Trang 563# 2
Chương 1127: Chỉ khi dân chúng một lòng mới không còn sơ hở
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ngày bình thường thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Vương Vũ đều rất đúng quy luật, ngày hôm nay hắn đã định đi ngủ rồi lại phải bò dậy mệt nhọc thêm một phen, mặc dù là người tập võ, cũng khó tránh khỏi cơn buồn ngủ ập tới.
Sau khi thành chiến kết thúc, Độc Cô Cửu Thương dẫn theo tất cả mọi người rời đi, rốt cuộc Vương Vũ mới được thở dài nhẹ nhõm một hơi, cùng đám người Toàn Chân Giáo đăng xuất ra khỏi trò chơi.
Khi tin tức thành Thiên Long bị chưa tới mười người của Toàn Chân Giáo công phá truyền khắp trò chơi, đó đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Nhìn thấy tin tức trên diễn đàn, tất cả những hội trưởng công hội lớn đều đứng ngồi không yên.
Đặc biệt là sau khi nghe nói Phong Vân Thiên Hạ được xưng là người chơi thứ hai trở thành thành chủ, những tay hội trưởng gần đây đang nhắm tới con dấu chủ thành nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ ngồi vào vị trí này mông còn chưa ấm lên đã bị diệt thành, lúc này hoàn toàn có thể tưởng tượng được tâm trạng của họ, sau khi suy nghĩ mãi, mọi người quyết định là cứ tạm gác ước mơ làm thành chủ này sang một bên đã.
Mẹ nó, chỉ cần chưa tới mười người đã có thể công thành rồi, nếu mang người chơi cả thành tới, má nó thế thì còn ai thắng được nữa? Nếu phải may áo cưới cho người khác, chẳng thà cứ yên tĩnh chờ đợi, đỡ bị người ta nhắm trúng làm kẻ chết đầu tiên.
Tại thành Thiên Phong, trong văn phòng công hội đứng thứ ba toàn quốc Vạn Lý Hoàng Sa, phó hội trưởng Vạn Lý Cuồng Phong nhìn tin tức vừa mới nhận được này mà cười trên sự đau khổ của người khác, hắn ta nói với hội trường Hoàng Sa Tế Nhật: "Ta nói rồi mà, mông lớn cỡ nào thì mặc quần cỡ đó, cái gã Phong Vân Thiên Hạ này chỉ là hạng người vô danh tiểu tốt mà cũng dám làm thành chủ, xem đi, bị đám trộm Toàn Chân Giáo này nhắm trúng rồi kìa, nếu đổi lại là chúng ta, đám người Toàn Chân Giáo kia sẽ phải suy tính xem bản lĩnh của chúng tới đâu."
"Ha ha! Ngươi cả nghĩ quá rồi." Hoàng Sa Tế Nhật cười cười nói: "Phong Vân Thiên Hạ không phải là hạng người vô danh gì đâu."
"Ồ? Hắn ta cũng là cao thủ ư?" Vạn Lý Cuồng Phong hỏi.
"Cao thủ? Hắn ta không phải, nhưng ngươi đã từng nghe nói tới Hùng Phách Thiên Hạ chưa?" Hoàng Sa Tế Nhật hỏi.
"Hùng Phách Thiên Hạ?" Nghe thấy cái ID này, Vạn Lý Cuồng Phong hơi sững sờ, lập tức suy nghĩ một lát rồi nói: "Chẳng phải là tên nhà giàu đệ nhất thiên hạ được xưng là “Đừng Lấy Lương Năm Của Ngươi Khiêu Chiến Với Tiền Tiêu Vặt Của Ông Đây” sao?”
"Không sai, chính là hắn đấy." Hoàng Sa Tế Nhật nói: "Có người nói năm đó Thập Nhị Tinh Tượng đều làm công cho hắn.”
"Thế thì có làm sao!" Vạn Lý Cuồng Phong khinh thường nói: "Có tiền đến mấy, có nhiều cao thủ làm công đến mấy, cũng chỉ là một công hội nhỏ không có danh tiếng, bị đoàn thể nhỏ như Toàn Chân Giáo công phá không hề lạ một chút nào, dù sao trong game tài nguyên quan trọng nhất là người chơi."
"Làm sao ngươi biết Phong Vân Thiên Hạ không có người chứ, đừng quên thành Thiên Long còn có Thiên Hạ Mạt Thế đóng giữ đấy."
"Thiên Hạ Mạt Thế?" Gương mặt Vạn Lý Hoàng Sa trên lập tức hiện ra vẻ sửng sốt, hắn ta im lặng một mới lẩm bẩm: "Lẽ nào Thiên Hạ Mạt Thế cũng tham dự?"
Ân oán giữa Thiên Hạ Mạt Thế và Toàn Chân Giáo không phải là chuyện bí mật gì trong đám người chơi lâu năm nữa, Toàn Chân Giáo tấn công thành Thiên Long, về tình về lý, Thiên Hạ Mạt Thế đều phải giúp đỡ Phong Vân Thiên Hạ mới đúng.
Nếu như nói công hội của Phong Vân Thiên Hạ không lớn, mọi người đều thừa nhận, nhưng nếu dám nói công hội Thiên Hạ Mạt Thế không lớn, vậy thì nên tự bạt tai mình rồi.
Thiên Hạ Mạt Thế là công hội lớn xếp hàng đầu toàn quốc, sở hữu hơn vạn người chơi, nhiều người như vậy mà còn không có cách nào chống chọi lại mấy người của Toàn Chân Giáo, mẹ nó đám người kia đáng sợ đến mức nào chứ.
"Bọn chúng đã can dự rồi!" Hoàng Sa Tế Nhật gật đầu một cái rồi nói: "Có điều không phải như ngươi nghĩ, lần này bên Thiên Hạ Mạt Thế ra tay giúp đỡ chính là Toàn Chân Giáo."
"Cái gì? Ta không nghe lầm chứ?" Đầu tiên Vạn Lý Cuồng Phong hơi kinh ngạc một lúc, rồi sau đó hắn ta mới lẩm bẩm nói: "Chẳng trách chẳng trách, ta còn tưởng rằng Toàn Chân Giáo đáng sợ đến mức nào, hóa ra là có người của Thiên Hạ Mạt Thế hỗ trợ, nhưng mà tại sao người của Thiên Hạ Mạt Thế lại phải giúp Toàn Chân Giáo chứ?"
Vạn Lý Cuồng Phong càng nghĩ càng buồn bực.
"Hzaiii!" Hoàng Sa Tế Nhật lắc lắc đầu, thở dài nói: "Đây mới chính là chỗ đáng sợ nhất của Toàn Chân Giáo đó..."
Cho dù pháo đài kiên cố đến mức nào đều sẽ sợ sự phá hoại từ bên trong, điểm này mọi người đều hiểu.
Nếu như Toàn Chân Giáo chỉ dao động những người chơi khác của thành Thiên Long Thành phản bội thì cũng thôi, dù sao người chơi bình thường không có thế lực để dựa vào, chịu đựng sự chèn ép của công hội lớn ở thành Thiên Long nên không có cái gọi là cảm giác vinh dự tập thể, có người cho chút ngon ngọt thì phấn khởi phản kháng cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng Thiên Hạ Mạt Thế là công hội lớn đã có quyền lực ở một mức nhất định, là người đứng trên đỉnh chuỗi thực vật ở thành Thiên Long Thành, lại là đối thủ một mất một còn của Toàn Chân Giáo, thế mà đám người Toàn Chân Giáo kia lại có thể dao động được Thiên Hạ Mạt Thế đứng về phía chiến tuyến của bọn chúng, có thể thấy được bản lĩnh đầu độc lòng người và gây xích mích ly gián người khác của Toàn Chân Giáo đáng sợ đến mức nào.
Nghĩ đến đây, Hoàng Sa Tế Nhật không khỏi hồi tưởng lại những tháng ngày ở Tam Sát Trang.
Năm đó tuy rằng bên trong Tam Sát Trang cũng có chút mâu thuẫn, nhưng về chỉnh thể mọi người còn chưa đến mức vác vũ khí ra chỉ thẳng vào mặt nhau, nhưng cũng vì đắc tội Toàn Chân Giáo, chẳng biết vì sao mâu thuẫn đột nhiên càng lúc càng lớn, trải qua một trận loạn chiến rồi thất bại hoàn toàn, cuối cùng Tam Sát Trang rơi xuống kết cục ngũ mã phanh thây.
Quả nhiên, thứ đáng sợ nhất vẫn là lòng người, ngẫm lại danh vọng của Vạn Lý Hoàng Sa ở thành Thiên Phong, Hoàng Sa Tế Nhật cười khổ lắc đầu nói: "Chuyện thành chủ này, chúng ta cũng cứ hoãn lại đã."
"Không thể nào lão đại, vậy thì bao giờ chúng ta mới lên làm thành chủ được?" Vạn Lý Cuồng Phong cả kinh nói.
"Chỉ khi dân chúng một lòng mới không còn sơ hở nữa." Hoàng Sa Tế Nhật trách trời thương người, như thể hắn ta là một chính trị gia vậy, làm cho Vạn Lý Cuồng Phong bĩu môi rất là khinh bỉ .
Không chỉ có Hoàng Sa Tế Nhật, khi những công hội lớn khác nghe nói trợ thủ lớn nhất lần này của Toàn Chân Giáo chính là đối thủ cũ trước đây của họ, tất cả đều ý thức được rằng hiện giờ không thể phục chế được địa vị của Toàn Chân Giáo nữa.
Muốn phát triển công hội nhất định phải chiếm được tài nguyên tốt nhất, áp bức người chơi khác đó là chuyện không thể tránh khỏi, đến lúc người ta vung cánh tay lên một cái là có thể nhấn chìm ngươi trong chiến thuật biển người ngay.
Nhưng nếu không phát triển công hội thì sẽ không có được thực lực khiến các công hội khác kinh sợ, không làm những công hội khác kinh sợ được mà còn muốn làm thành chủ ư? Chó má! Ngay cả Độc Cô Cửu Thương còn chịu phản bội để giúp Toàn Chân Giáo cướp thành, còn chuyện gì mà không thể đây?
Bởi vậy có thể thấy được, thứ mọi người đang thiếu không phải là con dấu, cũng không phải là cơ hội, mà là một người đủ sức uy hiếp người trong thiên hạ… còn người đó, tất nhiên chính là bạn học Vương Vũ đã khiến toàn bộ các công hội trong thành Dư Huy đều phải tâm phục khẩu phục.
Có điều sở dĩ Vương Vũ có thể khiến toàn bộ người chơi của thành Dư Huy kính phục từ đáy lòng, ngoại trừ thực lực sâu không lường được ra, cũng không thể thiếu sự thu hút từ nhân cách của hắn.
Ít nhất, Vương Vũ rất ít khi chủ động bắt nạt người chơi có thực lực thấp hơn, ngược lại hắn thường xuyên giúp đỡ người khác, thậm chí ngay cả đám bại hoại có tiếng Toàn Chân Giáo kia, sau khi có Vương Vũ gia nhập vào, phong cách hành sự của họ cũng thu bớt lại rất nhiều.
Những thành chính khác thì không dám nói, nhưng ở thành Dư Huy, danh tiếng của Toàn Chân Giáo đã có sự khác biệt về mặt bản chất.
Hết cách rồi, thế giới trò chơi Trọng Sinh này lớn như vậy, Toàn Chân Giáo lại chỉ có mấy người, cho dù bọn họ có liều mạng cướp đoạt tài nguyên cũng không thể so được với những công hội lớn hàng nghìn, hàng vạn người.
Lúc này có thể Vương Vũ còn chưa biết, hắn làm như thế đơn thuần chỉ là vì muốn giáo huấn Phong Vân Thiên Hạ một trận mà thôi, không ngờ lại được vang danh thiên hạ.
Đương nhiên, đối với chuyện nổi danh như vậy, Vương Vũ cũng quen rồi.