắn ta vừa mới nói xong, Băng Thanh Ngọc Kiệt trực tiếp sầm mặt lại.

"Lôi hắn lên!" Băng Thanh Ngọc Kiệt trừng Minh Đô một chút, phân phó cho người của cô ta.

Đạo Phá nghe vậy đưa tay nhấc Minh Đô lên.

"Bốp bốp bốp bốp!"

Băng Thanh Ngọc Kiệt nhấc tay vả cho cái miệng rộng của Minh Đô mấy cái, sau đó lại đen mặt nói: "Trói hắn lại!"

"Vâng!" Đạo Phá lên tiếng, nhấc tay muốn trói Minh Đô.

Nhưng mà đúng vào lúc này, hai tay phía sau của Minh Đô đồng thời tách ra làm một động tác tay kỳ quái, lập tức một áng lửa từ dưới chân đám người chơi phóng lên cao vút.

Nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt còn tốt, bọn họ cách Minh Đô rất xa, thời điểm cảm nhận được có hơi nóng dưới chân họ vội vàng nhảy ra sau tránh khỏi phạm vi pháp thuật của Minh Đô.

Còn Đạo Phá thì khá thảm, tên nhãi này còn đang móc ra dây thừng để trói Minh Đô lại, hắn ta không tránh kịp trong nháy mắt bị đốt thành một đoàn ánh sáng trắng.

"Ha ha! Muốn bắt ông đây hả? Làm sao dễ dàng như vậy!" Minh Đô cười ha ha một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

"Tên khốn nạn! Chạy đi đâu!"

Đúng lúc này, Băng Thanh Ngọc Kiệt bước một bước dài đuổi theo, tay phải cô ta vung lên, một cây thương lớn nhảy vào lòng bàn tay.

"Đỡ lấy!"

Ngay sau đó, Băng Thanh Ngọc Kiệt nổi giận quát một tiếng, cây thương lớn đột nhiên lao về phía trước, trực tiếp đâm xuyên qua mắt cá chân Minh Đô ghim hắn ta trên mặt đất.

"Ui chao!"

Minh Đô vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị đâm xuyên chân, hắn ta kêu thảm một tiếng, nằm trên đất.

"Tiên sư nó! Cô ta sao có thể chạy nhanh như vậy?"

Minh Đô hùng hùng hổ hổ quay đầu lại, khi hắn ta nhìn thấy cây thương lớn Băng Thanh Ngọc Kiệt trong tay thì lập tức choáng váng tại chỗ.

Đậu xanh rau má, cây thương trong tay Băng Thanh Ngọc Kiệt chắc là hàng chế tạo đặc biệt, dài tới hơn 3 mét, so với trường thương mà Kỵ sĩ thường sử dụng thì còn dài hơn tận một mét.

Minh Đô không học võ nên cũng không hiểu vì sao trường thương trong tay Băng Thanh Ngọc Kiệt lại dài như vậy, nhưng hắn ta biết dùng thứ vũ khí này cắm vào người thì coi như có để đối thủ chạy trước mấy mét cũng không sợ người ta chạy mất…

Sau khi đánh ngã Minh Đô, Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng theo sát phía sau đi tới trước mặt Minh Đô. Băng Thanh Ngọc Kiệt tiện tay thu lại cây thương lớn rồi đá một cước khiến Minh Đô té ngã, cứ thản nhiên như vậy.

Vừa rồi Minh Đô thi triển pháp thuật như thế nào dĩ nhiên không thoát khỏi con mắt của những cao thủ võ thuật. Vì để hắn ta thành thật, tránh giẫm lại vết xe đổ trước đó, mọi người đã cố ý dùng hai sợ dây thừng để trói Minh Đô, buộc chân trái và tay phải của Mình Đô ra sau lưng, còn chân phải và tay trái thì trói ở trước người.

Tư thế này của Minh Đô tuyệt đối có thể khiến bất kỳ cao thủ Yoga nào cảm thấy rất hổ thẹn, nếu như không phải đang ở trong trò chơi thì bản thân Minh Đô đã bị giày vò đến tan nát rồi.

Đám người đóng gói Minh Đô ném xuống bên cạnh Danh Kiếm Đạo Tuyết, đến lúc đó Niệm Lưu Vân phía bên kia cũng đồng thời tóm được Vô Kỵ và Xuân Tường song song ném họ xuống ngay cạnh.

Hai người Vô Kỵ và Xuân Tường dù có kỹ thuật cao nhưng xét cho cùng cũng chỉ là nghề nghiệp phụ trợ, bọn họ ở trước mặt Niệm Lưu Vân chơi loại nghề nghiệp giỏi PK kia căn bản là không tạo nên chút sóng gió gì. Huống chi bản thân Niệm Lưu Vân đã có thực lực cao cường, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Vương Vũ, hắn ta muốn đối phó với hai người Vô Kỵ và Xuân Tường đương nhiên dễ như trở bàn tay.

Mà lúc này mấy người chạy mất ngay từ đầu của Toàn Chân Giáo là trừ ba người Bao Tam, Doãn Lão Nhị và Bắc Minh Hữu Ngư thì còn lại một thằng nhóc Ký Ngạo nữa.

Phía trước có bốn người Băng Thanh Ngọc Kiệt, mặt sau lại có Niệm Lưu Vân, Ký Ngạo có thể nói là bị cường địch vây quanh.

Lúc này sắc mặt Ký Ngạo ngưng trọng, cậu ta dựa vách tường nhìn chằm chằm đám người, thủ thế chờ đợi.

Mặc dù bình thường Ký Ngạo nhìn có vẻ ngốc nghếch và chậm chạp, luôn bị đám già đời kia bắt nạt nhưng kỳ thực thằng nhóc này lại là người hiểu rõ hoàn cảnh nhất.

Cùng là Võ sư với nhau, Ký Ngạo tự mình biết mình, cậu ta hiểu rõ nếu so về kỹ thuật thì mình còn xa mới là đối thủ của đám người kia nhưng là một cao thủ thức tỉnh, trong tay Ký Ngạo nắm giữ hai chiêu cuối Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích và Phích Lịch Tam Trọng Thích.

Hai kỹ năng này ở giai đoạn hiện tại đã có thể giết người trong vòng một giây, chỉ cần tìm đúng thời cơ, đá văng tạo một lỗ hổng để thoát ra ngoài cũng không khó.

Niệm Lưu Vân nhìn thấy Ký Ngạo lúc này còn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại, hắn ta tự dưng lại cảm thấy có chú yêu thích thằng nhóc này. Niệm Lưu Vân nhìn chằm chằm Ký Ngạo nói: "Nhóc con, nhìn ngươi cũng là Võ sư, ta cũng không làm khó ngươi, đi theo chúng ta luôn đi, đỡ cho phải ăn khổ."

"…"

Ký Ngạo ngẩng đầu nhìn Niệm Lưu Vân một chút, cậu ta vừa muốn đá một cước thì đột nhiên thấy mặt đất phía sau lưng Niệm Lưu Vân chỗ ném hai người Vô Kỵ bỗng nhúc nhích, ngay sau đó Bắc Minh Hữu Ngư từ dưới đất chui ra.

Cũng cùng lúc ấy, Băng Thanh Ngọc Kiệt chỉ vào Bắc Minh Hữu Ngư kêu lên: "Không hay, Tiểu Niệm! Có người sau lưng em kìa!"

"…"

Niệm Lưu Vân nghe vậy khẽ giật mình, hắn ta bất chợt quay người, chỉ thấy Bắc Minh Hữu Ngư cầm dao găm cắt đi dây trói trên tay Vô Kỵ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Niệm Lưu Vân trở người đá một cước về phía Bắc Minh Hữu Ngư.

"Thời cơ đây rồi!!! Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích!"

Ánh mắt Ký Ngạo xiết chặt, bay lên đá một cước vào giữa lưng Niệm Lưu Vân. Niệm Lưu Vân cảm nhận được sát khí phía sau, vội vàng lăn mình về trước, khó khăn lắm mới tránh bị Ký Ngạo đá bay.

Cùng lúc đó, Ký Ngạo tung người nhảy lên, mở rộng đôi cánh sau lưng bay về phía chân trời.

Mà Bắc Minh Hữu Ngư cũng thừa cơ thi triển Độn Thổ chui vào lòng đất một lần nữa.

"Bà mịa nó!"

Nhìn thấy Ký Ngạo và Bắc Minh Hữu Ngư lần lượt đào thoát, Băng Thanh Ngọc Kiệt văng một câu nói tục, chỉ vào Ký Ngạo đang bay trên trời ra lệnh: "Đừng quản tên chui xuống đất, Đạo Minh đứng ở đây canh chừng còn những người khác theo ta đuổi theo tên đang bay trên trời kia!"

Dứt lời, Băng Thanh Ngọc Kiệt chạy lấy đà mấy bước, vọt lên giẫm từng bước lên vách tường sau đó phóng lên nóc nhà.

Đám người Niệm Lưu Vân theo sát phía sau, cũng tung người nhảy lên nóc nhà.

Bay trên trời có ưu thế hơn so với chạy trên mặt đất chủ yếu là là vì di chuyển trong trạng thái Phi Hành sẽ không bị ảnh hưởng bởi địa hình, có thể tùy ý bay thẳng một đường.

Nhưng đối mặt với một cao thủ như Băng Thanh Ngọc Kiệt mà nói, ưu thế bay trên cao của Ký Ngạo hiển nhiên không có tính vượt trội.

Phải biết rằng, nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt là cao thủ võ thuật, độ thuần thục khi di chuyển trên không cũng không kém bao nhiêu so với Vương Vũ, cô ta chạy trên nóc nhà mặc dù không tính là nhanh như bay như thuật Phi Hành nhưng cũng hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi địa hình, gần như ở trong trạng thái đi một đường thẳng tắp.

Mà có một chuyện tương đối lừa đảo chính là, áo choàng Phi Hành có thời gian hạn chế, trong thời gian ngắn như vậy có khả năng bỏ rơi được những người khác nhưng muốn hoàn toàn cắt đuôi đám hung ác như Băng Thanh Ngọc Kiệt lại là chuyện tương đối khó khăn.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment