Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1126 - Chương 1128: Cô Gái Thú Nhân

Trang 564# 1

 

 

 

Chương 1128: Cô gái Thú Nhân
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Cuộc sống của Vương Vũ sau chuyện này cũng khá yên bình.

Mỗi ngày Vương Vũ đều không biết mệt cùng mọi người đi quét phụ bản, sau đó thì chạy khắp bản đồ tìm BOSS để kiếm trang bị, cuộc sống gia đình tương đối happy.

Những ngày tháng gió êm sóng lặng này luôn trôi qua cực kỳ nhanh, chỉ trong một cái chớp mắt, hơn nửa tháng đã trôi đi.

Lúc này Vương Vũ đã từ cấp 55 nhảy lên cấp 59, còn những người khác của Toàn Chân Giáo cũng đều nhảy từ cấp 50 lên đến cấp 55.

Cũng chẳng còn cách nào khác, từ sau cấp 50 trở đi, kinh nghiệm lên cấp của người chơi lại tăng vọt, hoàn toàn là một con số trên trời.

Chỉ dựa vào lượng kinh nghiệm mọi người kiếm được từ những phụ bản này, một tuần có thể lên một cấp đã được xem là cực nhanh rồi.

Phải biết rằng, người chơi của thành Dư Huy đã chiếm không ít ưu thế so với người chơi của những thành chính khác, nhưng do việc lên cấp vô cùng khó khăn, lại thêm một chướng ngại lớn là nhiệm vụ thức tỉnh nữa, bởi vậy vẫn có người chơi bị dừng lại ở cấp 50.

Hiện nay tầng lớp trên cùng của đám người chơi cũng chỉ dao động ở mức trên dưới cấp 52 mà thôi, hơn nữa đây đều là đám cao thủ có khả năng hoàn thành nhiệm vụ thức tỉnh.



“Mọi người đi uống hai chén đi..."

Tại dãy núi Lạc Nhật, sau khi Toàn Chân Giáo cày xong phụ bản cấp 50 cuối cùng bị truyền tống tới cửa phụ bản, Vô Kỵ theo thói quen nói ra câu cửa miệng của hắn ta.

"Không đi, cút!" Những người khác đồng thanh đáp lại trước sau như một.

"Vô vị..." Vô Kỵ bĩu môi hỏi: "Thế các ngươi định đâu chơi? Mang ta theo với!"

Mỗi lần đều uống rượu giải sầu một mình, Vô Kỵ cũng muốn thay đổi cách chơi.

Linh Lung Mộng kéo tay Dương Na nói: "Chúng ta tới phố giao dịch, nghe nói ở đó vừa mở một tiệm may, có thể làm ra được hàng thời trang, ngươi có muốn đi hay không?"

"Không có hứng thú!" Vô Kỵ lắc đầu.

Thứ hàng thời trang này, nếu là trang bị đặc biệt rơi ra từ người BOSS, có lẽ sẽ có một vài hiệu quả đặc biệt, nhưng thời trang được bán trong cửa hàng hệ thống hoặc do người chơi tự tay làm ra, ngoại trừ nhìn đẹp thì không có một thuộc tính nào đáng nói, Vô Kỵ tự thấy mình đã xinh đẹp như hoa rồi, đương nhiên hắn ta không cần tiêu tiền ở hạng mục trang điểm này nữa.

Hơn nữa, đi dạo phố với phụ nữ, sao lại để phụ nữ phải chi tiền được, Vô Kỵ có không biết xấu hổ đến mấy cũng không thể làm được chuyện này, tốt nhất là hắn ta quyết định không đi.

"Ta đi tới hội đấu giá, xem có trang bị tốt hay không, ngươi đi cùng không?" Danh Kiếm Đạo Tuyết sờ sờ dao găm trong tay rồi hỏi.

"Không đi..." Vô Kỵ lần thứ hai lắc đầu.

Vô Kỵ không rành về chuyện buôn bán, kiểu mua thấp bán cao như Danh Kiếm Đạo Tuyết không phù hợp với khí chất của hắn ta.

Còn về phần mấy người khác, người thì tới sàn đấu kiếm điểm tích lũy, người thì tới tiệm luyện kim chế độc dược, còn cái mặt hàng không nên thân như Ký Ngạo thì đang định đi tới vệ đường ngắm gái đẹp.

Hành vi tẻ nhạt như vậy, chẳng thà ngồi uống rượu một mình nghe mấy người trong quán rượu khoác lác còn hơn.

"Còn ngươi thì sao lão Ngưu, ngươi định đi đâu vậy? Mang ta theo được không?" Cuối cùng Vô Kỵ đưa mắt nhìn tới chỗ Vương Vũ.

“Ta à…” Vương Vũ vẫy vẫy tay nói: "Ta đi luyện cấp..."

"...." Nghe Vương Vũ nói thế, tất cả mọi người đều hít hà xuýt xoa một cái.

Cố gắng không đáng sợ, điều đáng sợ chính là, người ưu tú hơn mình còn cố gắng hơn mình nhiều.

Sau khi thán phục xong, Vô Kỵ lại lau mồ hôi nói: "Đại ca à, ngươi không phải cần liều mạng như thế đâu…”

"Ha ha!" Vương Vũ cười cười nói: "Ta sắp lên cấp 60 rồi."

Cấp 60, sau cấp 50 có một bình cảnh, thứ người chơi được học ở cấp 50 là kỹ năng thức tỉnh, còn thứ người chơi được học ở cấp 60 lại là kỹ năng cuối của nghề nghiệp đang lựa chọn.

Ví dụ như Bao Tam Phá Quân Thăng Long Trảm và thuật Hồi Sinh của Vô Kỵ, chính là một trong những đại chiêu nghề nghiệp của họ.

Bây giờ Vương Vũ đã gần lên cấp 60, một chút kinh nghiệm nhận được cùng với mọi người từ những phụ bản kia chỉ là muối bỏ biển so với cột kinh nghiệm hiện tại, nếu hắn muốn học đại chiêu nghề nghiệp thì có lẽ sẽ phải chờ hơn một tháng nữa.

Vương Vũ là người hiếu học, hắn cũng rất hưởng thụ quá trình trở nên mạnh mẽ, tất nhiên cũng sẽ rất muốn tìm hiểu chiêu cuối của nghề nghiệp mình đang lựa chọn là cái gì.

"Ha!" Vô Kỵ chơi game nhiều năm, tất nhiên hắn ta hiểu rõ tâm trạng càng đến gần mục tiêu thì càng gấp gáp này, thế là hắn ta phất tay áo nói: "Vậy ngươi cứ nỗ lực đi, chúng ta không quấy rầy nữa."

Nói xong, mọi người chào nhau một cái rồi mỗi người đi một ngả.

Sau khi nhìn thấy mọi người đều đã rời khỏi, Vương Vũ lại vực dậy tinh thần, siết chặt nắm đấm, đi về một hướng khác của Dãy núi Lạc Nhật.

Thung lũng Lạc Nhật, là địa điểm giao nhau giữa thành Dư Huy và những thành chính khác thuộc trận doanh Hắc Ám, đi qua nơi này sẽ tới được thành Zarate thuộc trận doanh Hắc Ám.

Zarate, trong ngôn ngữ của lục địa Trọng Sinh có nghĩa là vệt sáng, còn được gọi là bóng tối sau ánh hoàng hôn, tương đối khớp với vị trí địa lý của tòa thành này.

Thung lũng Lạc Nhật đã là biên giới của thành Dư Huy, quái ở đây cũng đều là “Lạc Nhật Cô Khách” trên dưới cấp 70 và “Lạc Nhật Anh Hào” cấp 80.

Hai loại quái này đều là quái hình người, hơn nữa là còn là quái có nghề nghiệp Kiếm khách, Nhanh nhẹn và Sức tấn công đều tương đối cao, AI cũng không yếu, quái như vậy đối với người chơi bình thường mà nói còn khó nhằn hơn BOSS bình thường nhiều, quả thật là một cơn ác mộng, nhưng ở trước mặt Vương Vũ thì chúng lại ngoan như cún vậy.

Phải biết rằng, võ công của Vương Vũ được tạo ra để đối phó lại con người, loại quái hình người tấn công cao phòng ngự thấp HP thế này, trong mắt Vương Vũ chúng chính là bia ngắm tốt nhất.

Dù cho đẳng cấp cách biệt rất xa, nhưng Vương Vũ vẫn cày quái rất ung dung.

Hiện giờ khu luyện cấp cấp bậc cao này không có ai cả, mặc dù có người thì cũng không ai dám cướp quái của Vương Vũ, hơn nữa lợi ích từ quái cấp cao cũng tương đối cao, nhìn cột kinh nghiệm dần dần đầy lên, Vương Vũ càng ngày càng vui sướng.

"Ngày hôm nay nhất định phải cày kinh nghiệm đến 50%!"

Vương Vũ hạ quyết tâm, ra tay càng dùng sức, đánh cho bọn quái kêu oai oái, thê thảm không nỡ nhìn.

Nhưng ngay khi Vương Vũ đang cày quái rất hưng phấn, đột nhiên một người chơi lảo đảo chạy ra từ bên trong thung lũng Lạc Nhật.

Người chơi này có làn da xanh xao, hai răng nanh sắc nhọn, hiển nhiên là chủng tộc Thú Nhân xấu xí nhất trong game.

Có điều, nhìn vóc dáng của người này đầy vẻ ngực tấn công mông phòng thủ, hiển nhiên là một cô gái.

Nhìn thấy Thú Nhân kia, Vương Vũ không khỏi sửng sốt một chút.

Mẹ nó, chủng tộc Thú Nhân vì quá xấu xí nên không được người chơi nữ ưa chuộng, được xưng là thiên địch của nữ giới, không ngờ thế mà vẫn còn có cô gái khẩu vị nặng như vậy.

Cô gái kia nhìn thấy Vương Vũ cũng hơi ngẩn ra.

Dù sao nơi này là khu luyện cấp của quái cấp 70-80, lại sản sinh ra nhiều quái hình người Tấn công và Nhanh nhẹn cao, đối với người chơi ở giai đoạn hiện tại mà nói đây là nơi hết sức nguy hiểm, thế mà vẫn có người luyện cấp ở nơi này, thực sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Có điều rất nhanh, cô gái kia đã tỉnh táo lại, nói với Vương Vũ với một vẻ mặt rất hoang mang: “Có thể giúp ta được không…”

“Ơ…”

Vương Vũ nghe vậy theo bản năng sờ sờ mũi…

Xuất phát từ thói quen tự do nhiều năm, Vương Vũ cũng không thích quản việc không đâu, nhưng giờ đang là ở trong trò chơi, người đứng trước mắt nói thế nào đi chăng nữa vẫn là một cô gái, tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, Vương Vũ vẫn bình thản gật gật đầu rồi chỉ vào con đường phía sau: “Từ nơi này đi thẳng về phía trước là thành Dư Huy, quái bên này ta vừa mới giết xong, ngươi sẽ không gặp nguy hiểm."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment