Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1104 - Chương 1106: Lựa Chọn Của Ký Ngạo

Trang 553# 1

 

 

 

Chương 1106: Lựa chọn của Ký Ngạo
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!" Ký Ngạo hùng hùng hổ hổ muốn đi đạp đám người kia…

Lúc này Vô Kỵ đột nhiên lên tiếng: "Thằng nhóc thối đừng làm rộn, hiện tại chúng ta ở trên phi thuyền, ngươi làm như vậy cũng không có tác dụng gì. Nếu như muốn cứu chúng ta thì ít nhất ngươi cũng phải tìm được chỗ để bọn ta có thể chạy trốn."

Còn không phải sao, phi thuyền là một địa điểm lớn như vậy, cho dù Ký Ngạo giải cứu được tất cả mọi người thì có lợi ích gì. Phải biết rằng trong tình huống này, trừ vệ binh có thể cưỡng chế ném người chơi xuống, còn người chơi không thể rời đi phi thuyền, mà những vệ binh này lại không nghe theo sự chỉ huy của bọn họ.

Người Toàn Chân Giáo nếu muốn lợi dụng ưu thế biết bay để trốn chạy thì ít nhất cũng phải tìm một nơi có địa hình tương đối trống trải, bằng không cho dù có cởi được dây trói cũng sẽ bị người ta bắt lại một lần nữa.

"Kia… Vậy bây giờ phải làm sao? Dù sao cũng phải mang chị dâu ra ngoài… Nếu không ta chẳng phải sẽ bị chú Ngưu đánh chết sao?" Ký Ngạo nói, nhìn Mục Tử Tiên một chút, sau đó lại buồn bực nói tiếp: "Hử, sao chị dâu không nói chuyện vậy?"

Vô Kỵ suy tư một chút, mặt không cảm xúc nhìn Ký Ngạo đáp: "Cô ấy đăng xuất gọi lão Ngưu lên…"

"Bà mịa nó! Ngươi nói xem chú Ngưu sao khi lên mạng có thể làm thịt chúng ta trước hay không?" Ký Ngạo nghe thấy vậy, trái tim nhỏ thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

Đám người kia rơi lệ đầy mặt nói: "Ta ngược lại hy vọng lão Ngưu lên làm thịt chúng ta đây, có điều nhìn tình huống hiện tại, vợ của lão Ngưu chắc là quên chúng ta rồi."

"Còn may còn may." Ký Ngạo lau mồ hôi.

"Nói cái gì vậy hả!" Đoàn người tức giận.

"Ha ha! Ta nói là loại chuyện nhỏ nhặt như cứu các ngươi này cứ giao cho ta đi." Ký Ngạo vội vàng nói.

Đám người: "…"

Đúng như dự đoán của đám người, lần này Mục Tử Tiên quả thực là đã quên lời dặn dò của tất cả mọi người.

Khi mọi người nhớ tới Vương Vũ thì cũng nhớ ra còn có mấy người Lý Tuyết, nhưng mà các cô gái này cũng đã đăng xuất từ sớm rồi.

Rất hiển nhiên, các cô gái đều khá chú trọng ngoại hình của mình, quy luật làm việc và nghỉ ngơi cơ bản chính là ngủ sớm và dậy sớm.

Mấy phút sau, độ cao bắt đầu hạ xuống. Khi phi thuyền chậm rãi hạ xuống, mọi người cũng thấy được rõ cảnh sắc của điểm đến…

"Má nó, đây không phải thành Thiên Long sao?"

Sau khi nhìn thấy cảnh sắc xung quanh, đoàn người rốt cuộc đã biết họ bị người ta đem tới nơi nào, đồng thời cũng hiểu rõ mục đích thực sự của nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt khi bắt bọn họ đến đây.

Ôi trời, bọn họ ở thành Thiên Long có đến tận hai kẻ thù. Nếu như Thiên Hạ Mạt Thế muốn gây phiền toái thì không đến mức phải đợi đến lúc này, cũng không có rảnh rỗi bỏ ra nhiều tiền như vậy. Do đó có thể thấy được, đám người đầu têu đứng đằng sau nhóm Băng Thanh Ngọc Kiệt ngoại trừ Phong Vân Thiên Hạ ra thì không còn người thứ hai nào nữa.

Ai da, người có tiền quả nhiên là trâu bò, vậy mà có thể mời đến được bảy cao thủ võ thuật hiếm có.

"Úi chà? Xem ra các ngươi nhận thức nơi này?" Thập Tam nghe vậy cười tủm tỉm quay đầu hỏi.

"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Thành Thiên Long tiếng tăm lừng lẫy có ai lại không biết đâu, được rồi, các ngươi sẽ không vô duyên vô cớ tìm tới chúng ta đi."

"Dĩ nhiên là không!" Thập Tam lạnh nhát nói: "Có người bỏ tiền bảo chúng ta đối phó với đám Toàn Chân Giáo các ngươi."

"Trách không được!" Vô Kỵ trầm ngâm một chút rồi nói: "Ngươi nói cho ta biết người kia là ai, ta trả gấp đôi tiền để các ngươi đi làm thịt bọn họ thế nào?"

"Được!" Thập Tam không thèm nghĩ ngợi đã đồng ý: "Có điều ta là người rất coi trọng chữ tín, nếu như đã đồng ý với người ta rồi thì nhất định phải làm cho xong. Không bằng ta đối phó với các ngươi trước sau đó sẽ đi giết Phong Vân Thiên Hạ thế nào? Ha ha."

"Móa! Tên tiện nhân này! Nếu không phải bộ dạng của hắn quá xấu, ta cảm thấy hắn có thể gia nhập Toàn Chân Giáo chúng ta."

Nhìn thấy khuôn mặt hèn hạ này của Thập Tam, đám người Toàn Chân vậy mà lại có chung ý tưởng.

"Hừ!" Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng sau đó lại nhắn tin trong kênh trò chuyện: "Quả nhiên là Phong Vân Thiên Hạ, những chuyện không dễ làm rồi."

"Má nó, tên khốn khiếp kia thật đúng là âm hồn bất tán." Đoàn người nghe vậy nhao nhao nắm tay lại thành đấm. Cứ nghĩ đến đối thủ là Phong Vân Thiên Hạ, cho dù đám côn đồ này không sợ trời không sợ đất cũng có chút tuyệt vọng trong lòng.

Dĩ nhiên, Vô Kỵ sợ cũng không phải là tên Phong Vân Thiên Hạ này, mà là thân phận thành chủ thành Thiên Long của Phong Vân Thiên Hạ.

Thủ hạ của thằng cha này có bảy cao thủ giỏi võ thuật đã rất khó chơi rồi, giờ lại có thêm quyền chỉ huy vệ binh, cho dù là Vương Vũ tới muốn mang mọi người đi đoán chừng cũng không phải chuyện dễ dàng, dù sao vệ binh chính là thứ áp đảo mọi quy tắc.

"Má nó, Toàn Chân Giáo ta một thời anh hùng, chẳng nhẽ lại thực sự thua trong tay tên con ông cháu cha kia sao? Thật không cam lòng mà!!!"

Vào lúc đám người Toàn Chân than ngắn thở dài, phi thuyền rốt cục cũng đến bến cảng. Băng Thanh Ngọc Kiệt đi đến cạnh Mục Tử Tiên, một tay lôi Mục Tử Tiên dạy vác lên vai rồi nói: "Vì để tránh gây thêm phiền phức, trước tiên che mắt bọn họ lại đi!"

Băng Thanh Ngọc Kiệt vừa nói vừa lôi ra một miếng vải cũ nát màu đen, dán lên mắt Mục Tử Tiên, những người khác cũng rối rít làm theo, đồng thời che lại ánh mắt của đám người Vô Kỵ.

Mặc dù mục đích của đám người này khi bắt người Toàn Chân Giáo là để dẫn Vương Vũ đến thành Thiên Long, nhưng bọn họ còn có nhiệm vụ đánh người Toàn Chân Giáo xuống cấp 1 và lột sạch trang bị của họ, nếu như Vương Vũ tới sớm khẳng định sẽ làm lỡ chuyện này.

Chuyện này ấy mà, quan trọng là phải làm từng cái từng cái một, dù sao sớm muộn gì cũng chạm mặt, không nên nóng lòng.

Sau khi Băng Thanh Ngọc Kiệt che kín mắt đám người Vô Kỵ, mọi người cũng bắt đầu luống cuống.

Xem ra thằng nhóc Ký Ngạo nói không có sai, đám người Phong Vân Thiên Hạ đúng là muốn tìm một trụ sở công hội rồi chậm rãi giết người để làm rơi trang bị.

Ngày hôm nay có không ít trụ sở công hội ở thành Thiên Long chạy đi đây, với một kẻ tư bản không thiếu tiền như Phong Vân Thiên Hạ lại thêm thân phận thành chủ thành Thiên Long, hắn ta muốn mua một điểm trụ sở công hội vắng vẻ không phải là việc gì khó.

Phải biết rằng, khi cấp bậc của người chơi thấp hơn cấp bậc yêu cầu của trang bị thì trang bị rấ dễ rơi… Lần này người Toàn Chân Giáo xem ra thật sự trở lại một đêm trước giải phóng rồi.

"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?"

Vô Kỵ và Xuân Tường là người khá bình tĩnh thì tốt hơn một chút, còn dạng như Minh Đô thì trái tim hắn ta sắp đóng băng luôn rồi.

Sự việc lần này không giống với lúc trước, trước kia mọi người đều chơi game bàn phím, phương pháp để trả thù đối thủ chỉ có một dạng là liều mạng truy sát. Người Toàn Chân Giáo có muốn chết như thế nào đi nữa thì người ta nhiều nhất cũng chỉ giết bọn họ mấy lần mà thôi.

Hơn nữa, với tính tình hèn mọn kia của đám người Toàn Chân Giáo, trên cơ bản họ bị giết một lần liền lập tức đăng xuất chứ làm gì cho đối thủ có cơ hội giết mình lần hai.

Còn hiện tại giống trước đây ở chỗ nào chứ, một đám người giờ bị buộc lại giống như bánh chưng, bị vây bắt ném vào điểm sống lại chờ bị làm thịt…

Loại tình huống này từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ gặp phải.

Nhìn thấy đồng bọn ở trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Ký Ngạo cảm động thay, cậu ta cũng không cố nói giỡn nữa mà siết chặt nắm tay kêu lên: "Má nó, nếu không ta liều mạng với bọn họ đi, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu! Cùng lắm thì cả đám đều chết!"

"Huynh đệ tốt! Các ca ca sẽ không quên ngươi! Ngươi đi đi, nhớ kỹ đốt vàng mã cho chúng ta!" Thấy Ký Ngạo trọng nghĩa khí như vậy, Minh Đô cảm động nói mê sảng.

"Được rồi, đừng nói nhảm nữa!"

Đến lúc đó, Vô Kỵ thản nhiên nói: "Bạn trẻ à, không nên vọng động! Ngươi cảm thấy ở trong tình huống này nên cứu ai trước là tốt nhất?"

"Chuyện này…"

Ký Ngạo nghe vậy, lập tức im lặng không nói.

Vấn đề cứu ai trước cũng không phải dễ dàng lựa chọn, đặt ở tình huống hiện tại mà xem rõ ràng chính là một phiên bản khác của chuyện vợ và mẹ mình cùng rơi xuống nước thì nên cứu ai trước.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment