Trang 554# 1
Chương 1108: Hang ổ của Phong Vân Thiên Hạ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hiện giờ nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt còn đang trên đường chưa tới được đích đến, mà bọn Vô Kỵ đều đã bị bịt mắt nên hoàn toàn không biết hoàn cảnh xung quanh bây giờ là như thế nào.
Cho nên nhất định phải chờ đám Băng Thanh Ngọc Kiệt tới nơi, Ký Ngạo theo sau mới có thể biết được đại bản doanh của Phong Vân Thiên Hạ ở chỗ nào.
Để cho an toàn, Phong Vân Thiên Hạ lựa chọn địa điểm tương đương vắng vẻ, đi ước chừng hơn mười phút mọi người mới nhìn thấy một trụ sở công hội trông vô cùng không bắt mắt.
Hai bên trụ sở tất cả đều là lùm cây và cỏ dại, màu sắc chủ đạo của trụ sở cũng là màu xanh biếc, tràn đầy hơi thở tha thứ.
Nếu không nhìn kỹ, người bình thường căn bản không phát hiện được nơi này còn có một mảnh kiến trúc.
Ở cổng của trụ sở có bốn người chơi đang đứng, không khó nhận ra đám người kia chính là đám lính đánh thuê Phong Vân Thiên Hạ đã thuê ở thành Tự Do.
Những lính đánh thuê kia mặc dù không phải là cao thủ hàng đầu nhưng cũng không yếu, giờ bọn họ lại đến đây canh cổng cho Phong Vân Thiên Hạ có thể thấy được thằng cha Phong Vân Thiên Hạ này thật sự là nhiều tiền đến phỏng tay rồi.
Đám người Phong Vân Thiên Hạ từng gặp qua nhóm Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng chỉ có Thập Nhị Tinh Tượng và bản thân Phong Vân Thiên Hạ mà thôi, những người khác căn bản cũng không nhận biết nhóm Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Từ xa nhìn thấy nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt đi về phía trụ sở công hội, đám lính đánh thuê gác cổng lập tức nâng lên cảnh giác.
Đội ngũ bảy người Băng Thanh Ngọc Kiệt vốn đã rất nổi bật, giờ này mỗi người lại khiêng theo một người chơi trên vai, nhìn vào quả thực là rất quái dị, đám lính đánh thuê có chút kiêng dè cũng là điều dễ hiểu. Hơn nữa, nếu là người trong nhà, chỉ cần vào truyền tống trận là có thể trực tiếp tới nơi, còn từ cửa chính tiến vào khẳng định là người ngoài.
Thấy nhóm người kia càng ngày càng đến gần, đám lính đánh thuê tới tấp rút vũ khí ra, triển khai trận hình chặn lại trước lối vào, một Chiến sĩ trong số đó chỉ vào Băng Thanh Ngọc Kiệt kêu lên: "Các ngươi vào đây làm gì? Nơi này là trụ sở tư nhân, cút nhanh lên…"
Nhưng mà Chiến sĩ nọ còn chưa nói dứt lời, hắn ta chỉ đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong tích tắc Băng Thanh Ngọc Kiệt đã xuất hiện ở trước mặt Chiến sĩ.
Chiến sĩ thấy thế kinh hãi, vội vàng muốn lui lại kéo dài khoảng cách nhưng ai ngờ Băng Thanh Ngọc Kiệt đã sớm đoán được ý định của hắn ta, cô ta giẫm một cước lên chân Chiến sĩ nọ.
Băng Thanh Ngọc Kiệt mỉm cười, giơ tay lên!
"Bốp bốp bốp bốp!"
Chiến sĩ nọ còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra thì mặt đã bị ăn mấy cái tát vang dội.
Không chỉ đám lính đánh thuê mà ngay cả nhóm Võ sư sau lưng Băng Thanh Ngọc Kiệt cũng đều choáng váng tại chỗ, giọt mồ hôi to lớn lập tức chảy xuống.
Ôi trời ơi, phụ nữ sớm bước vào thời kỳ mãn kinh chính là không nói lý như thế đấy, bạn học lính đánh thuê này cũng thật là đen đủi, không dưng đi trêu chọc cô nàng đầu óc có bệnh này làm gì.
"Đậu phộng! Ngươi muốn chết hả?" Chiến sĩ nọ vô duyên vô cớ bị tát mấy cái lập tức giận tím mặt. Mọi người chỉ nghe hắn ta quát mắng một tiếng, đám lính đánh thuê ở cổng lập tức giơ vũ khí lên muốn nhào vào tấn công Băng Thanh Ngọc Kiệt.
Lão đại bị tấn công, nhóm người Niệm Lưu Vân dĩ nhiên sẽ không ngồi im mặc kệ. Mấy người xông lên nhanh gọn quật ngã bốn tên lính đánh thuê xuống đất.
Băng Thanh Ngọc Kiệt đạp một cước lên người Chiến sĩ nọ, sắc mặt cô ta khó coi nói: "Tên Phong Vân Thiên Hạ kia quả thực xấc xược, bà đây dẫn người tốn công phí sức lớn như vậy đi bắt người mà thằng cha đó dám để người cản trở ta ! Nhanh bảo gã bò ra đây cho ta!"
Chiến sĩ nghe thấy Băng Thanh Ngọc Kiệt nói như lập tức rất phản cảm. Hắn ta đã biết những người này là người một nhà thế là vội vàng gửi tin cho Phong Vân Thiên Hạ.
Phong Vân Thiên Hạ rất nhanh đã dẫn người từ trong trụ sở đi ra. Khi nhìn thấy trên lưng nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt là đám Toàn Chân, Phong Vân Thiên Hạ đầu tiên là giật mình, sau đó lập tức vội vàng đi tới, trên mặt hiện lên vẻ áy náy cúi đầu khom lưng nói: "Băng tỷ, thật có lỗi thật có lỗi… Ta quên không dặn dò bọn họ."
"Hừ!" Băng Thanh Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Phong Vân Thiên Hạ mà trực tiếp nghênh ngang tiến vào trụ sở công hội.
Đám lính đánh thuê ở cổng đồng loạt ngơ ngẩn… Nhất là Chiến sĩ mới ăn mấy cái tát của Băng Thanh Ngọc Kiệt kia thì càng vô cùng phiền muộn. Hắn ta thấy bộ dạng chân chó của Phong Vân Thiên Hạ, thầm nghĩ, mấy cái tát khi nãy tất nhiên là phải chịu nhịn rồi.
…
Có điều nhóm người Băng Thanh Ngọc Kiệt nháo một hồi ở trước cổng trụ sở ngược lại phát cho Vô Kỵ một tín hiệu là bọn họ đã đến đích. Vô Kỵ hỏi Ký Ngạo trong kênh trò chuyện: "Gà Con, hiện tại chúng ta đang ở đâu?"
"Ở…" Nhận được tin nhắn của Vô Kỵ, Ký Ngạo sửng sốt nói: "Ta không biết…"
"Đệt!" Nghe câu trả lời của Ký Ngạo, hắn ta lập tức nổi giận: "Ta kêu ngươi làm gì hả?"
Phúc đến thì ít mà tai họa lại đến dồn dập, thời khắc mấu chốt như vậy mà một người nào cũng không đáng tin… Lúc trước Vô Kỵ đã bảo Ký Ngạo đi theo phía sau nhớ kĩ đường đi, thằng nhóc này giờ lại không biết nơi này là đâu, cõi lòng Vô Kỵ cũng muốn tan nát rồi.
"Ta… Ta…" Ký Ngạo oan ức nói: "Ngay từ đầu ta còn nhớ rõ, nhưng vừa rồi đi vào rừng rậm Mê Thất, ta liền lạc đường…"
Được rồi, Vô Kỵ lúc này mới nhớ tới Ký Ngạo và Vương Vũ giống nhau, không thế phân biệt được đường đi, nhất là khi tiến vào dạng địa hình như rừng rậm, lại không có tọa độ địa hình thì bọn họ ngay lập tức cả phân biệt Đông Nam Tây Bắc cũng không biết.
Đi vào loại địa phương xa lạ như thành Thiên Long này, Ký Ngạo không để mình bị lạc đã là tốt lắm rồi.
"Móa, Gà Con, ngươi đúng là đồ bỏ đi! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?" Minh Đô vội vàng hỏi.
"Ta cũng không biết nữa…" Vô Kỵ buông xuôi tay, biểu thị hắn cũng đang rất tuyệt vọng.
"Hừ!"
Đúng lúc này, Xuân Tường cười lạnh nói: "Một đám bỏ đi… Thời khắc mấu chốt còn không phải dựa vào lão phu đây sao?"
"Sao sao? Xuân huynh ngươi biết hả?" Mọi người nghe vậy nhao nhao kinh ngạc hỏi.
"Dĩ nhiên." Xuân Tường thản nhiên nói: "Vừa mới bắt đầu di chuyển ta đã nhớ kỹ số bước chân của đám người này."
"Nhớ số bước chân? Làm vậy thì có tác dụng gì?" Ký Ngạo buồn bực hỏi.
Xuân Tường im lặng trong chốc lát, trên màn hình kênh trò chuyện công hội nhảy ra một đống lớn công thức tính toán.
"Mẹ nó đây là cái gì?" Hai bạn trẻ đần độn Minh Đô và Ký Ngạo đồng thời ngơ ngẩn.
Xuân Tường giải thích nói: "Dựa vào tình cảnh lúc chúng ta chiến đấu cùng những người này thì ta biết được, tốc độ di chuyển của bọn họ là x mét mỗi giây. Chúng ta ra bến cảng, di chuyển về phía bên trái mười một phút hai mươi bốn giây, sau đó di chuyển sang phải chín phút ba mươi sáu giây, như vậy từ đây tiếp tục tính toán…"
"Nói tiếng người đi! Nói vào chủ đề chính đi!" Nghe đến đó, đám người cơ bản đã hiểu được ý tứ của Xuân Tường, bọn họ vội vàng ngăn tên này thao thao bất tuyệt.
"Ặc…" Xuân Tường sửng sốt một chút rồi nói: "Từ bến cảng đến vị trí của chúng ta phải đi về bên trái 3264 mét, sau đó di chuyển về bên phải 2748.63 mét, làm tròn lên là 2749 mét, hiểu không?"
"Ta đệt…"
Nhìn thấy kết quả tính toán của Xuân Tường, đám người Toàn Chân Giáo đồng loạt bị hù cho sững sờ, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Thật hay giả vậy?"
Ôi trời ơi, bị người ta che mắt lâu như vậy mà còn có thể tính toán ra chính xác vị trí của mình, mẹ nó, tên này sao lại kinh khủng như vậy. Đám người Toàn Chân Giáo vẫn biết bản lĩnh của Xuân Tường nhưng cũng không tránh khỏi có chút hoài nghi.
Đối mặt với hoài nghi của mọi người, Xuân Tường cũng không có giải thích mà lạnh nhạt nói: "Các ngươi muốn tin tưởng ta hay là tin tưởng Gà Con?"
"…"
Đám người im lặng không nói gì. Vô Kỵ không nói hai lời, tiện tay sao chép lại kết quả Xuân Tường tính toán ra rồi gửi cho Độc Cô Cửu Thương.
Nói đùa hả, làm việc không đáng tin cậy nhất chính là nữ giới với trẻ con, Vô Kỵ làm sao còn dám tin tưởng Ký Ngạo.
Nhận được tin nhắn của Vô Kỵ, Độc Cô Cửu Thương ngẩn ra một chốc rồi sau đó nhắn tin trả lời: "Tốt lắm, ta đã biết các ngươi ở đâu, đường xá có chút xa, các ngươi gắng kiên trì."