Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1101 - Chương 1103: Chuyện Lớn Lan Truyền

Trang 551# 2

 

 

 

Chương 1103: Chuyện lớn lan truyền
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Ký Ngạo ngốc ngếch bay loạn một đường, đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt ở đằng sau đuổi theo không bỏ.

Rốt cục vào thời điểm Ký Ngạo bay đến phía nam thành, thời gian của áo choàng Phi Hành cũng hết, Ký Ngạo rớt xuống trong hẻm nhỏ.

Lúc này một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Ký Ngạo. Nhìn thấy bóng dáng của người kia, Ký Ngạo giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng hô lên: "Chị dâu cứu mạng…"

Không sai, người giờ này xuất hiện ở phía nam thành chính là Mục Tử Tiên.

Có một tấm bảng hiệu sống như Vương Vũ, cửa hàng nhỏ của Mục Tử Tiên làm ăn vẫn luôn không tệ, chuyện làm ăn hôm nay cũng tốt khác thường, cô ấy vẫn bận đến tận bây giờ. Hiện tại đã là mười một giờ khuya, Mục Tử Tiên đang định đóng cửa thì nghe thấy có người gọi mình, cô ấy vội vàng nương theo tiếng gọi nhìn sang.

"???"

Mục Tử Tiên nhìn thấy người hô cứu mạng là Ký Ngạo thì không khỏi sửng sốt một chút.

Phải biết rằng, tên tuổi của Toàn Chân Giáo ở thành Dư Huy chính là như mặt trời ban trưa, ngay cả công hội lớn như Liên Minh Huyết Sắc cũng phải kính sợ mà tránh xa, bộ dạng chật vật chạy trối chết của Ký Ngạo hiện tại quả thực có chút quái dị.

Thế là Mục Tử Tiên buồn bực hỏi: "Là Gà Con hả, ngươi sao thế này?"

"Đừng…. Đừng hỏi nữa." Ký Ngạo cuống cuồng, gấp gáp, lật đật nói: "Có người đang đuổi giết ta, nhanh để cho ta vào cửa hàng trốn một chút!"

Dứt lời, Ký Ngạo đâm đầu một mạch lao vào cửa hàng tạp hóa của Mục Tử Tiên.

Mục Tử Tiên vẻ mặt lờ mờ không hiểu…

Điều quan trọng là Ký Ngạo cũng là một cao thủ có chút không tầm thường, phải là dạng người nào mới có thể đuổi giết thằng nhóc thành dạng này? Chẳng nhé là Vương Vũ sao? Không đúng, Vương Vũ giờ này không có online mà.

Mục Tử Tiên nhìn thoáng qua khung Bạn Tốt, cảm thấy càng thêm kì quái.

Kỳ quái thì kỳ quái, Ký Ngạo nói thế nào cũng là bạn bè của Vương Vũ, nhìn thấy Ký Ngạo chui vào cửa hàng tạp hóa, Mục Tử Tiên vội vàng hạ lệnh đóng cửa hàng.

Cùng lúc đó, nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng đuổi tới phụ cận, nhìn thấy trong ngõ nhỏ phía dưới có người, mấy người thả người từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Niệm Lưu Vân đi đến trước mặt Mục Tử Tiên, rất lễ độ hỏi: "Cô gái cho tôi hỏi, vừa rồi cô có thấy một đứa bé chạy qua đây không?"

"…"

Mục Tử Tiên nhíu mày, đầu tiên quan sát cả người Niệm Lưu Vân một chút, sau đó tủm tỉm cười nói: "Một đứa nhỏ hả? Có phải chơi nghề nghiệp Võ sư không?"

"Vâng, đúng đúng đúng!" Niệm Lưu Vân nghe vậy gật đầu liên tục.

"Không phải là ngươi sao?" Mục Tử Tiên cười nhẹ nói.

"Không phải ta…" Niệm Lưu Vân vội la lên: "Là một đứa nhóc còn nhỏ hơn ta, bộ dáng mười tám mười chín tuổi rồi, nghề nghiệp cũng là Võ sư."

"À!"

Mục Tử Tiên hiểu rõ gật đầu nói: "Ngươi nói là đứa trẻ vừa nãy hả? Ta có thấy."

"Hắn đi đâu rồi?" Niệm Lưu Vân lại hỏi.

Mục Tử Tiên chỉ chỉ đầu ngõ nói: "Chạy về phía bên kia rồi!"

"Rất cảm ơn cô!"

Niệm Lưu Vân ôm quyền hướng về phía Mục Tử Tiên, hắn ta vừa định chạy về phía đầu ngõ thì lúc này Băng Thanh Ngọc Kiệt đột nhiên cất tiếng: "Khoan đã!"

"Sao vậy chị?" Nghe tiếng của Băng Thanh Ngọc Kiệt, Niệm Lưu Vân vội vàng dừng bước, kỳ quái hỏi.

"Hừ!" Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng, đi tới trước mặt đánh giá Mục Tử Tiên rồi nói: "Cô gái này, ta nhìn ngươi có chút quen mắt. Chúng ta có phải từng gặp qua ở đâu hay không?"

"?"

Mục Tử Tiên nghe vậy, vội vàng xoay người nhìn Băng Thanh Ngọc Kiệt một chút.

Hai cô gái bốn mắt nhìn nhau, lập tức ngây ngẩn cả người, cùng chỉ tay vào đối phương kinh ngạc nói: "Cô... Hóa ra là cô?"

"Chị, chị biết cô gái này hả?" Niệm Lưu Vân nhìn thấy bộ dáng này của Băng Thanh Ngọc Kiệt, tò mò hỏi.

"Phí lời!" Băng Thanh Ngọc Kiệt giọng điệu không tốt nói: "Cô ta có háo thành tro chị mày cũng nhận ra, mau trói cô ta lại cho ta!"

"Chị… Chị nói cái gì?"

Đột nhiên nghe được chỉ thị của Băng Thanh Ngọc Kiệt, Niệm Lưu Vân vẫn còn có chút phản ứng không kịp.

Băng Thanh Ngọc Kiệt chỉ Mục Tử Tiên nói: "Chị bảo em trói cô ta lại!"

"Chuyện này… chuyện này không tốt lắm đâu!" Đợi đến khi Niệm Lưu Vân phản ứng lại mệnh lệnh của Băng Thanh Ngọc Kiệt thì hắn ta càng thêm buồn bực.

Rõ ràng là đang đuổi theo người Toàn Chân Giáo mà, sao còn so đo với một cô gái ở ven đường nữa chứ.

"Em biết cái gì mà nói!"

Băng Thanh Ngọc Kiệt chỉ vào Mục Tử Tiên lớn tiếng: "Cô ta chính là con tiện nhân kia!!!"

Mục Tử Tiên cũng không phải là loại để mặc cho người khác nhục mạ, cô nghe được Băng Thanh Ngọc Kiệt vậy mà chửi mình, lập tức giận dữ nói: "Cô giữ miệng sạch sẽ một chút! Con tiện nhân mắng ai đấy?"

Băng Thanh Ngọc Kiệt chỉ vào Mục Tử Tiên nói: "Con tiện nhân mắng cô đấy!"

"Ha ha!"

Mục Tử Tiên đấu khẩu chiếm được lợi bèn mỉm cười, quay người muốn đi.

Lúc này Băng Thanh Ngọc Kiẹt đã tỉnh táo lại, vội vàng kêu lên với Niệm Lưu Vân: "Em còn đứng ngẩn ra đó làm gì, đừng để cô ta chạy!"

Niệm Lưu Vân cũng là một đứa nhỏ thông minh, người có thể khiến Băng Thanh Ngọc Kiệt kích động như thế này thì không cần nghĩ lại hắn ta cũng đoán được đại khái. Thế là Niệm Lưu Vân trực tiếp xông qua ngăn cản đường đi của Mục Tử Tiên.

Mục Tử Tiên chẳng qua chỉ là một tài khoản nhở cấp mười mấy, trình độ chơi game so với Vương Vũ rõ ràng là hai thái cực, cô ấy làm sao là đối thủ của Niệm Lưu Vân được.

Mới hiệp đầu tiên, Mục Tử Tiên đã lập tức bị Niệm Lưu Vân bắt được.

Niệm Lưu Vân vẫn là một đứa nhỏ trung thực, hắn ta thấy Mục Tử Tiên là một cô gái nên không có trói chân với tay người ta thành một cục giống như đám người Toàn Chân khác, mà chỉ đơn giản trói hai tay Mục Tử Tiên ở phía sau.

"Thả ta ra! Thả ta ra!" Mục Tử Tiên vừa hô to vừa giãy dụa.

Nhưng mà thủ đoạn thắt nút của nhóm Niệm Lưu Vân rất lão luyện, đám Vô Kỵ còn không thể tránh thoát chứ đừng nói chi là một nhân vật yếu đuối như Mục Tử Tiên. Bất kể Mục Tử Tiên có hô ta hoặc giãy dụa như thế nào cũng chẳng làm nên trò chống gì.

"Ha ha!"

Sau khi bắt được Mục Tử Tiên, tâm trạng của Băng Thanh Ngọc Kiệt có vẻ như rất tốt.

Ban đầu cô ta chỉ muốn bắt người Toàn Chân Giáo làm mồi nhử, không nghĩ tới lại có thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, có Mục Tử Tiên làm con tin, cô ta không tin Vương Vũ không tới cứu người.



Mục Tử Tiên gào thét giãy dụa khiến cho Niệm Lưu Vân có chút bó tay không biết làm sao, nhưng Băng Thanh Ngọc Kiệt không những không thèm giận mà ngược lại tỏ vẻ hưởng thụ nói: "Cứ tiếp tục la đi, ta thích nhìn bộ dáng cô kêu gào như vậy."

"Cô…"

Mục Tử Tiên nghe được lời Băng Thanh Ngọc Kiệt nói, ngạc nhiên rồi căm hận trừng mắt với Băng Thanh Ngọc Kiệt: "Cô là đồ đàn bà biến thái!"

Băng Thanh Ngọc Kiệt giang tay ra, cười tủm tỉm nói: "Thì có sao đâu? Cô thích lớn tiếng gọi như vậy thì cứ gọi đi, ta vui vẻ là được."

"Hừ!"

Mục Tử Tiên nghe vậy, hừ lạnh một tiếng sau đó không nói gì thêm nữa.

Thấy Mục Tử Tiên ngậm miệng lại, trên mặt Băng Thanh Ngọc Kiệt hiện lên một nụ cười đắc ý, cô ta ra lệnh: "Đi thôi! Trở về tụ họp lại với những người khác."

"Đi bây giờ ạ?" Niệm Lưu Vân vẫn chưa chịu từ bỏ hỏi: "Đứa trẻ kia không bắt nữa ạ?"

"Đồ ngốc!" Băng Thanh Ngọc Kiệt dí ngón tay vào trán Niệm Lưu Vân, sau đó kéo dây thừng trên tay Mục Tử Tiên nói: "Có cô ta là đủ rồi, cần gì phải tốn sức đi bắt một tên rác rưởi chứ! Đi!"

Dứt lời, Băng Thanh Ngọc Kiệt tự tay kéo lấy Mục Tử Tiên mang theo đám người Niệm Lưu Vân đi ra khỏi ngõ hẻm.

Ở cửa sau của cửa hàng tạp hóa, Ký Ngạo nhìn thấy Mục Tử Tiên vì cứu mình bị người bắt đi, cậu ta đặt mông ngồi trên mặt đất, một cảm giác lạnh thấu xương từ dưới chân xông thẳng lên sau gáy Ký Ngạo.

Ký Ngạo hoảng hốt lo sợ dựa vào cửa run giọng nói: "Má… Má nó, chị dâu bị bắt đi rồi… Tai họa lớn rồi, ta sẽ chết…"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment