Trang 552# 1
Chương 1104: Đi tìm người cứu viện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người Toàn Chân Giáo ai mà không biết Vương Vũ chính là tôi tớ của vợ hắn, mặc dù tên Vương Vũ này ngày thường có khó chịu bặm môi với ai cũng không nóng nảy, nhưng ai dám bắt nạt vợ hắn thì cứ rửa sạch cổ chờ bị chém đầu đi.
Nếu lúc đầu đám người Băng Thanh Ngọc Kiệt dám bắt Mục Tử Tiên đi rõ ràng là bọn họ muốn tìm đường chết, nhưng bây giờ Mục Tử Tiên là bởi vì Ký Ngạo mới bị bắt đi… Việc này cứ như vậy hoàn toàn khác đi.
Mặc dù Ký Ngạo cũng biết Vương Vũ không phải loại người thích giận chó đánh mèo, nhưng cũng phải chờ thời điểm, chuyện này dính dáng đến Mục Tử Tiên, Ký Ngạo thật sự không dám xác định mình có thoát khỏi việc bị Vương Vũ chỉnh đốn hay không.
Nhất là khi nhìn thấy thái độ của Băng Thanh Ngọc Kiệt đối với Mục Tử Tiên, Ký Ngạo giống như là đã trông thấy bóng dáng Vương Vũ mang theo đao đuổi giết mình rồi ấy.
Phải biết rằng, trong trò chơi người chơi không thoát khỏi trạng thái chiến đấu là không thể đăng xuất, cứ cho như là cưỡng chế đăng xuất khi ở trong trạng thái chiến đấu thì nhân vật trò chơi vẫn sẽ lưu lại trong game.
Hiện tại Mục Tử Tiên bị đám người kia trói, khẳng định không thể thoát khỏi trạng thái chiến đấu, cho nên lúc này Mục Tử Tiên muốn đăng xuất chạy trốn cũng phải suy nghĩ một chút.
Về phần Băng Thanh Ngọc Kiệt sau khi bắt trói Mục Tử Tiên sẽ mang đi làm chuyện gì, Ký Ngạo thực sự không dám tưởng tượng.
Càng là người hiểu rõ Vương Vũ thì càng hiểu Vương Vũ kinh khủng đến cỡ nào. Ký Ngạo lăn lộn với Vương Vũ lâu như vậy giờ lại gây ra một chuyện lớn như thế, cậu ta càng nghĩ càng sợ hãi, còn sức đâu mà dám nghĩ đến chuyện càng kinh khủng hơn?
Dĩ nhiên, Ký Ngạo mặc dù lúc này có sợ hãi nhưng cậu ta cũng là một thành viên của Toàn Chân Giáo, là một thằng nhóc dám chịu trách nhiệm.
Ký Ngạo chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó cậu ta dứt khoát cắn răng quyết định biện pháp: "Ô ô, mình đã gây ra chuyện này thì mình phải gánh lấy trách nhiệm, thực sự không còn cách nào khác mà phải giết chị dâu cũng không được để cho người khác cưỡng ép trói đi! Nhất định phải lắng lại chuyện này trước khi chú Ngưu bùng phát, bằng không ai cũng không thoát khỏi can hệ."
Nghĩ đến đây, Ký Ngạo đứng dậy ra khỏi cửa hàng, sau đó xuôi theo đường cũ đuổi theo.
Lúc này, Băng Thanh Ngọc Kiệt và Niệm Lưu Vân mang theo Mục Tử Tiên đã tụ họp lại với những người chơi khác ở chỗ đám người Toàn Chân Giáo bị chặn đường. Đám người Vô Kỵ bị trói chặt chẽ ném vào trong góc, trông khá khổ cực.
Bọn họ cũng hết cách rồi, trong thiết lập của trò chơi, người chơi sau khi cưỡng chế đăng xuất sẽ không có bảo hộ. Nhóm Toàn Chân Giáo cả người đều là trang bị cao cấp, bọn họ cũng không dám cưỡng chế đăng xuất ở thời điểm này, bằng không bị người ta lột xuống một đống trang bị chẳng phải họ sẽ bị lỗ lớn sao.
"Bịch bịch!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt cực kỳ không khách khí ném Mục Tử Tiên xuống chỗ cách đám người Vô Kỵ không xa.
Đợi sau khi mấy người Vô Kỵ nhìn rõ dáng vẻ của Mục Tử Tiên thì tất cả lập tức choáng váng tại chỗ.
Má nó, đám khốn kiếp này, bọn chúng chẳng nhẽ không biết đã bắt phải một đầu đạn hạt nhân hay sao?
Một lúc lâu sau Vô Kỵ mới hoảng sợ kêu lên: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì? Có việc gì nhằm vào chúng ta là được rồi, bắt một cô gái để làm gì, phụ nữ cần gì phải khó xử lẫn nhau."
"Hừ!" Băng Thanh Ngọc Kiệt nghe vậy khẽ lườm Vô Kỵ sau đó không thèm để ý đến hắn ta mà quay sang hỏi bọn thủ hạ: "Còn có ai chưa trở lại?"
Niệm Lưu Vân nhìn xung quanh một chút rồi nói: "Thập Tam đi bắt hai tên Chiến sĩ kia còn chưa có trở lại."
"Ta đã về!"
Niệm Lưu Vân vừa mới dứt lời, lúc này, một bóng dáng khôi khô từ trên nóc nhà nhảy xuống - chính là Thập Tam ngay từ đầu đã đuổi theo Bao Tam và Doãn Lão Nhị.
"Bịch! Bịch!"
Thập Tam sau khi hạ xuống, đồng thời buông nhẹ hai tay, ném Bao Tam và Doãn Lão Nhị bị trói chắc chắn xuống mặt đất, trong lòng hắn ta vẫn còn sợ hãi nói: "Má nó, thật đúng là không thể xem thường đám game thủ này, vừa rồi ông đây xém chút nữa bị bọn họ… Hả, sao còn bắt được một đứa con gái trở lại thế này?"
Thập Tam đang nói chuyện liếc mắt nhìn thấy Mục Tử Tiên ở trên mặt đất thì hết sức kinh ngạc.
"Hừ!" Giọng nói của Băng Thanh Ngọc Kiệt rất lạnh lùng: "Đây chính là vợ của tên họ Vương kia!"
"Chậc chậc, họ Vương kia thật là có diễm phúc…" Thập Tam cười ha ha, cảm thán đi lại gần Mục Tử Tiên.
"Ngươi… Ngươi đừng tới đây!"
Mục Tử Tiên nhìn thấy Thập Tam đi về phía mình, trong lòng cô giật mình, hoảng hốt lo sợ co lại phía sau.
Băng Thanh Ngọc Kiệt thấy vậy xiết chặt ánh mắt, tiện tay rút ra trường thương bất chợt duỗi về phía trước.
"Bặc!!!"
Mũi thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt cắm ngay ở phía trước Thập Tam, chặn lại bước chân của hắn ta.
Thập Tam đột nhiên bị Băng Thanh Ngọc Kiệt tấn công giật nảy cả mình, hắn ta xoay người căm tức nhìn Băng Thanh Ngọc Kiệt hỏi: "Ngươi…. Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Băng Thanh Ngọc Kiệt kéo trường thương trở về, nhìn thẳng vào Thập Tam thản nhiên nói: "Không có ý gì! Cô gái này ta tự mình dẫn theo, ngươi nếu không muốn chết thì tay chân thành thật một chút cho ta!"
"Ngươi!!!"
Thập Tam giận dữ, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhìn bộ dáng xem chừng là muốn trở mặt với Băng Thanh Ngọc Kiệt.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đám người Niệm Lưu Vân nhìn thấy bộ dáng này của Thập Tam, đồng thời tiến lên một bước trực tiếp che chắn trước mặt Băng Thanh Ngọc Kiệt.
"Ha ha…"
Thập Tam biết mình không chiếm được chút lợi ích nào trong tay đám người Niệm Lưu Vân nên hắn ta chỉ nhìn mấy người Niệm Lưu Vân một chút, sau đó cười ha hả nói: "Ta chỉ là đùa một chút , mọi người không cần phải như vậy, lão đại định đoạt là được rồi!"
"Coi như ngươi thức thời!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt lạnh lùng nhìn Thập Tam một chút, ba chân bốn cẳng đi đến bên cạnh Mục Tử Tiên, vác Mục Tử Tiên lên vai rồi nói: "Các ngươi khiêng những người khác, chúng ta đi!"
Dứt lời, Băng Thanh Ngọc Kiệt mang theo Mục Tử Tiên đi về phía bến cảng cách đó không xa.
Những người khác cũng nhấc đám người Toàn Chân Giáo bị bắt trên mặt đất lên, đi theo sau lưng Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt lúc nãy cứu mình, Mục Tử Tiên ở trên lưng Băng Thanh Ngọc Kiệt cất tiếng: "Nhìn không ra ngươi còn có chút điểm mấu chốt! Hừ! Bớt lôi kéo làm quen đi!" Băng Thanh Ngọc Kiệt lạnh lùng đáp trả: "Ta chỉ là không muốn thằng cha kia bị hệ thống xóa tài khoản vì quấy rối người chơi nữ mà thôi."
"Phải vậy không?" Mục Tử Tiên nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Ngậm miệng lại!"
Băng Thanh Ngọc Kiệt trừng Mục Tử Tiên, sau đó không tiếp tục để ý Mục Tử Tiên nữa.
Xác thực là vậy, hiện tại nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt bắt cóc người Toàn Chân Giáo đã là hành vi động chạm gần đến giới hạn của hệ thống, nếu như bọn họ tiến thêm chút nữa thì có bị phán xét là quấy rối cũng không quá đáng. Thập Tam nếu bị hệ thống phán định dùng lời nói quấy rối chỉ sợ nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng sẽ bị liên lụy.
Tài khoản bị xóa chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cẩn thận còn phải ngồi xổm trong cục cảnh sát.
Dĩ nhiên, điều này chỉ là một phần nguyên nhân thôi, Băng Thanh Ngọc Kiệt làm người mặc dù ngang ngược càn rỡ, nhưng cô ta vẫn là người tập võ, bản chất cũng không xấu, làm hết thảy cũng là do tính nết.
Vô Kỵ nói rất đúng, phụ nữ cần gì phải làm khó lẫn nhau, dưới tình huống này nên làm gì hay không nên làm gì, trong lòng Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng hiểu rõ, dù sao chuyện nàng muốn làm chỉ là trả thù Vương Vũ mà thôi.
Thù hận luôn khiến người ta lạc mất phương hướng mà.
Từ chỗ đám người Toàn Chân Giáo bị chặn đường đi đến bến cảng cùng lắm là quãng đường dài ba đến bốn trăm mét, rất nhanh nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt đã đi đến phi thuyền bay về thành Thiên Long.
Lúc phi thuyền vừa cất cánh, Mục Tử Tiên nhận được tin nhắn riêng của Vô Kỵ: "Chị dâu à, chị cưỡng chế đăng xuất game đi!"
"Cưỡng chế đăng xuất, có thể không?" Mục Tử Tiên hỏi.
Vô Kỵ đáp: "Nơi này là khu vực an toàn, không có vấn đề gì."
"Vậy còn các ngươi thì sao?" Mục Tử Tiên lại hỏi.
Vô Kỵ nói: "Hiện tại chúng ta ở trong trạng thái này mà cưỡng chế đăng xuất cũng vô dụng, một hồi nữa phi thuyền đến bến cảng vẫn bị người ta kéo đi như thường."
"Ta không phải cũng giống các ngươi sao?" Mục Tử Tiên buồn bực nói.
"Không giống." Vô Kỵ lên tiếng giải thích: "Chị có thể đăng xuất đi gọi lão Ngưu!"