Trang 562# 2
Chương 1125: Gián điệp
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Ta á?" Vương Vũ nghe vậy cười cười, hắn liếc qua đôi cánh trắng muốt đằng sau lưng rồi nói: "Ta bay lên đó."
Ngay sau đó Vương Vũ lại nói: "Sao rồi, ngươi muốn ta ra tay, hay là tự mình ngoan ngoãn xuống đây?”
“Ta…”
Phong Vân Thiên Hạ liếc mắt nhìn Vương Vũ trước mặt, gã biết rằng lần này kiểu gì gã cũng sẽ chết thôi, không bằng buông tay liều mạng một phen, gã cắn răng một cái, vỗ vào đầu Cự Long phía dưới chân, kêu lên: "Ta XXX con mợ nhà ngươi! Đâm chết hắn đi!”
"Hống!"
Hắc Long gào thét một tiếng, hai móng vuốt chấn động, vồ về phía Vương Vũ.
"Hừ! Ngu xuẩn mất khôn!" Vương Vũ hừ lạnh một tiếng rồi bay vụt lên cao, một cước giẫm xuống đầu Hắc Long, tránh thoát cuộc va chạm, đồng thời hắn khom lưng đưa tay ra, động tác làm liền một mạch, tiện tay siết chặt cổ áo Phong Vân Thiên Hạ túm mạnh ra ngoài.
"Hống!"
Chủ nhân bị tóm, Cự Long muốn bảo vệ chủ nên vô cùng sốt ruột, nó vặn vẹo cơ thể to lớn xoay người lại, định há mồm muốn nhả ra Long Tức.
Tay Vương Vũ hất mạnh lên trên ném Phong Vân Thiên Hạ vào không trung, sau đó lập tức ổn định thăng bằng, kích hoạt toàn bộ trạng thái trên người, tay trái vẽ một vòng tròn, tay phải quay về đánh một chưởng về phía Hắc Long chỉ còn cách trong gang tấc.
Một con Hỏa Diễm Cự Long mang theo khí thế dời núi lấp biển bay ra khỏi lòng bàn tay Vương Vũ đánh vào thẳng vào người Hắc Long.
Giáng Long Áo Nghĩa - Kháng Long Hữu Hối!!
Vương Vũ cũng là người từng giao thủ với Cự Long, hắn biết rõ loại sinh vật này đáng sợ đến mức nào, bởi vậy hắn vừa ra tay đã dùng toàn bộ sức lực của mình, không chỉ kích hoạt Giáng Long Chưởng mà còn kích hoạt cả khí tức cuồn cuộn, dưới sự gia tăng của hai loại buff cực mạnh, Viêm Long Phá trực tiếp bị cường hóa thành Kháng Long Hữu Hối chiêu cuối cùng của Giáng Long Chưởng.
Giáng Long Chưởng, bất kể là tên hay là bối cảnh câu chuyện đều được sáng tạo ra để đối phó lại Long Tộc…
Trong bối cảnh câu chuyện, ngay cả sự tồn tại cấp thần là Long Hoàng Darius còn bị bộ chưởng pháp này đánh cho ngoan như cún, huống chi là một con Hắc Long còn chưa cùng cấp bậc với Vương Vũ.
"Ầm! !"
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ cực lớn vang lên, Hắc Long của Phong Vân Thiên Hạ trong nháy mắt đã bị Hỏa Long nuốt chửng, hóa thành một luồng ánh sáng trắng bay về phía người Phong Vân Thiên Hạ.
Vương Vũ nhẹ nhàng đưa tay ra, lần thứ hai tóm được Phong Vân Thiên Hạ vào trong tay, sau đó hắn sải cánh bay xuống phía dưới.
Tuy rằng Vương Vũ chưa từng nuôi sủng vật, nhưng Vô Kỵ và Xuân Tường đều là tay nuôi rắn chuyên nghiệp, vì lẽ đó Vương Vũ biết hiện tại Hắc Long của Phong Vân Thiên Hạ đã bị đánh thành trạng thái linh hồn, trong thời gian ngắn là không thể triệu hồi lần thứ hai.
Phong Vân Thiên Hạ không có Thần khí như Sách Phong ấn trong tay, về phần sủng vật sẽ chịu trừng phạt như thế nào, chuyện này cũng chỉ có mình Phong Vân Thiên Hạ mới biết.
Có điều nhìn nét mặt của Phong Vân Thiên Hạ bây giờ thì có vẻ như trừng phạt khi để sủng vật tử vong cũng không thấp.
Sủng vật của gã rất mạnh, không ai hiểu rõ chuyện này hơn Phong Vân Thiên Hạ hết, đây chính là sủng vật cực mạnh đã chống cự lại được làn sóng vạn tiễn, nhưng bây giờ nó lại bị một chưởng của người ta đánh chết tươi...
Hiện tại tâm trạng của Phong Vân Thiên Hạ đã sụp đổ hoàn toàn, gã chỉ tự lẩm bẩm liên tục: "Rồng… rồng của ta… rồng của ta...”
"Phù phù!"
Một tay Vương Vũ nhấc theo Phong Vân Thiên Hạ nhẹ nhàng đáp xuống dưới tường thành, sau đó ném thẳng Phong Vân Thiên Hạ xuống đất một cách thô bạo, hắn tiện tay ra dấu với Độc Cô Cửu Thương trên tường thành.
Độc Cô Cửu Thương thấy thế gật gù, hắn ta lập tức dẫn theo mấy người chơi chủ chốt chạy xuống dưới tường thành, đi tới trước mặt đám người Toàn Chân Giáo.
“Ta XXX con mợ nhà mi!
Thấy mấy người Độc Cô Cửu Thương cũng đi xuống từ trên tường thành, Phong Vân Thiên Hạ nhất thời nổi giận, bật người nhảy lên muốn liều mạng với Độc Cô Cửu Thương.
Đám người Bao Tam bên cạnh vội vã xông lên, ba chân bốn cẳng ấn Phong Vân Thiên Hạ xuống mặt đất.
"Ha ha!"
Vô Kỵ cười híp mắt nói: "Tiểu Phong à, không ngờ tới chứ gì, đây chính là hậu quả khi ngươi tự cho mình là kẻ thông minh đấy.”
“Ngươi… ngươi nói thế là có ý gì?” Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy, gương mặt gã đầy vẻ mờ mịt.
"Hừ hừ!" Vô Kỵ cười lạnh nói: "Lại còn có ý gì à?"
Nói rồi, ánh mắt Vô Kỵ đảo qua mấy người đứng phía sau Độc Cô Cửu Thương, hắn ta vươn tay chỉ thẳng vào mấy người rồi nói: “Chúng ta vào được thành và bắt sống được ngươi, cũng phải nhờ vào vị huynh đệ đó đấy.”
“!!!”
Phong Vân Thiên Hạ nghe vậy cả kinh, theo bản năng gã liếc mắt nhìn mấy người phía sau Độc Cô Cửu Thương, hốt hoảng nói: "Ta… ta không biết ngươi đang nói gì cả."
Nhìn thấy phản ứng này của Phong Vân Thiên Hạ, Vương Vũ và đám người Vô Kỵ hiểu ý nở nụ cười.
Quả nhiên, Thiên Hạ Mạt Thế có nằm vùng, hơn nữa tên nằm vùng này còn ở ngay trong bốn người đứng sau lưng Độc Cô Cửu Thương, tên Phong Vân Thiên Hạ này cũng không ngốc, còn chưa đến mức vừa bị người ta lừa một cái đã tự mình khai ra trước.
Có điều kẻ như Vô Kỵ giỏi nhất là thuật công tâm, thấy Phong Vân Thiên Hạ không bị lừa, thế là hắn ta cười híp mắt kéo Độc Cô Cửu Thương đến bên cạnh Vương Vũ, chỉ vào bốn người rồi nói Độc Cô Cửu Thương: "Hắn là kẻ nằm vùng!"
"?"
Mấy người Anh Quang nghe vậy đều ngẩn người không biết phải nói gì, nhưng Bích Vân Sinh đứng trên cùng lại bật thốt ra: "Không phải, ngươi nói bậy!"
"Hừ hừ hừ!"
Nghe thấy Bích Vân Sinh nói như vậy, cả đám Toàn Chân Giáo đều híp mắt lại, mỉm cười xấu xa nhìn về phía Bích Vân Sinh.
Phong Vân Thiên Hạ cũng tuyệt vọng ôm đầu.
Vô Kỵ vỗ tay cái độp chỉ vào Bích Vân Sinh rồi nói với Độc Cô Cửu Thương: "Chính là hắn đấy! Tự ngươi xem rồi làm thế nào thì làm đi!”
Độc Cô Cửu Thương chằm chằm Bích Vân Sinh trăm miệng cũng không thể bào chữa với ánh mắt khó có thể tin nổi, mặt hắn ta tối sầm lại, bình thản nói: "Sáng sớm ngày mai ngươi đến phòng nhân sự làm thủ tục nghỉ việc đi."
Sau đó Độc Cô Cửu Thương nói với mấy người Anh Quang: "Giúp hắn cởi trang bị ra!”
Công hội Thiên Hạ Mạt Thế hiện tại đã phát triển đến mức như một xí nghiệp, Bích Vân Sinh với tư cách là người chơi chủ chốt, tài nguyên cả người hắn ta đều là tài nguyên của công hội, nếu muốn khai trừ hắn ta, tất nhiên là phải thu hồi toàn bộ những thứ có trên người hắn rồi.
Bích Vân Sinh cũng không dám không trả, đầu tiên, mọi người đều đã kí hợp đồng, tiếp theo, Thiên Hạ Mạt Thế có hơn vạn người chơi, nếu như hắn ta dám không trả, bọn họ tuyệt đối có thể giết tới mức bạo sạch trang bị toàn thân hắn ta ra.
Đoàn thể lớn đi cùng với lợi ích thực tế như Thiên Hạ Mạt Thế cũng không đoàn kết được như Toàn Chân Giáo, bên trong công hội có không ít người ngấm ngầm không ưa gì Bích Vân Sinh, chỉ cần những người kia bỏ đá xuống giếng thì đã đủ để đùa Bích Vân Sinh tới chết rồi.
Cùng lúc đó, đám người chơi của Thiên Hạ Mạt Thế cũng nhận được tin nhắn: "Đường chủ Thanh Long đường Bích Vân Sinh bị hội trưởng Độc Cô Cửu Thương đuổi khỏi công hội."
Nhìn thấy tin tức này, đám người chơi Thiên Hạ Mạt Thế nhất thời bùng nổ.
Còn mấy người Anh Quang vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả, cả đám buồn bực không gì sánh được hỏi Độc Cô Cửu Thương: "Thương huynh, sao lại thế này, tại sao A Bích lại bị đá cơ chứ?"
"Hắn ta là gián điệp!" Độc Cô Cửu Thương thản nhiên nói.
"Dựa vào cái gì chứ, không có chứng cứ, không thể nghe người ngoài nói gì thì là thế ấy được, đặc biệt còn là người của Toàn Chân Giáo nữa."
Mọi người nghe vậy dồn dập kêu lên.
"Ai bảo là không có chứng cứ?" Vô Kỵ cười cợt, chỉ vào Bích Vân Sinh nói: "Phản ứng của hắn chính là chứng cứ!"
Trong tình huống không biết chuyện gì đang xảy ra, đột nhiên bị hỏi một chuyện mình không hề biết, do tư duy quán tính nên đầu óc của người bình thường thường không thể phản ứng kịp
Chỉ có những người biết chuyện kia mới đề phòng gấp đôi trong lòng khi thấy Vô Kỵ cố làm ra vẻ bí ẩn như vậy.
Bởi vậy, ngay khi Vô Kỵ đã gợi chuyện đủ, sau đó chỉ vào mấy người nói mấy người là gián điệp, những người khác đều tỏ ra mờ mịt, thậm chí không hiểu Vô Kỵ đang nói gì, nhưng Bích Vân Sinh ngay từ lúc đầu đã cực kỳ đề phòng Vô Kỵ thì lại nhanh chóng mở miệng phản bác.
Người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc rõ ràng, Bích Vân Sinh vừa mở miệng, ngoại trừ bốn người này ra, tất cả đều nhìn thấy sơ hở của tên này.