Trang 565# 1
Chương 1130: Pháp lệnh Hắc Ám
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Suy cho cùng Vương Vũ cũng là một người tương đối khiêm tốn, nếu người khác đã không biết đến hắn, hắn cũng không thể như mấy ông kể chuyện trong quán rượu chạy tới phổ cập tri thức cho đối phương về những chiến tích của hắn được đúng không, cấp bậc làm màu như vậy là quá thấp, không phù hợp với khí chất của Vương Vũ.
Nhìn thấy những người này không hề bị lay động, còn nói năng hùng hồn như thế, Vương Vũ cũng thản nhiên nói: "Không được!"
Những người chơi thành Zarate này dám đuổi bắt người ta tới tận thành chính khác, hiển nhiên cũng không phải kẻ tầm thường.
Thấy ngôn từ của Vương Vũ kiên quyết như vậy, sắc mặt của cả đám đều trở nên vô cùng khó coi.
Dù sao những người chơi thành Zarate này ỷ vào việc người đông thế mạnh, bản thân đã có lòng trung thành nhất định với thế lực của mình, sở dĩ bọn họ không ra tay với Vương Vũ cũng không phải là bởi vì sợ Vương Vũ, mà là vì Vương Vũ ở độ tuổi này đã có thực lực bất phàm như vậy, lại là người của thành Dư Huy, nếu thực sự phải đánh nhau có lẽ sẽ vô cùng phiền phức.
Nhưng cả đám đã nói đến mức ấy rồi mà Vương Vũ vẫn không chịu nể mặt, bởi vậy mới khiến đám người chơi của thành Zarate khó chịu như vậy.
Phải biết rằng giờ phút này hành vi của Vương Vũ trong mắt đám người chơi thành Zarate, nói dễ nghe một chút, là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, nói khó nghe một chút thi thì đây là điển hình cho thứ cho thể diện mà lại không cần.
Tên Thú Nhân kia xanh mặt nói: "Ý của các hạ là kiên quyết đối phó lại chúng ta sao?”
Thấy đám người truy sát mình sầm mặt xuống và có ý định ra tay với Vương Vũ, không chờ Vương Vũ trả lời, nữ Thú Nhân vẫn luôn đứng sau lưng Vương Vũ đột nhiên nói với hắn rằng: "Không! Chuyện này không có liên quan gì tới ngươi!"
Nói rồi, nữ Thú Nhân kia lặng lẽ nhét một thứ gì đó đen nhánh vào trong tay Vương Vũ, sau đó xông về phía trước mặt đám người chơi truy sát mình.
Nữ Thú Nhân kia chẳng qua chỉ là một Cung thủ máu giấy, là một nghề nghiệp tấn công tầm xa 100%, cấp bậc trang bị lại kém, lúc này chính diện xông lên tất nhiên không phải là đối thủ của mọi người.
Chưa hết một hiệp, nữ Thú Nhân đã bị đánh thành một luồng sáng trắng ngay trước ánh nhìn tò mò của Vương Vũ.
Sau khi đánh chết nữ Thú Nhân kia xong, những người chơi thành Zarate khiêu khích nhìn Vương Vũ nói: "Thế nào… chúng ta giết nàng ta rồi đó… thần kinh à…”
Vương Vũ dở khóc dở cười.
Cả đám đàn ông bắt nạt một cô gái mà còn muốn khoe khoang cái gì, ông đây lại không quen biết cô gái Thú Nhân kia, các ngươi giết cô ta thì liên quan gì tới ông đây chứ?
Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Vương Vũ không để ý đến đám thiểu năng trí tuệ kia nữa, hắn tiếp tục cày quái của mình.
Những người này làm như thế chỉ là vì muốn chọc giận Vương Vũ mà thôi, tất nhiên không phải muốn kiếm cớ thật, bây giờ thấy Vương Vũ “bị kinh sợ” như thế thì bọn họ lập tức hết giận, vênh váo đắc ý vòng theo đường cũ trong thung lũng rồi trở về thành Zarate.
Sau khi đám người chơi này rời đi không bao lâu, Vương Vũ liền nhận được một yêu cầu kết bạn.
[Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai muốn kết bạn với bạn, có đồng ý hay không?]
Vương Vũ là một người hết sức rộng rãi, thấy có người thêm bạn tốt mình với mình, hắn không cần cân nhắc đã tiện tay đồng ý luôn.
Ngay sau đó, Vương Vũ liền nhận được tin nhắn đầu tiên của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai: "Thiết Ngưu đại ca, ta là Cung thủ Thú Nhân vừa rồi, lệnh bài của ta không bị bọn họ cướp đi chứ?”
"Lệnh bài?" Vương Vũ nhìn thấy tin nhắn này mới đột nhiên nhớ tới cái lệnh bài Kỳ Mộc Ngũ Ngũ vừa nhét cho hắn, thế là bèn trả lời: "Không có! Bao giờ thì cô định đến lấy đây?"
"Chuyện này..." Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai khó xử nói: "Hiện tại Thiên Cơ Các đang đuổi giết ta, trong khoảng thời gian này ta cũng không dám đi ra ngoài, ngươi có thể giúp ta đưa lệnh bài tới cho hội trưởng Thiên Ba Điện - Ma Vương Khuẩn được không?”
"Ma Vương Khuẩn?... Tên kiểu gì thế không biết…” Vương Vũ gãi gãi đầu thắc mắc.
“...”
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai sửng sốt một chút rồi nói: “Đừng để ý tới những chi tiết nhỏ này, xin nhờ ngươi đấy Thiết Ngưu đại ca."
"Được rồi!" Vương Vũ suy nghĩ một chút bèn nói: "Sau khi về thành ta sẽ tới chỗ bưu điện, cô bảo cái tay Ma Vương Khuẩn kia kết bạn với ta đi.”
Không phải chỉ là chuyển đồ thôi sao, trong game có hệ thống hòm thư, tiện hơn chuyển phát nhanh bên ngoài hiện thực rất nhiều, chuyện dễ như ăn cháo thế này, Vương Vũ vẫn rất sẵn lòng giúp đỡ người khác.
Rất nhanh sau đó, Vương Vũ đã nhận được lời mời kết bạn tới từ Ma Vương Khuẩn.
Sau khi kết bạn với Ma Vương Khuẩn, Vương Vũ tiện tay trả lời: "Đợi lát nữa cô hãy tới bưu điện trong thành, chú ý hòm thư của cô.”
"Không được!"
Nhưng tin nhắn của Vương Vũ vừa mới gửi tới, Ma Vương Khuẩn phía đối diện đã lập tức trả lời lại: "Thiên Cơ Các đang lùng bắt người của chúng ta ở khắp nơi, ta không dám tới hòm thư, ngươi có thể đưa nó tới đây được không?”
“Chuyện này…”
Nhìn thấy tin nhắn của Ma Vương Khuẩn, Vương Vũ nhất thời có chút khó xử.
Hiện tại thời gian đối với Vương Vũ mà nói có thể nói là vô cùng quý giá, nếu như trở về thành gửi một gói bưu kiện thì đó chỉ là chuyện tiện tay làm mà thôi, Vương Vũ cũng không ngại, nhưng chạy đến thành Zarate để đưa lệnh bài thì không còn giống như vậy nữa.
Phải biết rằng giữa thành Dư Huy và thành Zarate cũng không có truyền tống trận, một chuyến đi này ít nhất cũng phải mất hai chặng đường, đưa một gói đồ mà phải chạy xa như vậy, đừng nói là Vương Vũ, cho dù là đám người Toàn Chân Giáo ăn no rửng mỡ kia cũng sẽ không lãng phí thời gian vào việc chạy bộ này.
Ma Vương Khuẩn cũng biết để người ta ngàn dặm xa xôi đi đưa đồ có chút không hợp thực tế, thế là cô ta vội vã nói bổ sung: "Thiết Ngưu huynh, van cầu ngươi, chỉ cần ngươi trả lại lệnh bài cho ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi, một nghìn vàng được không?”
"Chuyện này không phải là vấn đề bạc đãi hay không…”
"Thiết Ngưu huynh… xin nhờ huynh đấy, hai nghìn vàng được không?!”
Ma Vương Khuẩn này cũng thật là không thiếu tiền, chuyển phát nhanh một chuyến thôi mà cũng ra giá chuyển phát cao như thế, lần đầu tiên Vương Vũ thấy chuyện như vậy.
Nhìn kiểu này, nếu hắn không đồng ý, chắc sẽ còn kéo dài mãi.
Vương Vũ cũng không phải là loại người tham tài, nhưng Ma Vương Khuẩn cứ tăng giá mạnh như vậy thì không biết sẽ tăng giá đến mức nào nữa, đến lúc đó trái lại Vương Vũ lại giống kẻ ham muốn lệnh bài của người khác, quá không tử tế.
Thế là Vương Vũ xoắn xuýt một hồi rồi nói: "Được rồi, có điều ta làm không phải là vì tiền đâu đấy."
"Ta biết!" Ma Vương Khuẩn cười.
Chỉ cần Vương Vũ chịu tới đưa đồ, Ma Vương Khuẩn cóc cần biết Vương Vũ đang nói gì.
Sau khi đóng khung chat lại, Vương Vũ cẩn thận từng li từng tí một rút lệnh bài từ trong túi ra, sau đó cẩn thận quan sát nó.
Chỉ cần đưa thứ này tới là được hai nghìn vàng, rốt cuộc nó đáng giá đến mức nào chứ?
Suy tư một lúc, Vương Vũ ném một cái thuật Thăm Dò qua, thuộc tính của lệnh bài hiển thị lên.
Pháp Lệnh Hắc Ám: Vật phẩm quý giá.
Giới thiệu vật phẩm: Vật phẩm đi kèm của đại trưởng lão Teren thuộc hạ của Sứ Đồ thứ bảy, cũng là đạo cụ để mở ra một số nhiệm vụ nào đó.
Chú thích: Tỷ lệ rơi là 100% khi người chơi tử vọng.
Chẳng trách đáng giá như thế, hóa ra là đạo cụ nhiệm vụ.
Sau khi cất lệnh bài đi, Vương Vũ xử lý hết quái nhỏ đứng trước mặt rồi biến mất vào trong thung lũng Lạc Nhật.
…
Thành Zarate, bên trong phòng làm việc công hội Thiên Cơ Các .
Một nhóm người vừa nãy còn truy sát Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai thì giờ đang cúi đầu ủ rũ đứng ở cửa, một người chơi Tinh Linh đẹp trai ngắm nhìn con dao găm trong tay rồi lạnh nhạt nói với cả đám: "Lục Ma, không phải ngươi nói đã giết toàn bộ người của Thiên Ba Điện rồi sao?"
Người này chính là hội trưởng của công hội Thiên Cơ Các - Nhìn Thấu Thiên Cơ.
Đối mặt với sự chất vấn của Nhìn Thấu Thiên Cơ, tay người chơi Thú Nhân vừa truy sát Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai gật đầu nói: "Phải, ta đã giết toàn bộ."
"Ồ? Thế Pháp Lệnh Hắc Ám đâu?" Nhìn Thấu Thiên Cơ lại hỏi.
"Chuyện này..” Lục Ma suy tư một hồi nói: "Có thể là nó còn ở trên người ai đó chưa rơi ra chăng...”
"Nói bậy!" Sắc mặt Nhìn Thấu Thiên Cơ đột nhiên trở nên rất khó coi, hắn ta gắt lên: “Pháp Lệnh Hắc Ám là vật phẩm của nhiệm vụ thành chủ thành Zarate, là vật phẩm nhất định sẽ rơi sau khi người chơi cầm nó tử vong, làm sao có khả năng không rơi ra được, ngươi nghĩ lại đi, có còn cá lọt lưới hay không?!”