Trang 567# 1
Chương 1134: Thiên Cơ Khó Đoán
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Rất nhanh, người đi đường sát bên cầu cũng đều tỉnh táo lại, nhao nhao chỉ vào Vương Vũ kinh ngạc nói: "Móa nó, vừa nãy là kỹ năng gì, vậy mà có thể giết thuẫn chiến sĩ trong vòng một giây ư? Từ khi nào thành Zarate có nhân vật như thế này?"
Thật ra thành chính bên trong Trọng Sinh và thị trấn nhỏ ở ngoài thực tế không khác nhau là mấy, mặc dù nhân số đông đảo, chủ yếu là vì người chơi tập trung nhiều hơn mà thôi.
Cho nên nếu thành chính có cao thủ một chiêu đã có thể ngay lập tức hạ gục nhiều người chơi nghề nghiệp tanker như vậy, không thể không có tiếng tăm gì.
"Nhìn dáng dấp, chắc là Hỏa Diễm Toàn Phong Thối..."
Lúc này, trong đám người có người lên tiếng, nhưng mà âm thanh người nọ cũng không lớn lắm, mà lại cẩn thận dè dặt, giống như cũng không dám chắc chắn.
Thực ra Hỏa Diễm Toàn Phong Thối cũng là một trong những kỹ năng mang tính biểu trưng của Võ sư, một kỹ năng vô cùng dễ nhận biết. Sở dĩ mọi người không nhận ra là bởi vì bọn họ cũng không dám dễ dàng tin tưởng. Chỉ là sát thương của Võ sư sao có thể lớn đến mức có thể hạ gục kẻ khác ngay tức thì được.
Bây giờ nghe có người nói là kỹ năng này, lập tức có người phản bác: "Nói đùa gì thế? Võ sư có thể giết người trong vòng một giây sao? Đầu óc ngươi chứa phân à?"
"Nói vậy cũng không đúng, vừa rồi ngươi không có nghe người Thiên Cơ Các nói sao, tên to con này không phải người trong thanh chúng ta, hình như là tới từ một thành khác."
"Tới từ thành khác hả?" Có một vài người chơi trong đám người đi đường nghe được lời này, mặt biến sắc nói: "Chẳng lẽ là thành Dư Huy bên cạnh chúng ta?"
"Đúng đúng, hình như là tới từ thành Dư Huy gì đó!"
"Cái đệch! Hóa ra là hắn, vậy thì trách không được!" Các người chơi già dặn kinh nghiệm nghe vậy, nhất thời giật mình.
Tất nhiên Võ sư là nghề nghiệp yếu ớt, nhưng không có nghĩa tất cả Võ sư đều yếu ớt, nhất là thành chính thành Dư Huy lân cận. Nhưng phàm là người bắt đầu chơi từ bản thử nghiệm, ai cũng sẽ không quên đã từng bị một tên Võ sư làm cho sợ hãi. Nếu có một Võ sư hạ gục đối thủ trong giây lát thì chuyện này đáng kinh ngạc, chỉ có hắn là hợp tình lý, đều nằm trong dự kiến.
Nghĩ đến chỗ này, lập tức trên mặt các người chơi già dặn kinh nghiệm lộ ra bộ dáng xem kịch vui, đồng thời vuốt cằm nói: "Ha ha, lần này thú vị, Thiên Cơ Các ăn thiệt thòi rồi."
"Có nghĩa là sao?" Những người chơi mới không có trải qua thời đại kia, thấy bộ dáng này của nhóm người chơi già dặn kinh nghiệm, không khỏi có chút hiếu kỳ.
"Các ngươi không lên diễn đàn đào lại mấy tin cũ để đọc hả."
"Không có ..."
"Đào sâu một chút, kiểu gì cũng sẽ đào được một ít tin tức cũ." Mặt mũi nhóm người chơi già dặn kinh nghiệm tràn đầy cảm giác ưu việt.
Cùng lúc đó, những người chơi Thiên Cơ Các cũng đều ý thức được tên Thiết Ngưu trước mắt này không phải là hàng mềm, trước đây nghe chút tin đồn gần như không thể giả được.
Dù sao việc lấy một địch vạn và giết nghề nghiệp tanker trong vòng một giây ở trong mắt người bình thường không khác nhau nhiều. Gặp loại người hung ác này, tốt nhất vẫn là không nên phô trương.
Một võ giả hợp cách, nhất định phải khống chế ham muốn chiến đấu của chính mình.
Vương Vũ không phải người hiếu sát, đối với việc ức hiếp người khác cũng không có hứng thú. Với lại nơi này là thành Zarate chứ không phải thành Dư Huy, điểm PK trên người quá cao cũng phiền phức.
Nhìn thấy người chơi Thiên Cơ Các liên tục lui về phía sau, Vương Vũ thu lại tư thế chiến đấu, đồng thời nhàn nhạt hỏi: "Ta có thể đi được chưa?"
"..."
Người chơi Thiên Cơ Các không nói gì, thấy Vương Vũ nhã nhặn như vậy, nhanh chóng nép vào hai bên thành cầu, nhường ra một con đường cho Vương Vũ.
Xem ra bọn khốn này không nói câu nào nhưng cơ thể vẫn rất biết điều.
"Cám ơn!"
Vương Vũ rất lễ phép ôm quyền với mọi người, tiếp tục đi tới, nhưng mà vừa đi chưa được mấy bước, Vương Vũ đột nhiên ngừng lại.
"Ơ kìa..."
Thấy Vương Vũ không đi nữa, những người chơi Thiên Cơ Các kinh ngạc thốt lên, cuống cuồng lui lại.
Đúng lúc đó chỉ nghe Vương Vũ quay đầu lại hỏi: "Ngươi vẫn chưa từ bỏ ý định sao?"
"Không dám... Không dám..."
Đám người Thiên Cơ Các nghe vậy, vừa lui lại vừa liên tục xua tay.
Vương Vũ ngẩng đầu chỉ vào không khí nói với mọi người: "Không hỏi các ngươi, ta hỏi hắn kìa!"
"???" Đoàn người nghe vậy, trên đầu bốc lên một chuỗi dấu chấm hỏi.
Đúng lúc này, bỗng nhiên Vương Vũ đưa tay kéo một cái, đột nhiên từ trong không khí lôi ra một tên Thích khách.
Dáng người tên Thích khách kia nhỏ gầy, che mặt, hoàn toàn thấy không rõ tướng mạo. Bị Vương Vũ nắm trong tay, giơ dao găm, chắc là đang muốn động thủ, nhưng bây giờ bỗng dưng bị Vương Vũ đánh ra nguyên hình, trong mắt tràn đầy kinh ngạc.
Đối với việc Thích khách kinh ngạc, Vương Vũ hoàn toàn không cảm thấy kỳ lạ, bởi vì mỗi một tên Thích khách bị Vương Vũ từ trong không khí kéo ra ngoài cũng đều có biểu cảm như thế này.
Nhưng mà rõ ràng tên Thích khách nhỏ gầy này phản ứng cực nhanh, còn chưa đợi Vương Vũ kéo đến trước người, một cái tay khác của hắn ta đã lấy ra môt cây dao găm, chân đạp xuống đất lao tới phía trước mấy bước lần nữa khống chế lại cơ thể. Ngay sau đó thân thể xoay một vòng, dao găm lấy một góc độ khó tin gọt tới cổ tay Vương Vũ.
Nếu như Thích khách bình thường, tất nhiên sẽ mạnh mẽ chống đỡ một đao kia, sau đó kéo nó qua trả lại một đao, mỗi đao đều dính máu, tức là có hiệu quả.
Nhưng mà Vương Vũ là người tập võ, xuất phát từ bản năng của cơ thể, đối mặt với công kích như vậy sẽ né tránh một cách rất tự nhiên. Cho nên thấy Thích khách nhỏ gầy kia vừa duỗi dao găm ra, Vương Vũ theo phản xạ buông ra cổ tay của Thích khách.
Thích khách một đòn bức lui Vương Vũ, không ngưng trệ chút nào, ngay sau đó tay phải nắm đao đưa ngang trước người, tay trái xách ngược dao găm, hung hăng đâm vào trước ngực Vương Vũ.
"Hả?"
Vương Vũ thấy thế ánh mắt mãnh liệt kéo căng lên, thầm nghĩ: "Là cao thủ!"
Thích khách kia dao găm ở tay trái khí thế hung mãnh, dao găm tay phải thủ thế chờ đợi, thoạt nhìn cứ tưởng là một đao bình thường nhưng thực ra vô cùng hung ác.
Thích khách cầm hai dao găm vốn cũng không nhiều, có thể chơi với hai thanh dao găm đến cảnh giới như thế lại càng ít.
Đương nhiên, ở trong mắt Vương Vũ, cao thủ và người kém cỏi khác nhau hết sức đơn giản. Những tên bị mình đánh có một chiêu mà chết gọi chung là đối thủ, còn những tên có thể ở dưới tay mình trụ được mấy hiệp thì có thể xưng là cao thủ.
Kỳ thật mặc kệ là đối thủ hay là cao thủ, cơ bản cũng đều như nhau, vấn đề là ở ngoài sống sót được thêm mấy giây.
Mắt thấy dao găm của Thích khách sắp cắm ở trên ngực mình, Vương Vũ không chút hoang mang, cơ thể hơi nghiêng tránh thoát công kích từ tay trái của Thích khách, đồng thời phát động kỹ năng va chạm của Võ sư là Thiết Sơn Kháo Bối.
"Ầm!"
Bả vai Vương Vũ đâm vào trước ngực Thích khách, tay phải Thích khách kia vốn là vận sức chờ phát động đã đâm thẳng vào trên người, suýt nữa lấy đi cổ của mình.
Mặc dù kỹ năng Thiết Sơn Kháo Bối công kích không mạnh, nhưng mà phán định vẫn rất mạnh, đồng thời có hiệu quả đẩy lùi. Thích khách không có kỹ năng phán định cao, bị Vương Vũ va chạm, bay thẳng ra ngoài mấy mét.
Rõ ràng thân thủ của tên Thích khách kia cũng không tệ, bỗng nhiên lộn người một vòng trên không trung, triệt tiêu lực va chạm của Vương Vũ. Ngay sau đó, hắn ta khuỵu gối hạ xuống vững vàng, tay phải ấn ở trên mặt đất, thân thủ quả là rất linh hoạt.
Lúc này, Vương Vũ cũng chú ý tới huy hiệu công hội trên ngực Thích khách, vậy mà giống với người chơi Thiên Cơ Các, thế là hơi kinh ngạc nói ra: "Nghĩ không ra Thiên Cơ Các còn có cao thủ như ngươi."
"Hừ!" Thích khách kia lại hừ lạnh nói: "Thiết Ngưu trong truyền thuyết chẳng qua cũng chỉ như thế, ta là Thiên Cơ Khó Đoán, nhớ kỹ tên của ta."
"Nhớ tên của ngươi à?" Vương Vũ cười nhạt nói: "Ha ha, một người sắp chết mà thôi, không cần phiền toái như vậy!"