Trang 567# 2
Chương 1135: Tên khốn kiếp không theo mô típ thông thường
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vừa nãy Thiên Cơ Khó Đoán đã tận mắt chứng kiến Vương Vũ đập phát chết luôn bọn người Lục Ma, đối với sự mạnh mẽ của Vương Vũ cũng có chút hiểu rõ.
Thế nhưng hắn không những dám ra đây đánh lén mà còn dám ở trước mặt Vương Vũ giễu cợt. Vì vậy có thể thấy được, Thiên Cơ Khó Đoán cũng là một tên khá là tự kiêu.
Vương Vũ vừa dứt lời, lập tức sắc mặt Thiên Cơ Khó Đoán trở nên vô cùng khó chịu.
"Cuồng vọng!"
Thiên Cơ Khó Đoán không chịu nổi giận giữ gầm thét một tiếng, hai tay giơ lên, vung ra một loạt phi đao, bay thẳng về phía Vương Vũ.
"Có chút ý tứ."
Nhìn thấy phi đao của Thiên Cơ Khó Đoán, trên mặt Vương Vũ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Phi đao thuộc về vũ khí phụ, thiết lập vũ khí phụ, Vương Vũ còn là khá quen thuộc.
Vũ khí phụ đối với nghề nghiệp khác ngoài Cung thủ mà nói, sát thương là khá tốt nhưng mà không có xạ kích hệ thống phụ trợ, nhiều nhất vũ khí phụ chỉ được xem như một loại đạo cụ kiềm chế.
Nhưng mà toàn bộ phi đao của Thiên Cơ Khó Đoán lại bay tới phía Vương Vũ.
Vương Vũ có luyện võ, còn đạt tới trình độ đỉnh cao, tất nhiên đối với ám khí cũng vô cùng thông thạo.
Nhìn vào thủ pháp ném phi đao của Thiên Cơ Khó Đoán, mặc dù có chút dáng dấp của người học võ, nhưng cũng không khó nhận ra đây chẳng qua là vẻ ngoài.
Nhưng mà giống như hắn ta, một lần ném ra hàng loạt phi đao, hơn nữa còn nhắm chuẩn mục tiêu, thì coi như Vương Vũ tự mình phóng cũng không dễ dàng làm được.
Dù sao một lần phóng ra nhiều ám khí về phía một mục tiêu như vậy, đối với việc khống chế cổ tay yêu cầu cực cao. Không những phải đều lực mà còn phải tính toán khoảng cách giữa các mục tiêu với nhau.
Nhưng Thiên Cơ Khó Đoán chỉ tùy tiện quăng ra đã làm được.
Bởi vậy có thể thấy được, không phải tên này dựa vào công phu thật sự, mà là vũ khí phụ, vũ khí phụ của hắn ta lại có hệ thống phụ trợ.
Thích khách treo phụ trợ tầm xa, xét từ phương diện trò chơi, cơ bản là Cung thủ sẽ ẩn thân, không thì thu hẹp cự ly một chút mà thôi.
Thử nghĩ một chút, một Cung thủ không cần mượn nhờ địa hình, có thể ngấm ngầm tấn công mục tiêu mà không gây một tiếng động, chuyện này đáng sợ cỡ nào. Tạo ra nghề nghiệp kiểu này chẳng khác gì BUG, khó trách Thiên Cơ Khó Đoán tự tin như thế, xem ra thằng nhóc này đúng là có thực lực.
Đương nhiên, Thiên Cơ Khó Đoán tự tin một cách mù quáng, rốt cuộc lần này tìm nhầm đối tượng.
Vương Vũ là ai? Bậc thầy võ thuật!
Từ khi mười mấy tuổi Vương Vũ đã bắt đầu đấu võ khắp nơi, cao thủ ám khí dạng gì Vương Vũ chưa thấy qua, có binh khí nào mà Vương Vũ không tinh thông thạo?
Đừng nói loại nửa vời như Thiên Cơ Khó Đoán, cho dù là chân chính cao thủ ám khí từ Đường Môn tới đây , ở trước mặt Vương Vũ cũng không dám sử dụng chiêu thức này.
Vương Vũ và Thiên Cơ Khó Đoán cách nhau chỉ vài mét, trong chớp mắt phi đao đã tới trước mặt Vương Vũ. Hắn vô cùng tự tin, lui nhẹ về sau một bước, đồng thời tay không vung lên từ trái qua phải, không tốn sức chút nào nắm tất cả phi đao ở trong tay.
"!!!!"
Thiên Cơ Khó Đoán đã lấy ra loạt phi đao thứ hai chuẩn bị bắn Vương Vũ lần nữa nhưng thấy cảnh này nhất thời ngây ngẩn cả người, phi đao trong tay thiếu chút nữa rơi trên mặt đất.
"Chuyện này… Chuyện này không thể nào!" Nhìn Vương Vũ thấy cách đó không xa mặt đang nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn mình. Thiên Cơ Khó Đoán vốn đang vô cùng mình tĩnh trên trán đã rịn ra mồ hôi.
"Ha ha!" Vương Vũ mỉm cười, thản nhiên nói: "Người trẻ tuổi, ám khí không phải là chơi như vậy đâu!"
Khi đang nói chuyện, Vương Vũ khoát tay, ném toàn bộ phi đao của Thiên Cơ Khó Đoán trở về.
Thiên Cơ Khó Đoán cũng không có bản lĩnh như Vương Vũ công phu, tất nhiên là không tiếp nổi phi đao. Không đợi Thiên Cơ Khó Đoán né tránh, phi đao đã chia ra cắm vào cổ tay, mắt cá chân, cổ và trên ngực của hắn ta.
Bởi vì phi đao là đạo cụ để ném, thuộc tính giống như mũi tên, sau khi Vương Vũ vừa tiếp được đã ném ngược lại nên không có sát thương. Do đó Thiên Cơ Khó Đoán chẳng qua chỉ mất chút máu.
Nhưng lúc này, Thiên Cơ Khó Đoán trực tiếp ngây người tại chỗ, mặt xám như tro.
Người không chết nhưng tâm đã chết.
Sửng sốt ước chừng ba giây, Thiên Cơ Khó Đoán mới không thể tin được hỏi: "Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây chính là Mai Khai Lục Độ trong truyền thuyết sao?"
Vương Vũ nói không sai, đúng là ám khí không phải chơi như Thiên Cơ Khó Đoán, tinh túy của ám khí nằm ở việc bất ngờ tấn công khi người ta không đề phòng, một khi ném ra sẽ không để mục tiêu biết mình sẽ phải đỡ ám khí nào trong những ám khí đang bay tới.
Giống như tình huống bây giờ, bậc thầy ám khí chân chính, tuyệt đối sẽ phân biệt vị trí công kích nhiều mục tiêu khác nhau. Giống như Thiên Cơ Khó Đoán, ném nhiều phi đao như vậy, tất cả đều cùng một mục tiêu, thuần túy chỉ dùng để biểu diễn, từ góc độ quyền thuật mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Trong truyền thuyết, Mai Khai Lục Độ là cảnh giới tối cao của ám khí. Có thể trong cùng một lúc ném ra ám khí trúng nhiều vị trí khác nhau, để mục tiêu khó lòng phòng bị, lặng yên không một tiếng động chết đi.
Nhưng mà Mai Khai Lục Độ chỉ là một truyền thuyết mà thôi, cho đến ngày nay, người chân chính chơi ám khí cũng bắt đầu hoài nghi, cực hạn của con người có thể đạt tới cảnh giới này hay không. Huống chi Thiên Cơ Khó Đoán chỉ là một người không chuyên mới học được ba chiêu hai thức.
Giờ phút này nhìn thấy thủ pháp của Vương Vũ, trong lòng Thiên Cơ Khó Đoán không biết nghĩ gì.
"Không sai!" Vương Vũ nhàn nhạt gật đầu hỏi Thiên Cơ Khó Đoán: "Thế nào? Còn chơi nữa không?"
"..."
Mặt Thiên Cơ Khó Đoán đỏ lên, cúi đầu.
Nói đùa, mình vừa ra tay đã bị đối thủ nhìn ra sâu cạn, mà Vương Vũ vừa ra tay gọn gàng thể hiện ra bốn chữ, sâu xa khó lường.
Nếu như chuyện này còn không dọa nổi Thiên Cơ Khó Đoán, chỉ có thể nói Thiên Cơ Khó Đoán là điếc không sợ súng.
Không đánh mà thắng, chính là cảnh giới cao nhất của võ học.
Sau khi thành công làm kinh sợ Thiên Cơ Khó Đoán, Vương Vũ quay người đi tới thành Zarate.
Nhìn bóng lưng Vương Vũ rời đi, Thiên Cơ Khó Đoán thở dài một nhắn một tin cho Nhìn Thấu Thiên Cơ: "Lão đại, nhiệm vụ thất bại!"
"Cái gì?" Qua một hồi thật lâu, Nhìn Thấu Thiên Cơ trả lời tin nhắn: "Tình huống như thế nào?"
"Đánh không lại…" Thiên Cơ Khó Đoán cũng là tên ngay thẳng, đơn giản nhắn ngược lại ba chữ.
"Ngươi đang đùa ta phải không?" Nhìn Thấu Thiên Cơ cả kinh nói: "Ngay cả mấy con quỷ nhỏ Thiên Ba Điện kia, các ngươi cũng đánh không lại à? Anh hùng khó qua ải mỹ nhân hay sao?"
"Không có…" Thiên Cơ Khó Đoán giải thích nói: "Người Thiên Ba Điện căn bản không ai đi thành Dư Huy, mà là để người thành Dư Huy tự mình đưa tới, chính là tên Thiết Ngưu kia, ta đánh không lại hắn."
"Thiết Ngưu đưa, đưa tới...?"
Nhìn thấy tin nhắn của Thiên Cơ Khó Đoán vẻ mặt Nhìn Thấu Thiên Cơ sững sờ nói: "Đường đường là thành chủ thành Dư Huy, vậy mà chạy thật xa làm một anh chàng chuyển phát nhanh cho một đám con gái, hắn có còn coi mình là cao thủ hay không thế?!"
Đừng thấy thành Dư Huy và Zarate là hàng xóm, nhưng vì cách nhau cả một trận doanh nên không thể sử dụng truyền tống trận. Muốn qua lại chỉ có thể đi bộ, khoảng cách ngàn ngặm xa xôi thế này, cả đi lẫn về ít nhất phải một giờ.
Đối với người chơi game, thời gian là thứ vô cùng quý giá, cho dù là ai cũng sẽ không lãng phí thời gian một tiếng với một người xa lạ, chớ nói chi là làm người chuyển phát nhanh cho một đám cô nương.
Nhìn Thấu Thiên Cơ ôm cây đợi thỏ ở chỗ này, chờ người Thiên Ba Điện tự chui đầu vào lưới, nghĩ không ra lại chờ được một con sói lớn tới cửa.
Lúc này trong lòng Nhìn Thấu Thiên Cơ đã mắng Vương Vũ một trăm tám mươi lần, tên khốn kiếp này không theo mô típ thông thường gì cả.