Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1107 - Chương 1109: Ký Ngạo Bùng Nổ

Trang 554# 2

 

 

 

Chương 1109: Ký Ngạo bùng nổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Cố gắng chống đỡ..."

Nhận được tin nhắn của Độc Cô Cửu Thương, đám người Vô Kỵ lại tiếp tục tuyệt vọng.

Mẹ nó, với khoảng cách từ thành Thiên Long tới đây, Thiên Hạ Mạt Thế muốn tới cứu viện cũng phải mất ít nhất hai mươi phút.

Mà sau khi chết, người chơi chỉ có thời gian ba mươi giây để phóng thích linh hồn, nói cách khác, trong khoảng thời gian này, đám người Phong Vân Thiên Hạ có thể tàn sát Toàn Chân Giáo bốn mươi lần.

Mỗi lần chết mất 10% kinh nghiệm, bốn mươi lần ít nhất cũng là bốn cấp, từ cấp 46 đến 50 chí ít cũng phải cày cuốc vất vả nửa tháng mới có thể lên được, thế nhưng chỉ cần hai mươi phút là lại trở lại vạch xuất phát, thực tại làm cho người ta có chút khó có thể tiếp nhận được.

"Hẳn là đủ nhỉ…" Minh Đô lạc quan nói: "Dù sao cũng tốt hơn so với việc mất đến mười cấp."

"Hừ!" Vô Kỵ hỏi ngược lại: "Ngươi nghĩ chỉ đơn giản là mất kinh nghiệm?"

"Điều này…" Mọi người vừa nghĩ lại, lập tức ngây ngẩn cả người.

Cấp độ thật ra có thể cày lại, nhưng có thể tưởng tượng được, chết bốn mươi lần mà không rơi một trang trang bị nào thì cần bao nhiêu may mắn? Phải biết rằng, hiện tại trên lưng của mọi người ở thành Thiên Long đều đang mang trên người điểm PK rất cao, nếu chết bốn mươi lần phỏng chừng ngay cả cái quần lót cũng rơi ra hết.

Trọng yếu hơn là, nhiệm vụ thức tỉnh mọi người phải rất vất vả mới có thể hoàn thành phỏng chừng cũng phải làm lại từ đầu.

"Mẹ nó chứ... Nói như vậy, tụt bốn cấp cùng lột sạch không khác nhau là bao..." Mọi người thổn thức không thôi.

"Cái kia, để ta cầm chân bọn họ đi." Thời điểm mọi người đều đang cảm khái, Ký Ngạo đột nhiên đứng ra nói.

Vừa rồi mình không làm được gì, trong lòng Ký Ngạo cũng rất áy náy, vì vậy giờ phút này cậu ta lập tức xung phong nhận việc.

"Ngươi? Ngươi cầm chân bọn chúng như thế nào?" Nghe thấy Ký Ngạo nói, mọi người nghi ngờ hỏi.

"Không biết, cố gắng hết sức thôi!" Ký Ngạo sờ sờ cái mũi, khoát tay chấm dứt cuộc nói chuyện.

Ký Ngạo biết, mấy tên Toàn Chân Giáo này ngày thường tuy rằng rất thích phá đám và đánh nhau, thế nhưng vẫn rất đoàn kết.

Giống như tình huống nguy hiểm hiện tại, mọi người tuyệt đối sẽ không đồng ý để Ký Ngạo đi chịu chết, nhưng mà trong trò chơi, một người chơi nhất định không thể đi xa được, nếu tất cả mọi người của Toàn Chân Giáo đều nghỉ game, vậy Ký Ngạo chơi một mình để làm gì?

Trong trò chơi, hành động theo cảm tình thoạt nhìn quả thực rất ngu ngốc, nhưng chỉ có chính bản thân đương sự mới biết được tại sao thời điểm đó mình lại làm như vậy.

Nghĩ đến đây, Ký Ngạo đứng lên, trực tiếp đi hướng trụ sở của công hội Phong Vân Thiên Hạ.

Mấy tên lính đánh thuê canh cửa vừa mới bị Băng Thanh Ngọc Kiệt tát một cái, giờ phút này nhìn thấy Ký Ngạo đi tới, không khỏi sửng sốt, sau đó lập tức bày trận ở trước cửa, hỏi: "Ngươi... Ngươi là ai?"

"Đệt mợ!"

Nguyên bản Ký Ngạo muốn xông thẳng vào, nhưng lúc này nghe được câu hỏi của mấy tên lính đánh thuê, không khỏi sửng sốt, chợt nảy ra ý tưởng, bèn lập tức nói: "Sặc! Ngay cả lão tử cũng không nhận ra? Ta là cái kia đây!"

Tên nhóc Ký Ngạo này cũng rất thông minh, cậu ta biết đám thuộc hạ của Phong Vân Thiên Hạ này đều là vừa mới được thuê, cũng không quen biết lẫn nhau, như vậy tám phần cậu ta có thể thuận lợi trà trộn vào.

Quả nhiên, nghe Ký Ngạo nói như vậy, bốn tên lính canh cửa lập tức khe khẽ hỏi nhau.

"Tên nào vậy?" Các lính đánh thuê quay sang nhìn nhau, hỏi: "Ai vậy, ngươi biết hắn không?"

"Không biết... Cơ mà nhìn trang phục của hắn thì hình như là một tên Võ sư..."

"Võ sư? Chẳng lẽ là cùng một người với tên vừa nãy?" Chiến sĩ cầm đầu nghe thấy vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Có vết xe đổ trước đó, các lính đánh thuê tự nhiên sẽ không tiếp tục kiêu ngạo với những người không biết danh tính, nhất là Võ sư, chẳng may là cùng một người với con quỷ nhỏ kia, còn ngại chưa ăn tát đủ nhiều hay sao?

Vì thế mọi người vội vàng ôn hoà nói: "Hóa ra là ngài, trở lại nhanh như vậy, thiếu chút nữa chúng ta không nhận ra... Mời vào mời vào!"

"Ừm..."

Ký Ngạo âm thầm câm nín một chút, sau đó thật cẩn thận tiến vào trụ sở của công hội.

Trụ sở của công hội Phong Vân Thiên Hạ này thoạt nhìn xấu xí, thế nhưng bên trong quả thực rất rộng lớn, khắp nơi đều là lính đánh thuê đứng lẻ loi, rải rác.

Thực hiển nhiên, những tên lính đánh thuê này không quen nhau, vì vậy không ai nhận ra Ký Ngạo, thậm chí còn có người chủ động chào hỏi cùng Ký Ngạo...... Khiến cho Ký Ngạo thiếu chút nữa cũng lầm tưởng mình là đàn em của Phong Vân Thiên Hạ.

Một đường vừa đi vừa hỏi, rốt cục, Ký Ngạo cũng tìm được vị trí của đám người Toàn Chân Giáo, bị trói lại ở điểm phục sinh ngay cạnh cửa phòng nghị sự.

Lúc này vô số lính đánh thuê đang vây quanh đoàn người Toàn Chân Giáo, một đám giơ vũ khí, đang chuẩn bị động thủ với đám người Vô Kỵ.

Nhìn thấy một màn trước mắt, Ký Ngạo nhất thời quá sợ hãi, cũng không cố kỵ nữa, lập tức kêu lên: "Dừng tay!!"

"??"

Nghe được tiếng kêu bất thình lình của Ký Ngạo, mọi người ngẩn ra, vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một tên Võ sư cầm hoành đao đứng ở cách đó không xa.

Huy hiệu Thái Cực của Toàn Chân Giáo, nghề nghiệp là Võ sư, chẳng lẽ?

Đội lính đánh thuê dưới tay Phong Vân Thiên Hạ này chính là Thập Nhị Tinh Tượng, ám ảnh đối với Vương Vũ có thể nói là đã ăn sâu vào tận xương tủy, hình ảnh Vương Vũ hung tàn nâng tay lên, cùng với cảnh tượng một người đánh một ngàn đến nay vẫn còn rất rõ ràng ở trước mắt.

Nhìn thấy hình dáng của Ký Ngạo, trong lòng mọi người không khỏi giật thót một tiếng, lộ ra thần sắc kinh hoảng.

Ký Ngạo thấy biểu cảm của người chơi ở đối diện, biết những người này tưởng mình là Vương Vũ, lập tức lấy trường kiếm ra vừa khoa tay múa chân, vừa thô giọng kêu lên: "Ra tay là người chết!"

"Đệt mợ!"

Nghe thấy câu nói quen thuộc, mọi người nhất thời thất kinh, đồng loạt lui về phía sau.

"Một đám ăn hại! Tránh hết ra đi!"

Đúng lúc này, một tiếng mắng thanh thúy vang lên, Băng Thanh Ngọc Kiệt cầm trường thương ba mét của cô ta, phóng qua đỉnh đầu mọi người, bay về phía Ký Ngạo.

Lập tức, đại thương của Băng Thanh Ngọc Kiệt vung lên, vẫy ở trên mặt Ký Ngạo, trực tiếp đánh cậu ta bay ra ngoài.

Dù gì đi nữa Ký Ngạo cũng là người chơi cấp 50 đã thức tỉnh, toàn thân mặc trang bị cực phẩm, đương nhiên không thể bị đánh chết một cách dễ dàng như vậy.

"Ai nha nha nha nha..."

Mấy tên lính đánh thuê đáng thương, chỉ kịp kêu thảm một tiếng rồi ngã nhào, bị Băng Thanh Ngọc Kiệt ném qua một bên.

Cùng lúc đó, đám người Niệm Lưu Vân theo sát, hình thành vòng vây hướng về phía Ký Ngạo.

"Lòi rồi... Mẹ nó ông đây liều mạng!"

Nhìn thấy tất cả cao thủ đều đang vây sát bản thân, Ký Ngạo cảm thấy kinh hãi. Thế nhưng, rõ ràng, hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, vì vậy cậu ta liền bay lên, đá một cước, mang theo dư ảnh.

"Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích!! Không phải hắn!"

Bọn người Niệm Lưu Vân đã gặp qua Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích của Ký Ngạo, lúc này nhìn thấy một cước của Ký Ngạo bay đến, lập tức phản ứng lại, vội vàng tránh né, đúng lúc này, thân hình Ký Ngạo vừa chuyển, một hóa thành ba, phân biệt theo ba phương hướng đá lại.

Phích Lịch Tam Trọng Thích!!

Ba người Niệm Lưu Vân, Thập Tam cùng với Băng Thanh Ngọc Kiệt mặc dù phản ứng nhanh hơn một chút so với những người khác, thế nhưng cũng phải rất khó khăn mới có thể tránh thoát được phi cước của Ký Ngạo. Những người khác đương nhiên không thể may mắn như vậy, trực tiếp ăn một đá rắn chắc của hắn.

Phích Lịch Tam Trọng Thích chính là đại chiêu cấp bậc thức tỉnh, lực công kích tất nhiên không cần phải nói, dính một cước của Ký Ngạo, bốn người ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp, lập tức bị đá về điểm hồi sinh.

Thấy một cước của Ký Ngạo hạ gục bốn đại cao thủ trong giây lát, đoàn người lại bối rối đứng lên.

Mà Vô Kỵ thì buồn bực kêu: "Mẹ nó, tên ngu ngốc! Một chút chiến thuật cũng không có, cứ xông vào như vậy, nó tưởng mình là lão Ngưu chắc!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment