Trang 560# 1
Chương 1120: Gián điệp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ha ha! Tung Hoành Thiên Hạ à..."
Vừa nghe Độc Cô Cửu Thương nói thế, cả đám Toàn Chân Giáo đều không khỏi nở nụ cười. .
Ngay cả Độc Cô Cửu Thương cũng lúng túng gãi gãi đầu.
Bởi vì Độc Cô Cửu Thương biết rõ Vương Vũ có mối quan hệ không tầm thường với ông chủ đứng đằng sau Tung Hoành Thiên Hạ, chưa nói đến việc đám người Tung Hoành Thiên Hạ chỉ biết đến tiền có dính líu vào việc này hay không, cho dù có dính líu, bọn họ “mặc chung quần” với ai cũng là chuyện quá rõ ràng rồi.
Thực tế thì, cho dù có nhiều người chơi đến mức nào đi chăng nữa, nếu không có tổ chức thì cũng chỉ là một nhúm cát vụn, trong tình huống này những công hội nhỏ kia nghe thấy danh tiếng của thành Dư Huy, có lẽ đến tám phần mười là đã đăng xuất ẩn núp rồi.
Vì lẽ đó Độc Cô Cửu Thương sợ nhất chính là những công hội lớn có tổ chức có kỷ luật kia, nhưng hiện tại những công hội xếp đầu của thành Thiên Long Thành chỉ còn lại Tung Hoành Thiên Hạ này… nhưng lại có mối quan hệ của Vương Vũ xen vào.
Còn về phần những người của thành Thiên Long khác thì càng dễ nói rồi, Thiên Hạ Mạt Thế cũng là công hội lớn xếp hàng đầu toàn quốc, một đám ô hợp Thiên Hạ Minh kia không có tường thành của trụ sở công hội bảo vệ thì sẽ chẳng thể làm nên trò chống gì.
Phải biết rằng, hiện tại Thiên Hạ Mạt Thế cũng là người chơi thuộc về trận doanh thành Thiên Long… Đứng từ một góc độ nào đó mà nói, họ là “người mình” với Phong Vân Thiên Hạ, vào thành rồi đột phá từ bên trong là chuyện khá dễ dàng.
…
Huống hồ, hiện nay Thiên Hạ Minh và Thiên Hạ Mạt Thế đã là kẻ thù của nhau, nếu Thiên Hạ Mạt Thế không giúp Toàn Chân Giáo, sau đó này bọn họ cũng không sống được ở thành Thiên Long nữa.
Nhưng nếu giúp Toàn Chân Giáo, không chỉ có thể tự bảo vệ mình, Độc Cô Cửu Thương còn có thể lên làm thành chủ như mong muốn bao lâu nay của hắn ta.
Nói hiện giờ đám người Độc Cô Cửu Thương chiến đấu vì người của Toàn Chân Giáo, chẳng bằng nói là họ chiến đấu vì chính bản thân mình.
Làm việc vì người khác và làm việc cho bản thân là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Độc Cô Cửu Thương cũng biết hắn ta đang lâm vào một thế rất khó xử, hắn ta quyết định thật nhanh, vừa định nói rằng sẽ bằng lòng hợp tác với Toàn Chân Giáo, đúng lúc này lại nhận được một tin nhắn mật từ phía Vương Vũ.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn mật của Vương Vũ, Độc Cô Cửu Thương nhíu nhíu mày, hắn ta rút ra một thanh trường thương chọc thẳng vào người Minh Đô đang đứng bên cạnh Vô Kỵ.
Mọi người đang muốn dao động quyết định của Độc Cô Cửu Thương, không ai sẽ ngờ tới việc Độc Cô Cửu Thương lại đột nhiên hành động như vậy.
Độc Cô Cửu Thương cũng có thể coi là một cao thủ nổi tiếng, trang bị toàn thân hắn ta đều là cực phẩm, Kỹ sĩ trừng phạt lại là một trong những nghề nghiệp có sức tấn công mạnh nhất, Pháp sư máu giấy như Minh Đô sao có thể chống lại một chiêu như thế, hắn ta lập tức bị một thương của Độc Cô Cửu Thương đâm thành ánh sáng trắng.
“Mẹ kiếp! Độc Cô Cửu Thương, ngươi làm thế là có ý gì?”
Thấy Minh Đô bị giết, cả đám Toàn Chân Giáo kinh hãi dồn dập rút vũ khí ra, làm bộ như muốn phản kích, còn Độc Cô Cửu Thương đã chạy thẳng một mạch về phía trận hình của mình rồi quay đầu cười lạnh, nói: “Ta lại không phải không biết đám người các ngươi bỉ ổi xấu xa đến mức nào, các ngươi còn muốn lừa ta nữa ư? Hiện tại nghề nghiệp tung hỏa lực chủ chốt của các ngươi đã bị gục tại chỗ, thủ hạ của ta có hơn vạn người, biết điều thì biến con mợ nó đi, nếu không đừng trách ta cho các ngươi chết không chỗ chôn thây.”
Trong lúc nói chuyện, Độc Cô Cửu Thương vung tay lên, đám đàn em của hắn ta nhanh chóng bày trận hình ra, có ý chỉ cần một câu không hợp là sẽ diệt gọn Toàn Chân Giáo luôn.
Có câu gọi là hảo hán không chấp thiệt thòi trước mắt.
Hiện giờ trụ sở công hội Thiên Hạ Minh đã bị công phá, không có ưu thế địa hình, người của Toàn Chân Giáo mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không có nửa cơ hội cứng đối cứng với công hội lớn như Thiên Hạ Mạt Thế.
Thấy Độc Cô Cửu Thương trở mặt không quen biết, cả đám Toàn Chân Giáo không thể làm gì khác hơn là nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn đám người Thiên Hạ Mạt Thế phía đối diện, tung áo choàng ra bay lên không trung.
Lúc này, một người chơi tên là Bích Vân Sinh đứng bên cạnh Độc Cô Cửu Thương nhìn đám người Toàn Chân Giáo bình yên vô sự bay khỏi bèn nói: "Thương huynh, cứ thả bọn chúng đi như thế sao?”
"Phí lời!" Độc Cô Cửu Thương nói: "Đừng thấy đám người kia ít người mà coi thường, tên nào tên nấy đều không dễ trêu đâu, hơn nữa bọn họ lại biết bay, cho dù chúng ta có thể diệt gọn bọn họ, cũng sẽ tử thương không ít huynh đệ, hiện tại giữ thành mới là chuyện quan trọng, những thương vong như thế đều là việc không cần thiết."
"Giữ thành?" Bích Vân Sinh nghe vậy cả kinh nói: "Thương huynh, chẳng lẽ chúng ta phải hợp tác với Phong Vân Thiên Hạ thật ư?”
"Câu này thì ngươi nói sai rồi!" Độc Cô Cửu Thương nói: "Ta chỉ làm vì thành Thiên Long mà thôi, không liên quan đến bất cứ kẻ nào, chúng ta đi nhanh đi, nhất định là hiện giờ đám người đó đang đi tìm viện binh, nhân lúc này chúng ta quay về bố trí phòng thủ thành.”
"Ừm!"
Bích Vân Sinh gật gật đầu, chỉ huy người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế lùi khỏi trụ sở công hội Thiên Hạ Minh.
Chờ người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế đi hết, đám người Vương Vũ mới lại bay trở về.
Đến lúc này, Minh Đô vừa hóa thành ánh sáng trắng lúc nãy mới từ nơi không xa chui ra nói: “Mẹ nó lão Ngưu, rốt cuộc thì có chuyện gì vậy hả?”
"Khà khà!" Vương Vũ cười âm hiểm nói: "Không có gì chỉ tương kế tựu kế mà thôi."
"Tương kế tựu kế?"
Cả đám nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó kinh hãi thốt lên: "Lẽ nào bên cạnh Độc Cô Cửu Thương có..."
"Không sai!" Vương Vũ gật đầu một cái rồi nói: "Không chỉ có gián điệp, tên gián điệp này còn là thành viên quan trọng của Thiên Hạ Mạt Thế!”
“Sao ngươi biết được?” Cả đám tò mò hỏi.
Vương Vũ lạnh nhạt nói: "Bởi vì không có mấy người biết ta có con dấu thành chủ thành Thiên Long Thành, nhưng trong đó lại bao gồm cả Phong Vân Thiên Hạ."
Lúc trước khi Vương Vũ và Độc Cô Cửu Thương hợp tác với nhau để ám sát Long Ngạo Thiên, chỉ có Độc Cô Cửu Thương và mấy tên đàn em thân thiết của hắn ta mới biết được chuyện này, hơn nữa lúc ám sát Vương Vũ còn đặc biệt dịch dung từ khi còn ở học viện Pháp sư để tránh bị Long Ngạo Thiên nhận ra thân phận của mình, mặc dù là người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế ở ngay lúc đó thì cũng không có người nào nhìn thấy gương mặt thật của Vương Vũ.
Nhưng ngay sau khi Long Ngạo Thiên ngã xuống, Phong Vân Thiên Hạ đã biết thân phận của Vương Vũ… thật hiển nhiên, bên trong đàn em thân thiết của Độc Cô Cửu Thương có người của Phong Vân Thiên Hạ.
Dù sao trong game có thứ như gửi tin nhắn mật, hoạt động gián điệp thuận tiện hơn thực tế nhiều lắm.
"Có khi nào người ta nhận ra ngươi vì thân thủ biến thái không?" Vô Kỵ suy nghĩ một chút lại hỏi.
Người chơi có thân thủ như Vương Vũ, cả game không tìm ra người thứ hai, lúc đánh Long Ngạo Thiên, có lẽ do hắn đã thể hiện quá mức trâu bò, bị người nhìn thấy rồi nhận ra cũng không phải chuyện khó hiểu.
"Trước đây ta cũng cho rằng là như thế." Vương Vũ lắc đầu nói: "Nhưng sau khi gặp Phong Vân Thiên Hạ rồi thì ta lại không nghĩ như vậy nữa.."
"Tại sao chứ?" Cả đám lại tò mò hỏi.
Vương Vũ lạnh nhạt nói: "Nếu như ngươi đã tận mắt chứng kiến bản lĩnh của ta, ngươi có dám lặp đi lặp lại nhiều lần chủ động khiêu khích ta không?”
"Má!" Mọi người sụp đổ: "Đừng có nói tự biên tự diễn như vậy chứ, mặc dù điều ngươi nói đều là sự thật, nhưng ngươi nói như vậy khiến chúng ta không quen một chút nào."
…
Do lần này là cuộc chiến giữa hai thành chính, bởi vậy thời gian chuẩn bị trước khi chiến đấu cũng sẽ không dài như lần trước thành Dư Huy bị tấn công, lần này chỉ có ba mươi phút.
Khi Độc Cô Cửu Thương dẫn người tới bên ngoài thành Thiên Long, lúc này Phong Vân Thiên Hạ đang mang thủ hạ của mình bố trí phòng thủ trên tường thành.
Nhìn thấy một đống người chơi đen nghịt của Thiên Hạ Mạt Thế chạy tới, đám lính đánh thuê dồn dập kinh hãi đến biến sắc.
Nhưng Phong Vân Thiên Hạ lại không hề hoang mang mà đứng trên đầu tường hô lên: "Các ngươi đến giữ thành hay là đến công thành?"
Độc Cô Cửu Thương nhướng mắt lên trả lời: "Phí lời, chúng ta là người chơi của thành Thiên Long, ngươi nói xem ta tới làm gì?”