Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1129 - Chương 1131: Thiên Cơ Các Ôm Cây Đợi Thỏ

Trang 565# 2

 

 

 

Chương 1131: Thiên Cơ Các ôm cây đợi thỏ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Cá lọt lưới?" Lục Ma cau mày suy tư một hồi nói: “Không đâu, Thiên Ba Điện có bao nhiêu người chứ, mấy cô ả mới vừa lấy được Pháp Lệnh Hắc Ám một cái thì đã bị chúng ta mai phục rồi, lúc đó toàn bộ người chơi đều ở hiện trường không còn lại ai cả, tất cả đều bị giết, sao có thể có cá lọt lưới được?”

"Ồ?" Nhìn Thấu Thiên Cơ nhíu nhíu mày nói: "Chẳng lẽ Pháp Lệnh Hắc Ám bị người chơi của công hội chúng ta giấu đi?”

Dù sao cũng là đạo cụ có tỷ lệ rơi 100%, không ở trong tay người chơi của Thiên Ba Điện, vậy thì nhất định phải ở trong tay người chơi của Thiên Cơ Các rồi, công hội Thiên Cơ Các lớn như vậy, có một vài tên gián điệp cũng không phải là chuyện không thể.

Nhìn Thấu Thiên Cơ chỉ là thuận miệng nói như vậy, nhưng lại khiến cho Lục Ma cực kỳ sợ hãi, gã vội vã giải thích: "Vậy thì càng không thể, lần này người đến mai phục Thiên Ba Điện đều là thành viên nòng cốt lâu năm của chúng ta, hơn nữa, công hội nhỏ nhoi như Thiên Ba Điện cũng không thể có bản lĩnh mua chuộc người của chúng ta được.”

"Hừm, ngươi nói đúng!" Nhìn Thấu Thiên Cơ nghe vậy gật gật đầu.

Chuyện đào người như vậy cũng phải xem thực lực, không phải ai có tiền thì theo người ấy được, mấu chốt là phải xem người đó có bản lĩnh bảo vệ mình hay không, nếu không, một khi thân phận bại lộ, người chơi bị mua chuộc và công hội mua chuộc sẽ khó lòng mà bảo toàn tính mạng.

Ví dụ như trong Trọng Sinh, đãi ngộ và phúc lợi tại công hội lớn đã gần bằng giai cấp trung lưu trong thực tế, đoàn thể nhỏ như thế muốn mua chuộc người của công hội lớn, trừ phi đoàn thể nhỏ kia có bản lĩnh mua đứt tương lai của người chơi đó, nếu không thì không ai làm việc mổ gà lấy trứng như vậy.

Pháp Lệnh Hắc Ám là đồ vật mà các công hội trong thành Zarate đang tranh cướp với nhau, còn công hội lớn trong thành Zarate lại chỉ có một mình Thiên Cơ Các, cái loại nhân vật nhỏ bé như Thiên Ba Điện đúng là không thể đào góc tường của Thiên Cơ Các được.

"Thế thì tại sao lại không thấy Pháp Lệnh Hắc Ám cơ chứ? Ngươi nghĩ lại đi, lúc đó có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn không?”

Sau khi trầm tư một lát, Nhìn Thấu Thiên Cơ lại hỏi.

"Ngoài ý muốn?" Lục Ma suy nghĩ một chút rồi sắc mắt hơi thay đổi, gã nói: “Đúng là đã có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, lúc ấy có một Cung Thủ muốn chạy ra ngoài, nhưng cuối cùng cũng không chạy thoát được, bị chúng ta đuổi tới thành Dư Huy rồi giết chết.”

"Lẽ nào Pháp Lệnh Hắc Ám cũng không ở trên người cô ta?" Nhìn Thấu Thiên Cơ hỏi.

"Không nhìn thấy..." Lục Ma lắc đầu nói: “Nhưng lúc giết cô ả có xảy ra một chút vấn đề, chúng ta gặp phải thành chủ thành Dư Huy."

"Thành chủ thành Dư Huy ư?"

Nhìn Thấu Thiên Cơ nghe vậy kinh hãi đến biến sắc thốt lên: “Chính là cái tay Thiết Ngưu trong truyền thuyết kia ư?”

"Phải, chính là hắn!” Vừa nhắc đến “Thiết Ngưu trong truyền thuyết”, gương mặt Lục Ma hiện lên vẻ khinh thường, gã cười cười nói: “Cao thủ trong truyền thuyết cái con mợ gì, chỉ là một tên vô dụng sợ sệt đủ đường, chúng ta giết cô gái kia ngay trước mặt hắn mà hắn còn không dám đánh một cái rắm, hừ.”

"Chuyện này... không thể nào."

Nghe Lục Ma nói vậy, Nhìn Thấu Thiên Cơ nói với vẻ khó mà tin nổi: “Nhưng ta nghe người ta nói một mình tên đó đã xử lý gọn hơn vạn người chơi của Liên Minh Huyết Sắc, làm sao có thể là một tên vô dụng sợ sệt đủ đường được, các ngươi có gặp phải Thiết Ngưu giả không đấy?”

Vương Vũ cũng coi như là một cao thủ nổi tiếng, trò chơi là một thế giới tôn sùng kẻ mạnh, cao thủ có danh vọng như vậy nhất định là thực sự có tài, mặc dù một người đánh một vạn người nghe có hơi điêu điêu, nhưng đánh mười mấy người thì chắc chắn có thể, làm sao có thể là một tên sợ hãi người khác được?

“Ơ…”

Nghe Thấu Thiên Cơ nói như thế, Lục Ma cũng thấy hơi là lạ, gã lúng túng sờ sờ mũi nói: "Là thật hay giả thì ta không biết, nhưng hắn cũng không dám cản chúng ta lại."

“Thế hắn có tiếp xúc với cô ả các ngươi vừa đuổi theo không?” Nhìn Thấu Thiên Cơ hỏi.

"Chuyện này..." Lục Ma nhíu chặt lông mày nói: "Hình như cái tên tự xưng là Thiết Ngưu kia có kéo cô ta một cái.”

"Thế là đủ rồii!" Nghe đến đó, Nhìn Thấu Thiên Cơ cắm dao găm xuống mặt bàn nói: “Cô ta nhất định đã đưa lệnh bài cho tên kia.”

"Hả? Vậy giờ chúng ta phải làm gì?" Nhìn Thấu Thiên Cơ vừa nói ra câu này, Lục Ma nhất thời hoảng rồi.

Mặc kệ Vương Vũ có phải là Thiết Ngưu thật hay không, chung quy thành Dư Huy cũng không phải là địa bàn của bọn họ, chưa nói đến việc trước đó Vương Vũ đi bộ ở khu luyện cấp 70, thực lực có vẻ cũng không yếu, mặc dù Vương Vũ chỉ là một nick nhỏ, nhưng bọn họ là người chơi của trận doanh Hắc Ám, cũng không dám đi bộ vào thành Dư Huy.

Phải biết rằng, từ khi trò chơi mở server tới nay, dãy núi Lạc Nhật chính là đường ranh giới giữa hai đại trận doanh Quang Minh và Hắc Ám, tuy rằng hiện tại thành Dư Huy đã trở thành thành chính tuyệt đối trung lập, nhưng theo thói quen, người chơi của trận doanh Hắc Ám vẫn không dám tùy tiện vi phạm quy định.

"Ha ha!" Ai ngờ Nhìn Thấu Thiên Cơ lại cười nói: "Chuyện này cũng không cần gấp, chỉ cần biết được lệnh bài đang ở trong tay ai là được, thứ đồ kia chỉ có người của thành Zarate mới có thể sử dụng.”

"Nhưng không lấy về được thì chúng ta cũng không thể dùng được nó mà.” Lục Ma xoắn xuýt.

"Yên tâm đi!" Nhìn Thấu Thiên Cơ cười nói: "Mấy cô nàng Thiên Ba Điện kia khẳng định còn gấp hơn chúng ta nhiều, bọn họ nhất định sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế đi lấy lệnh bài."

"Lấy lệnh bài? Lão đại của Thiên Ba Điện hiện tại bị người của chúng ta chặn ở khu phục sinh, lẽ nào thả cô ta ra ư?”

Lục Ma hỏi.

"Chuyện này cũng không cần thiết!"

Nhìn Thấu Thiên Cơ lắc đầu nói: "Công hội Thiên Ba Điện này tuy rằng không lớn, nhưng cũng không nhỏ, bị chúng ta mai phục chẳng qua chỉ là một số người, đi tới thành Dư Huy lấy một món đồ mà thôi còn cần hội trưởng tự mình ra tay?”

"Vậy ý của lão đại là...?"

"Rất đơn giản!" Nhìn Thấu Thiên Cơ thản nhiên nói: "Phương thức gửi đồ cho thành chính khác trận doanh không nằm ngoài hai cách sau, một là giao dịch trực tiếp, hai là gửi qua hòm thư, chỉ cần sắp xếp người canh giữ tại hòm thư và con đường bắt buộc phải đi qua giữa thành Dư Huy và thành Zarate là thành Kim Thủy là được.”

"Lão đại quả nhiên lợi hại!" Lục Ma nịnh hót nói: "Nếu đã như vậy, ta dẫn người đi coi giữ cầu Kim Thủy cầu nhé."

"Ha ha!" Nhìn Thấu Thiên Cơ cười nhạt nói: "Lần này đừng có tiếp tục sai lầm đấy.”

Lục Ma vỗ ngực bảo đảm nói: "Yên tâm đi lão đại, chỉ dựa vào đám gà mờ Thiên Ba Điện kia, chúng ta bảo đảm sẽ không để cho các nàng qua cầu, mọi người đi theo ta!"

Nói rồi, Lục Ma mang theo bọn thuộc hạ của gã ra khỏi văn phòng.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lục Ma, Nhìn Thấu Thiên Cơ lần thứ hai nhặt con dao găm trên bàn lên, quay sang nói với khoảng không bên cạnh: “Thiên Cơ Khó Đoán, ngươi cũng đi qua xem xem.”

Lúc này, khoảng không kia vang lên một giọng nói: “Sao vậy? Ngươi hoài nghi Lục Ma ư?”

"Cũng không phải." Nhìn Thấu Thiên Cơ nói: "Tính tình tên nhóc này quá qua loa, ta sợ hắn lại phạm sai lầm."

Mặc dù thành Dư Huy là hàng xóm của thành Zarate, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Vương Vũ đi bộ tới nơi này.

Bên trong bối cảnh câu chuyện, kết thúc của cuộc đại chiến giữa Thần và Ma vẫn tương đối mỹ mãn.

Trận doanh Hắc Ám bị trận doanh Quang Minh và trận doanh Trung Lập ép tới nơi cằn cỗi nhất của đại lục, nhưng đại lục có cằn cỗi đến mấy cũng còn tươi đẹp hơn địa ngục nơi ác ma đang ở.

Vì lẽ đó ai nấy đều viết vào lịch sử của mình rằng mình mới là kẻ chiến thắng sau cùng, cũng coi như là kết cục hai bên khá là hài lòng.

Là thành thị biên thùy của trận doanh Hắc Ám, thành Zarate cũng giống như thành Lôi Bạo và thành Thiết Nham, là một thành chính có vị trí chiến lược, do hướng đi của dãy núi Lạc Nhật là theo hình vòng cung, bởi vậy thành Zarate cũng được xây nên dựa vào địa hình dãy núi này, kiến trúc tòa thành vừa hay kẹt lại hai bên vách núi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment