Trang 562# 1
Chương 1124: Không còn chỗ nào để trốn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sự thật chứng minh, thủ đoạn càng nhìn có vẻ không có hàm lượng kỹ thuật gì, thì thủ đoạn đó càng đơn giản và hiệu quả.
Thiên Hạ Mạt Thế có hơn vạn người chơi, nghề nghiệp Cung thủ chiếm một tỉ lệ không nhỏ, đứng trước mặt nghề nghiệp có khả năng tấn công tầm xa như Cung thủ, ưu thế số người lớn hơn nghề nghiệp cận chiến không biết bao nhiêu lần.
Cho dù thực lực của đám người Thập Nhị Tinh Tượng có cao đến mấy đi chăng nữa, cũng không chịu nổi việc phải chống đỡ đòn tấn công cùng một lúc của nhiều người như vậy, huống hồ bọn họ cũng không giống Toàn Chân Giáo, có khu phục sinh làm trận địa để tử chiến đến cùng, sau mấy đợt bắn tên, nghề nghiệp Tanker đứng phía trước đã bị đánh thành máu giấy.
Nhìn thấy Thập Nhị Tinh Tượng không chống cự được nữa,, Độc Cô Cửu Thương kích động đến mức siết chặt hai tay lại.
Trong thành chiến của Trọng Sinh, chỉ có hai điều kiện để phán xử bên thủ thành bị thất bại, một là trong thời gian quy định thành chủ bị giết, hai là trong thời gian quy định thành chủ chủ động đầu hàng, giao con dấu ra đây.
Vì lẽ đó một khi Phong Vân Thiên Hạ tử vong, như vậy thành Thiên Long sẽ thất thủ, hiện tại đám người Phong Vân Thiên Hạ chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi, bọn chúng ngã xuống chỉ còn là vấn đề thời gian.
Đương nhiên, là người thủ thành, Phong Vân Thiên Hạ hiểu rõ nhược điểm của mình hơn những người khác rất nhiều.
Lúc này Phong Vân Thiên Hạ nhìn thấy bản thân sắp bị loạn tiễn bắn chết, gã đã kinh hoàng như con thỏ bị dồn vào đường cùng rồi.
"Làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!!"
Phong Vân Thiên Hạ liên tục không ngừng nhìn về phía dưới tường thành, nếu không phải đám người Toàn Chân Giáo đang đứng phía dưới tường thành và tường thành quá cao, có lẽ tên này đã hoảng loạn đến mức chọn đường nhảy xuống từ lâu rồi.
Dưới tình huống này, Lão Thử có thông minh tới mấy cũng không thể làm gì được nữa, hắn ta chỉ đành thở dài nói: "Còn có biện pháp nào nữa đây… Chỉ cần ngươi không chết thì sẽ không mất thành, nhưng bây giờ nếu ngươi không muốn chết, trừ phi ngươi biết bay!”
"Bay?" Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy, đôi mắt gã nhất thời sáng ngời.
Trong lúc nói chuyện, Thập Nhị Tinh Tượng lại có mấy người đã bị bắn giết, thấy đám người Phong Vân Thiên Hạ phía đối diện chỉ có không tới năm người may mắn còn sống sót, Độc Cô Cửu Thương hưng phấn nói: "Mọi người cố gắng thêm chút nữa, ai bắn chết được thằng đang nấp đằng sau lưng kia! Ta thưởng cho người đó một nghìn kim tệ!”
Một nghìn kim tệ!!
Nghe Độc Cô Cửu Thương nói như vậy, các Cung thủ nhất thời tâm huyết dâng trào, mũi tên xoay một cái, toàn bộ đều ngắm trúng Phong Vân Thiên Hạ.
Chỉ một thoáng, mưa tên đầy trời đã tập trung thành một điểm, hướng thẳng về phía Phong Vân Thiên Hạ.
Đúng lúc này, mấy tên thuộc hạ còn sót lại của Phong Vân Thiên Hạ phấn đấu quên mình lao ra che trước người Phong Vân Thiên Hạ.
Nghề nghiệp Tanker trong Thập Nhị Tinh Tượng đã bị bắn chết tươi từ trước đó.
Phải biết rằng Cung thủ là một nghề nghiệp vật lý có hiệu quả xuyên giáp bị động, không có tấm thuẫn bảo vệ của nghề nghiệp Tanker, chỉ bằng vào sức phòng ngự của bản thân, sao có thể chịu được nhiều mũi tên cùng bắn tới một lúc như vậy.
Huống hồ những tên cuối cùng còn sót lại của Thập Nhị Tinh Tượng đều là những nghề nghiệp máu giấy phải nấp sau lưng người khác.
Vô số mũi tên bắn vào người cả đám trực tiếp mang theo một chuỗi ánh sáng trắng, nhưng ngay lúc Phong Vân Thiên Hạ cũng sắp đi theo thuộc hạ của gã.
Đột nhiên, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, chỉ thấy hai tay Phong Vân Thiên Hạ bấm một cái thủ ấn kỳ lạ, gã vỗ một phát xuống mặt đất.
Trên mặt đất sáng lên một ma pháp trận hình ngôi sao sáu cánh, cùng lúc đó, một tia sáng chói mắt vọt ra khỏi ma pháp trận, một con Hắc Long cực lớn xông ra từ trong ma pháp trận che chắn trước mặt Phong Vân Thiên Hạ.
"Coong coong coong coong!"
Mũi tên của mọi người đã bắn chết liên tục bốn cao thủ, uy lực đã yếu bớt không ít, lúc này bắn lên trên vảy giáp của Hắc Long chỉ lóe lên từng đốm từng đốm lửa nhỏ, vang ra những tiếng kim loại đập vào nhau.
Sinh vật như Cự Long luôn có cấp bậc rất cao, bình thường người chơi trong game muốn nhìn một lần còn khó, nếu phải nói rằng người chơi nào có ám ảnh nhất với Cự Long, vậy thì chính xác là những người chơi của công hội Thiên Hạ Mạt Thế này rồi.
Phải biết rằng, lúc trước Độc Cô Cửu Thương đã dẫn đội đi đồ sát Long Tộc, người của Thiên Hạ Mạt Thế đã tận mắt chứng kiến Long Ngạo Thiên đồ thành, cũng đã từng tự mình trải qua bị một chiêu Long Tức bắn thành bột mịn.
Lúc này họ đã bị ám ảnh đến tận xương về Cự Long, đặc biệt là Hắc Long lại trông giống hệt như Long Ngạo Thiên, càng làm cho toàn bộ người chơi ở đây không rét mà run.
Nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ gọi ra một con Hắc Long, đám người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế mềm nhũn hết cả chân tay, tóc cũng dựng đứng cả lên, dồn dập kêu: “Mẹ nó! Là Long Ngạo Thiên! Mọi người chạy mau!!"
Nhất thời, mọi người tản ra bốn phía để chạy trốn, tình cảnh trở nên hỗn loạn vô cùng.
Long Ngạo Thiên hung tàn đến mức nào, người nào chưa từng thấy thì không thể cảm giác được nỗi hoảng sợ của người chơi Thiên Hạ Mạt Thế, mặc dù là Độc Cô Cửu Thương và mấy người chơi chủ chốt cũng hoàn toàn choáng tại chỗ.
Mẹ nó, ngay cả Long Ngạo Thiên cũng có thể lôi ra được, những kẻ có tiền này luôn moi ra được những thứ phá hoại quy tắc trong game, thực sự làm người ta chán ghét đến tột điểm mà.
Phong Vân Thiên Hạ cũng biết con rồng này của gã chẳng qua mới chỉ có hơn 40 cấp mà thôi, nhìn thì có vẻ uy vũ thô bạo, nhưng thực lực thật còn kém xa Long Ngạo Thiên, đương nhiên gã sẽ không tự chuốc nhục mà đi truy sát người của Thiên Hạ Mạt Thế.
Thừa dịp đám người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế kia đang xảy ra cảnh tượng hỗn loạn, Phong Vân Thiên Hạ bèn nhảy lên lưng Hắc Long, vỗ một cái vào đầu nó rồi nói: "Cất cánh được rồi đấy Tiểu Hắc!"
Con Cự Long màu đen kia lập tức giương hai cánh ra, đập cánh mang theo Phong Vân Thiên Hạ bay vụt lên không trung.
Cự Long không phải là đạo cụ phi hành như áo choàng, nó là một sủng vật, tốc độ phi hành của Cự Long không bị phụ thuộc vào thuộc tính chuyển động của người chơi và giới hạn thời gian.
Hơn nữa Phong Vân Thiên Hạ lại là Long Kỵ Sĩ, có sự hỗ trợ của nghề nghiệp, tốc độ phi hành kia chỉ có thể dùng một chữ “Nhanh” để hình dung.
Trong chớp mắt, Phong Vân Thiên Hạ đã xông lên tầng mây xanh, bay ra khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người.
Khoảng cách tấn công của người chơi còn kém xa tít tắp khoảng cách tầm nhìn, ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ, chớ nói chi là tấn công, mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ sắp chết chạy thoát.
Chú Ngưu ta chưa từng nuôi một con Cự Long nào, cũng không phải là đạo trưởng Doãn Chí Bình, thành ra không biết cảm giác cưỡi rồng nó ra sao, có điều đứng ở trên bầu trời nhìn xuống như vậy, nhìn thấy nhiều người ở dưới lòng bàn chân của mình không lại không thể làm gì mình, cảm giác này tương đối thoải mái.
Không cần phải làm gì hết, chỉ cần cứ bay xoay quanh trên bầu trời như vậy, Phong Vân Thiên Hạ cảm giác gã có thể kiên trì đến khi thủ thành kết thúc.
Nghĩ tới đây, gương mặt Phong Vân Thiên Hạ không khỏi hiện lên một nụ cười đắc ý.
"Ha, nhà ngươi cười khúc khích cái gì vậy?”
Nhưng ngay khi tâm trạng Phong Vân Thiên Hạ đang sung sướng tột đỉnh, đột nhiên một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai gã.
"!!!"
Giọng nói bất thình lình xuất hiện này khiến Phong Vân Thiên Hạ suýt nữa thì giật nảy mình, mẹ nó chứ, chỗ này là bầu trời đó… làm gì có ai trốn ở đây được?
Kết quả là, Phong Vân Thiên Hạ theo bản năng kéo cổ Cự Long lại, thay đổi tư thế cơ thể Cự Long sang hướng khác.
Nhưng ngay khi Phong Vân Thiên Hạ nhìn thấy rõ dáng vẻ của người chơi đang đứng sau lưng gã, Phong Vân Thiên Hạ giật thót cả tim, rùng mình toàn thân.
Nếu không phải lưng Long Tộc rất rộng rãi, có lẽ tên này đã kinh hãi ngã xuống dưới đất rồi.
Thuật Phi Hành không phải là một skill cực kỳ hi hữu, trong game có rất nhiều người đã biết bay, nhưng tốc độ phi hành có thể đuổi kịp tốc độ của Cự Long thì chỉ có một người, đó chính là bạn học Vương Vũ.
Nhìn thấy gương mặt tựa như ác ma của Vương Vũ, nước mắt Phong Vân Thiên Hạ sắp chảy cả ra rồi, gã chỉ vào Vương Vũ nơm nớp lo sợ nói: "Ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này được?”