Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1103 - Chương 1105: Không Đáng Tin Cậy, Đúng Là Không Đáng Tin Cậy

Trang 552# 2

 

 

 

Chương 1105: Không đáng tin cậy, đúng là không đáng tin cậy
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Căn cứ thiết lập kéo theo thi thể của hệ thống, đám người Vô Kỵ sau khi đăng xuất thì cảnh tượng vẫn giữ nguyên như vậy, cho dù cưỡng ép đăng xuất thì cũng không thể ngăn cản được việc nhân vật trò chơi của mình bị nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt kéo tới bến cảng của một thành phố khác.

Cho nên, hiện tại đám Vô Kỵ có đăng xuất thì căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Mà Mục Tử Tiên thì lại khác, từ bến cảng của thành chính này đến một thành chính khác ít nhất cũng phải mất thời gian nửa tiếng, thời gian nửa tiếng này cũng đủ để Mục Tử Tiên đăng xuất gọi Vương Vũ lên.

Muốn đối phó với đám người kia thì vẫn phải cần đến Vương Vũ mới được, dù sao chỉ có dùng võ thuật mới đánh bại võ thuật.

Mục Tử Tiên không phải là một người cố chấp, cô ấy nghe Vô Kỵ nói như vậy liền gật nhẹ đầu, trực tiếp lựa chọn cưỡng ép rời khỏi.



Vương Vũ là người tập võ, mỗi ngày đều muốn ăn đủ bữa để cân đối dinh dưỡng, chiều nào sau khi đăng xuất trò chơi hắn cũng phải ăn một chút gì mới được, bởi vậy dưới tình huống bình thường, Mục Tử Tiên đều sẽ đăng xuất sớm một chút đi nấu cơm cho Vương Vũ.

Lúc này, Vương Vũ vui vẻ đăng xuất lại thấy Mục Tử Tiên vẫn còn ở trong trò chơi, hắn cũng không có quấy rầy cô ấy mà đi rửa mặt, sau đó lấy một bộ quần áo trên kệ khoác lên người rồi đi ra cửa.

Nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt xuống tay tương đối lưu loát, từ lúc Vương Vũ đăng xuất đến khi Mục Tử Tiên bị bọn họ bắt đi tổng cộng cũng không quá mười mấy phút. Mục Tử Tiên sau khi cưỡng chế đăng xuất vốn định gọi Vương Vũ lên trò chơi đi cứu người thì lại ngoài ý muốn phát hiện Vương Vũ không có nhà.

Chuyện này còn không phải bi kịch nhất, chuyện bi kịch hơn là gần đây Vương Vũ luôn có thói quen không mang điện thoại di động khi đi ra ngoài.

"A…”

Mục Tử Tiên thấy Vương Vũ không có trong nhà thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi một chút.

"Lại đi đâu vào lúc này chứ? Cũng không nói với mình một tiếng, chẳng lẽ là đi ngoại tình?"

"Tiểu Na có vẻ như hôm nay cũng đăng xuất sớm…”

"Chẳng lẽ hai người bọn họ đi với nhau? Không thể nào… Sao lại không thể chứ! Đàn ông không có một tên nào tốt cả!"

Sự thật chứng minh là, phụ nữ đang lúc gấp gáp thì tư duy không có theo quy luật nào cả. Mục Tử Tiên cũng là phụ nữ, giờ phút này không thấy chồng của mình đâu, mạch tư duy của cô ấy lập tức đột phá chân trời, còn về phần người Toàn Chân Giáo đang nguy ngập giữa sự sống và cái chết đã sớm bị cô ấy ném tận lên chín tầng mây rồi.

Cũng hết cách rồi, người cùng giường với mình sao có thể để hắn đi ngủ với người khác được chứ, nhất là Dương Na và Vương Vũ còn có một mối liên hệ như thế, lại thêm vừa nãy Mục Tử Tiên bị Lý Ngọc Khiết quấy rối đủ loại, khiến cho cô ấy khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung.

Ngay vào lúc Mục Tử Tiên muốn sang nhà đối diện tìm hiểu tình huống một chút thì cửa phòng đột nhiên bật mở, sau đó Vương Vũ xách theo một túi tiện lợi đi vào.

Trông thấy Vương Vũ về nhà, Mục Tử Tiên giận dỗi không biết trút vào đâu liền vọt tới, cô thở hồng hộc chất vấn: "Muộn như vậy anh còn đi đâu đó? Có phải là đi ra ngoài cùng những cô gái khác không?"

"???"

Nghe thấy Mục Tử Tiên nói như vậy, cả đầu Vương Vũ lập tức đầy dấu chấm hỏi.

"Chuyện kia, em nói nhăng nói cuội gì đó? Linh ta linh tinh…” Vương Vũ mang vẻ mặt ngây dại hỏi.

Mục Tử Tiên tức giận nói: "Anh bảo em nói cái gì đó! Đã mấy giờ rồi mà anh còn ra ngoài! Còn dám nói em nói chuyện lung ta lung tung?"

"Anh…" Vương Vũ cố nén cảm giác muốn phun một ngụm máu, nhấc túi tiện lợi lên nói: "Anh đi ra ngoài mua cơm mà..."

"Có đúng không?" Mục Tử Tiên nhìn thoáng qua túi tiện lợi trong tay Vương Vũ, nửa tin nửa ngờ hỏi.

Vương Vũ sụp đổ, tức đến điên lên: "Vậy em nói xem anh còn có thể ra ngoài làm gì? Không tin em đi hỏi chủ tiệm cơm ngoài tiểu khu đi… Anh mua cơm này ở chỗ hắn ta, hắn ta còn không lấy tiền của anh đây này."

"Hả?" Mục Tử Tiên lại liếc mắt nhìn hộp cơm, nhìn thấy bên trên hộp cơm có ký hiệu của tiệm cơm, lúc này cô mới gật đầu nói: "Được rồi, coi như anh qua được lần này, nói xin lỗi đi em liền tha thứ cho anh..."

Thấy không, phụ nữ chính là như thế đấy! Tương lai mọi người nếu như may mắn tìm được bạn gái thì nhất định phải nhớ kỹ lời chú Ngưu dạy bảo: tuyệt đối không nên nói đạo lý với phụ nữ.

"Tha thứ… ?" Vương Vũ lại buồn bực thêm một lần nữa. Hắn rốt cuộc đã làm chuyện gì sai chứ?

Tất nhiên, là người Toàn Chân Giáo yêu vợ điển hình Xuân huynh từng nói: Đàn ông chân chính phải có trách nhiệm, vợ ngươi nói ngươi sai thì chính là ngươi sai, mạnh miệng tranh luận không phải là đồng chí tốt.

Vương Vũ ghi nhớ lời dạy bảo của đàn anh, khắc sâu đạo lý của người làm chồng, hắn đành phải cúi đầu nói tiếng xin lỗi với Mục Tử Tiên.

"Giờ cũng không sai biệt lắm, ăn cơm đi…"

Mục Tử Tiên hài lòng cười cười tiếp nhận hộp cơm, đi vào phòng bếp đem cơm Vương Vũ mua đặt vào chén đĩa tử tế, hai người thật vui vẻ ăn cơm khuya.

"Em hôm nay sao đăng xuất muộn vậy…?" Vương Vũ vừa ăn vừa hỏi.

"Ừa… Trong tiệm khá bận rộn." Mục Tử Tiên thuận miệng trả lời.

"Giờ hết bận rồi hả?"

Mục Tử Tiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Chắc là xong rồi… Nhưng em cứ cảm thấy có chuyện gì đó chưa làm."

Vương Vũ khuyên: "Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa, ăn cơm trước đi."

"Vâng… Mà thức ăn hôm nay dường như có chút mặn."

"Phải vậy không? Thế thì ăn nhiều màn thầu một chút."



Cùng lúc đó, đám Vô Kỵ ở trong trò chơi đã rơi lệ đầy mặt.

Xuân Tường nhìn đồng hồ, thời gian đã trôi hai mươi phút, phi thuyền sắp đến cảng rồi, thế là hắn ta yếu ớt hỏi Vô Kỵ: "Vô Kỵ này, ngươi bảo vợ của lão Ngưu có tin được không?"

"Chuyện này… Ta không nói chắc chắn được…"

Lúc này Vô Kỵ cũng sợ hãi trong lòng, đăng xuất trò chơi thì có thể có bao nhiêu phiền phức chứ vậy mà hai mươi phút rồi còn chưa có trở lại, chẳng lẽ bị cúp điện nên mất mạng?

Cho dù Vô Kỵ có thông minh hơn người thì xét cho cùng cũng chỉ là một người độc thân mà thôi, bất kể như thế nào hắn cũng không nghĩ được lý do vì sao Mục Tử Tiên quên béng nhóm người bọn họ.

Thời gian lâu như vậy rồi mà Vương Vũ còn chưa online, hắn ta chỉ có thể nghĩ đến nguyên nhân là do Vương Vũ ra ngoài chưa về.

"Hừ!" Bao Tam ở một bên hừ lạnh nói: "Ta đã nói rồi, phụ nữ không có đáng tin!"

"Xong rồi, xong rồi…" Minh Đô tuyệt vọng kêu lên: "Ta cảm thấy đám khốn kiếp này sau khi đến bến cảng sẽ tìm một điểm sống lại luân phiên đánh chúng ta một trăm lần, đánh cho chúng ta tụt xuống cấp 1, sau đó thuận tiện cướp đi trang bị của chúng ta."

"Không thể nào… Điểm sống lại đều là khu vực an toàn, bọn họ làm sao giết người được?" Danh Kiếm Đạo Tuyết nghi ngờ nói.

Minh Đô tức giận hỏi ngược lại: "Chẳng nhẽ không có điểm sống lại nào không phải khu vực an toàn sao?"

"Chuyện này…"

Đoàn người thờ ơ…

Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên nhỏ giọng lên tiếng: "Có, điểm sống lại của trụ sở công hội không phải là khu an toàn, chỉ cần các ngươi cho ta mười ngàn vàng ta sẽ lập tức cứu các ngươi."

"Gà Con? Mẹ nó, ngươi ngu xuẩn như thế sao lại không bị bắt?"

Đám người nghe được thanh âm này vội vàng theo tiếng kêu nhìn lại, họ chỉ thấy một người mặc áo choàng không thấy rõ diện mạo ngồi ở giữa nhóm người trong một nơi hẻo lánh cách đó không xa.

"Bà mịa nó!" Nghe tiếng mọi người nói chuyện, thân thể người mặc áo choàng nọ khẽ run lên, mắng: "Má nó, ông đây đã ngụy trang thành như vậy mà các ngươi vẫn nhận ra được hả?"

Đám người ồn ào nói: "Phí lời, giọng điệu nói chuyện của Toàn Chân Giáo ngược gió con cún còn ngửi ra được có hiểu không? Mẹ nó, ngươi tới đây làm gì? Muốn cả gia đình đoàn tụ vui vẻ hay sao?"

Ký Ngạo tức giận nói: "Đánh rắm ấy, ông đây đương nhiên là tới cứu các ngươi rồi! Tranh thủ thời gian đưa tiền ra đây đi, bằng không để đám người kia lôi đến trụ sở công hội các ngươi sẽ bị luân phiên đánh về cấp 1."

"Cứu bọn ta ấy hả?" Minh Đô bĩu môi nói: "Bằng một mình ngươi?"

"Thế nào? Ngươi đã bị trói thành dạng này rồi mà còn dám xem thường ta?" Ký Ngạo giận dữ.

"Thôi!" Minh Đô khinh thường nói: "Quên đi... chuyện của người lớn trẻ con đừng tham gia vào, lại tự mình dâng lên cho người ta chẳng đáng chút gì."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment