Trang 564# 2
Chương 1129: Võng hồng hết thời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tuy rằng Thú Nhân là chủng tộc thuộc trận doanh Hắc Ám, nhưng hiện tại thành Dư Huy là thành chính trung lập do người chơi cai trị, về lý thuyết mà nói, hiện tại thành Dư Huy có thể tiếp nhận người chơi của bất kỳ trận doanh nào.
Vì lẽ đó con đường mà Vương Vũ vừa chỉ cho cô gái này cũng có thể coi là một con đường sáng.
"Cảm ơn!"
Cô gái Thú Nhân kia cảm kích gật gật đầu với Vương Vũ, cô ta vừa định chạy về hướng thành Dư Huy thì lúc này trong thung lũng lại có một đám người khác lao ra.
Trong đám người kia có loài người cũng có tộc Thú Nhân, hình thù kỳ lạ, đủ loại kiểu dáng, điểm duy nhất giống nhau giữa họ chính là, sát khí trên người những người này rất nặng, trang bị họ đang mặc cũng tốt hơn nữ Thú Nhân kia không biết bao nhiêu lần.
Sau khi nhìn thấy nữ Thú Nhân kia, cả đám người đó mồm năm miệng mười hô lên: "Con tiện nhân ấy ở bên kia! Đừng để cho ả chạy thoát!”
Nói rồi, một đám người vội vàng xông tới.
Nữ Thú Nhân kia thấy thế nhất thời kinh hãi, xoay người nhanh chân chạy trốn.
Từ chiếc Cung tên treo phía sau lưng nữ Thú Nhân kia thì không khó để biết rằng, nghề nghiệp của cô gái này là Cung thủ có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong trò chơi, tuy rằng đẳng cấp trang bị cũng không bằng những người đuổi giết cô kia, nhưng do sở hữu ưu thế về nghề nghiệp, tốc độ di chuyển của cô gái này cũng không yếu một chút nào, chỉ trong chớp mắt đã chạy được đến chỗ cách nơi Vương Vũ đang đứng không xa.
Cùng lúc đó, những người đuổi giết kia cũng chú ý đến nơi này còn có một bóng người, đầu tiên bọn họ hơi ngẩn ra, sau đó lập tức hô to về Vương Vũ: "Này ai kia, mau chặn cô ả kia lại cho ta nhanh lên.”
Bất kể là cô gái Thú Nhân này hay là những người đang đuổi giết cô ta kia, Vương Vũ cũng đều không nhận ra, về phần bọn họ có quan hệ gì, Vương Vũ càng không biết, và hắn cũng không muốn biết, bởi vậy với tính cách không thích lo chuyện bao đồng của mình, Vương Vũ không thèm để ý đến cả hai nhóm người.
Vì thế nên khi nghe thấy lời hò hét của đám người kia, Vương Vũ cũng không ngẩng đầu lên, hắn chỉ tiếp tục tập trung cày quái của mình, như thể mọi việc đang xảy ra đều không có liên quan gì tới hắn.
"Này! Ngươi bị điếc à?"
Thấy Vương Vũ không để ý tới mình, sắc mặt tên thủ lĩnh Thú Nhân trong đám người đuổi giết kia lập tức sầm xuống, gã nháy mắt ra dấu với người chơi Cung thủ phía sau.
Đám Cung thủ hiểu ý, cả đám dồn dập giương cung lắp tên, tiếp theo đó hàng loạt mũi tên ma pháp bắn về phía nữ Thú Nhân.
Cũng không biết có phải do những người này sợ đánh không trúng cô gái Thú Nhân kia hay không, hay là có ý định trả thù Vương Vũ vì hắn đã coi khinh lời của mình, không ngờ mũi tên trên trời lại có một nửa là bay về phía Vương Vũ chỉ đứng cách nữ Thú Nhân có gang tấc.
Thấy mũi tên bay về hướng mình, Vương Vũ khẽ nhíu mày lại.
Không cần biết hành động này của những người đang đuổi giết kẻ khác kia là cố ý gây ra hay chỉ là vô tình tạo nên, nhưng trong mắt Vương Vũ, những người này làm thế tuyệt đối là cố ý.
Một lời không hợp, lập tức giết chết, xem ra người chơi của trận doanh Hắc Ám đã hung hăng quen rồi, đến những thành chính khác cũng không biết thân biết phận thu bớt tính tình lại.
Người ta có câu chỉ chịu đựng đến mức không thể chịu đựng được nữa, vốn dĩ một đám đàn ông đàn ang đuổi đánh bắt nạt một cô gái Vương Vũ đã thấy không ưa rồi, chỉ vì nhớ tới nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Vương Vũ mới nhẫn nại không ra tay, nhưng hiện tại những người chơi này dám to gan xuống tay với hắn, vậy thì đây lại là chuyện khác rồi.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, tay trái Vương Vũ duỗi ra một cái, tóm lấy cổ áo nữ Thú Nhân kia kéo về phía sau, cùng lúc đó, tay phải đổi thành kiếm đơn thủ, thân kiếm run lên, vươn thẳng ra ngoài.
"Coong coong coong coong coong!"
Ánh kiếm chớp lóe, chỉ nghe thấy những tiếng kim loại va chạm vào nhau liên tiếp vang lên, toàn bộ số mũi tên bay về phía hai người đều bị đánh bay xuống đất, còn hai chân của Vương Vũ thậm chí còn chưa hề di chuyển.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hiện trường trong nháy mắt yên lặng như tờ...
Những người đuổi giết kia cũng trợn to hai mắt, quên bẵng mất việc phải tiếp tục bắn tên.
Ngay cả nữ Thú Nhân nấp phía sau Vương Vũ cũng không thể không trợn mắt há hốc miệng nhìn, hình như cô ta đang hoài nghi đôi mắt của bản thân.
Những người chơi này cũng không phải là hạng người vô danh tiểu tốt, nhãn lực không hề kém chút nào.
Kỹ thuật đón đỡ mũi này cũng không tính là quá khó, chỉ là cao thủ thì gần như đều có thể thực hiện được, nhưng nếu muốn làm đến mức ung dung tự tại, nước chảy mây trôi giống như Vương Vũ thế kia thì lại không phải là chuyện dễ dàng gì.
Huống chi Vương Vũ đánh bay một lần không phải là một mũi tên mà là mười mấy mũi tên, đã thế ra tay còn gọn gàng nhanh chóng, quả thực khiến cho người ta nhìn thấy mà kinh hãi trong lòng.
Những người chơi đang làm nhiệm vụ đuổi giết này không phải là mấy kẻ não tàn, vốn dĩ hoạt động trên địa bàn của người khác là phải khiêm tốn cẩn thận, lúc này lại nhìn thấy thân thủ của Vương Vũ, cả đám vốn cực kỳ kiêu căng ngạo mạn giờ thì lập tức ủ rũ mặt mày.
Đương nhiên, nếu như chỉ có một mình Vương Vũ ở đây, những người này cũng sẽ không e sợ như thế, dù sao hổ ác sợ đàn sói đói.
Nhưng chỗ này là khu luyện cấp cấp bậc cao, người nào muốn lên cấp ở đây trong tình huống bình thường đều sẽ có đội ngũ cố định, lỡ như gần đây còn có bạn bè của Vương Vũ nữa thì mọi chuyện sẽ khá là lúng túng.
Nghĩ tới đây, Thú Nhân cầm đầu kia đi lên phía trước, hắng giọng một cái, ngữ khí trở nên vô cùng khách sáo, gã ta chắp tay về phía Vương Vũ rồi nói rằng: "Vị huynh đệ này, chúng ta ngày xưa không oán ngày nay không thù, chuyện nhà của thành Zarate chúng ta, ngươi sẽ không định nhúng tay đấy chứ?”
"Không hứng thú!" Vương Vũ lắc đầu nói: "Ở bên kia thung lũng, các ngươi muốn làm gì thì làm, nhưng nơi này là thành Dư Huy, thành Dư Huy không hoan nghênh những người như các ngươi.”
"Ha ha!"
Thú Nhân cầm đầu cười lạnh nói: "Ngươi nói không hoan nghênh thì là không hoan nghênh ư? Ngươi tưởng rằng thành Dư Huy là do một mình ngươi quyết định sao?”
"Không sai!" Vương Vũ gật đầu nói: "Ở thành Dư Huy này, ta là người quyết định mọi chuyện.”
"Ha ha!"
Nghe thấy Vương Vũ nói như thế, cả đám người kia không khỏi cười vang lên, ồ ạt hô lên: "Má nó, ngươi tưởng ngươi là ai chứ, còn quyết với chả định, chắc là thằng oắt con này bị hâm rồi.”
Trong ý thức của người chơi bình thường, toàn bộ bối cảnh trong game đêu là thứ thuộc về mọi người chơi, mặc dù là những công hội lớn nhất trong thành mình cũng không có tư cách nắm giữ quyền lên tiếng tuyệt đối, cho dù có người định đoạt được, thì đó cũng chỉ có thể là hệ thống.
Lúc này đột nhiên lại có người nhảy ra nói cho mọi người biết, thành Dư Huy là do hắn ta quyết định, khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta cảm thấy đầu óc tên này có bệnh.
"Ta là thành chủ thành Dư Huy, Thiết Ngưu!" Vương Vũ cũng không giấu diếm, trực tiếp lấy thân phận của hắn ra.
Ai ngờ đám người trước mắt không những không bị dọa lui ngay như trong suy nghĩ của Vương Vũ mà trái lại cả đám còn cười cợt nói: "Thiết Ngưu? Cái tên này rất quen tai à nha! Thành chủ thành Dư Huy thì làm sao, lẽ nào ông đây muốn tới thành Dư Huy chơi bời cũng không được à?”
“...”
Nhìn thấy phản ứng này của đám người, mặt Vương Vũ nghệt ra, trước đây hắn chỉ cần báo tên của mình ra là xong xuôi hết mọi chuyện, sao ngày hôm nay lại không xài được thế này?
Cực chẳng đã, con người trong thời đại mạng lưới internet chiếm cứ cuộc sống mỗi ngày đều có chuyện mới để hóng, về cơ bản những đề tài cũ chỉ cần hai đến ba ngày là sẽ bị người ta vứt bỏ, ví dụ như trước đó vài ngày mọi người còn cấu xé lẫn nhau vì hình tượng của ca sĩ nào đó sụp đổ, mấy ngày nay lại từ fans chuyển thành người qua đường chỉ vì cậu diễn viên trẻ nào đó vừa công khai chuyện tình cảm.
Chỉ cần trôi qua mấy ngày, có lẽ mọi người đều đã quên đi việc này, bắt đầu đi tìm chủ đề khác nóng hổi hơn để hóng hớt.
Trong game cũng là như vậy, hơn nữa hiện tại game đang là xu thế nóng hổi, mỗi ngày đều có rất nhiều luồng gió mới thổi vào, cập nhật đề tài mới còn nhanh hơn cả thế giới hiện thực, chỉ với chút danh tiếng kia thì Toàn Chân Giáo đã bị chôn vùi dưới đống bài post từ lâu rồi, dần dần trở thành lịch sử cùng truyền thuyết.
Ngay cả người chơi của thành Dư Huy, trải qua thời gian một tháng cũng bắt đầu có một số người chơi đã quên sạch sành sanh về Toàn Chân Giáo, huống chi là người chơi thành chính sát vách.
Có thể cảm thấy cái tên Thiết Ngưu này nghe quen tai, cũng đã chứng minh sức ảnh hưởng của Vương Vũ khá là to lớn rồi.
Võng hồng hết thời còn không bằng chó… một tháng không nổi được một lần thì ai mà rảnh nhớ đến ngươi mỗi ngày chứ...