Trang 570# 1
Chương 1140: Mục đích của Thiên Ba Điện
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Dùng gián điệp để tìm hiểu đối thủ, là chiêu tương kế tựu kế đơn giản mà thôi, lăn lộn với Vô Kỵ lâu như vậy, Vương Vũ đối với hành vi này cũng không lạ lẫm gì.
Rất hiển nhiên, người Thiên Ba Điện biết trong công hội mình có gián điệp của Thiên Cơ Các cho nên mới làm ra một màn như thế.
"Có lẽ vậy."
Được Vương Vũ nhắc nhở như thế, Động Sát Thiên Cơ buồn bực gật đầu, dấu vết rõ ràng như vậy, đến lúc này mà còn nhìn không ra thì Động Sát Thiên Cơ chẳng khác gì ngu ngốc.
Nhưng mà Thiên Cơ Nan Trắc đứng bên cạnh lại nói: "Thiết thành chủ nói có lý, nhưng ta không hiểu, nếu như muốn hãm hại Thiên Cơ Các bọn ta, giao pháp lệnh Hắc Ám ra ngay từ lúc đầu là được rồi, sao phải bỏ chạy."
"Việc này thì phải hỏi người trong cuộc." Vương Vũ nghe vậy suy tư một chút, sau đó cùng hai người Thiên Cơ Các đưa ánh mắt về phía Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai.
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai thấy tất cả mọi người nhìn mình, lập tức sững sờ, vội vàng xua tay: "Ta... ta không biết gì..."
"Ngươi không biết à?" Vẻ mặt Động Sát Thiên Cơ khó coi nói: "Ngươi là người Thiên Ba Điện làm sao không biết?"
"Ta..." Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai kinh hoảng nói: "Lúc ấy người các ngươi bao vây bọn ta, ông chủ đưa cho ta vật kia, sau đó để các chị em bảo vệ cho ta chạy ra ngoài... Việc sau đó ta không biết chút gì."
Vương Vũ nhìn biểu hiện của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, giống như không phải đang nói nói dối, thế là lại hỏi: "Vậy vì sao ngươi đi thành Dư Huy?"
"Lúc ấy bọn ta bị bao vây ở ở lân cận khe núi Lạc Nhật, ông chủ bảo ta chạy tới thành Dư Huy, lúc ấy vì sợ pháp lệnh Hắc Ám bị người Thiên Cơ Các cướp đi, cho nên ta mới đưa cho ngươi." Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai lần nữa trả lời.
"Ồ?"
Nghe Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nói, Động Sát Thiên Cơ như có điều suy nghĩ sờ lên cái cằm.
Mà trong lòng Vương Vũ bỗng dưng lộp bộp một tiếng.
Ô, để cho người mang thứ đó đưa vào tay Vương Vũ, rõ ràng việc này chính là nhắm vào hắn.
Thiên Cơ Nan Trắc cũng nhìn ra manh mối, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ người Thiên Ba Điện nhằm vào Thiết thành chủ sao?"
"Việc này có chút nói không thông." Động Sát Thiên Cơ cũng không hiểu nói ra: "Thành Dư Huy và Tát Lạp Đặc cách nhau cả một trận doanh, giữa hai thành chính hoàn toàn không có bất kỳ liên quan gì, sao Thiết thành chủ lại bị người Thiên Ba Điện để mắt tới."
"Không!" Vương Vũ nghe vậy nói: "Chắc chắn có người ở Thiên Ba Điện nhận ra ta, không chỉ có như thế, hắn ta khá hiểu tính cách của ta, hơn nữa còn nắm rõ thói quen của ta như lòng bàn tay, đây hoàn toàn không phải bắn tên không đích."
Từ trong lời nói của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai không khó suy đoán, lần này Vương Vũ bị dẫn tới một nơi chỉ có đi mà không có về, tuyệt đối là âm mưu có dự tính từ trước.
Thế nhưng lân cận khe núi Lạc Nhật là khu luyện cấp thượng đẳng, người chơi bình thường sẽ không đi dạo ở đây. Nếu có người chơi thành Dư Huy xuất hiện ở chỗ này, chắc chắn sẽ làm cho người khác nghi ngờ, nhưng người chơi thành chính bên cạnh bị người đuổi giết đánh bậy đánh bạ chạy qua thì mọi chuyện sẽ hợp tình hợp lý.
Với lại đối phương đoán chắc Vương Vũ không sẽ khoanh tay đứng nhìn Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai bị truy sát, sẽ còn đưa lệnh bài Hắc Ám tới Tát Lạp Đặc thành. Rất rõ ràng, đối phương và Vương Vũ đã từng tiếp xúc qua, hiểu rõ cách đối nhân xử thế của Vương Vũ.
Hơn nữ thời gian Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai xuất hiện chính là lúc Vương Vũ đang luyện cấp, có thể thấy đối phương đã nắm được hướng đi của Vương Vũ trong trò chơi.
Ngoại trừ những việc này ra, việc sau này Động Sát Thiên Cơ chặn ngang một chân, dường như cũng nằm trong dự liệu của đối phương.
Từng bước từng bước liệu trước tiên cơ như thế, thoạt nhìn tưởng như đơn giản, nhưng mỗi bước đều dắt mũi mục tiêu mà đi.
Vương Vũ chơi game lâu như vậy, thấy qua thủ đoạn có thể âm người như vậy, chỉ có một mình Vô Kỵ... Với lại Vô Kỵ và Vương Vũ ở chung với nhau lâu, cũng vô cùng hiểu rõ tính cách và thói quen của Vương Vũ.
Nghĩ tỉ mỉ lại mọi chuyện, quả thực cực kỳ kinh khủng.
"Không có khả năng ... Vô Kỵ vậy mà hãm hại ta, hắn rảnh đến thế sao?"
Nghĩ tới đây, Vương Vũ bỗng nhiên lắc đầu, quăng suy luận cô căn cứ này văng ra ngoài.
Đối với Vô Kỵ, Vương Vũ hoàn toàn tin tưởng một trăm phần trăm. Dù sao Vương Vũ hiểu rõ Vô Kỵ giống như Vô Kỵ hiểu rõ mình, làm như vậy đối với Vô Kỵ hoàn toàn không có chỗ tốt chứ chưa nói tới quan hệ của hai người thân thiết như vậy. Cho dù Vương Vũ là một người qua đường, với tính cách không lợi không làm của Vô Kỵ, hắn cũng sẽ không tốn đầu óc dùng trên người Vương Vũ.
Vậy rốt cuộc là ai làm, tại sao vậy chứ?
Trong lúc nhất thời, Vương Vũ càng ngày càng xoắn xuýt.
Động Sát Thiên Cơ ở một bên càng buồn bực kêu lên: "Móa! Nếu nói như thế, vậy bọn chúng không phải nhắm vào bọn ta rồi, bọn ta hoàn toàn bị hãm hại... Không được, ta muốn viết ở trên tường một chữ oan, để diễn tả tâm tình của mình lúc này."
"Bị hãm hại?" Vương Vũ nghe vậy nhàn nhạt nói ra: "Không thể nào... rất rõ ràng, đối phương cũng nhắm vào các ngươi."
"Nhắm vào bọn ta?" Động Sát Thiên Cơ nói: "Vì sao lại nói như vậy?"
Vương Vũ bình thản nói ra: "Bởi vì trước khi ngươi bước vào điểm phục sinh, ta một mực cầm pháp lệnh Hắc Ám ở trong tay. Nếu như Thiên Ba Điện chỉ nhắm vào một mình ta, lúc đó đã có thể động thủ, cần gì phải đợi thêm ngươi tới quấy rối? Xem ra, các nàng đoán chắc ngươi sẽ đến, cho nên đặc biệt chờ lúc chúng ta giao dịch mới ra tay, một mẻ hốt gọn ta và ngươi."
"Đúng đúng đúng! Quả thực như vậy..." Vương Vũ mới vừa nói xong, Thiên Cơ Nan Trắc giống như đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, cả kinh kêu lên: "Ta ở điểm phục sinh gặp vài người, trong đó cũng có người nói gì đó đại loại như "Một mẻ hốt gọn"."
"Ồ?" Vương Vũ nghe vậy hỏi: "Người nào nói?"
"Ta không thấy rõ ràng, nhưng mà người đánh nhau với ta thực lực không yếu, ngoài miệng có hai cộng ria mép." Thiên Cơ Nan Trắc nói.
"Ria mép à?" Vương Vũ nhíu mày suy nghĩ, kẻ như vậy giống như đã từng gặp qua ở nơi nào rồi.
"Vậy bọn hắn nói thế nào." Động Sát Thiên Cơ cũng hỏi.
Thiên Cơ Nan Trắc nói: "Cụ thể nghe không rõ lắm, ý tứ đại khái là chỉ cần trong tay ngươi có hắc ám pháp lệnh, bảo đảm có thể một mẻ hốt gọn các kiểu. Lúc đấy bọn chúng đông người, với lại tên nào tên nấy bản lĩnh không tầm thường, ta cảm thấy đánh không lại, đã dứt khoát cắt cổ tự sát, nhưng vẫn chậm một bước."
"Nén bi thương nén bi thương..."
Vương Vũ thông cảm an ủi Thiên Cơ Nan Trắc một câu, sau đó lại rầu rĩ nói: "Trước đó chúng ta hoàn toàn không biết gì, bây giờ mục tiêu của bọn chúng là ngươi và ta, rốt cuộc có ý gì đây?"
"Ý gì nữa." Động Sát Thiên Cơ đứng lên chỉ vào Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nói: "Thử hỏi nàng chẳng phải sẽ biết sao."
Vừa nói, Động Sát Thiên Cơ móc ra dao găm đi tới trước mặt Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai vẻ mặt dữ tợn, hung ác nói: "Nói mau, rốt cuộc bọn tâm địa đen tối các ngươi đang giở trò quỷ gì? Trông thấy điểm phục sinh bên kia không, dù sao ông đây đang chán không có gì làm, không ngại giết ngươi tìm niềm vui."
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai thấy thế hoảng sợ nói ra: "Ta... ta không biết, ta chỉ là người chơi bình thường phụ trách "quét rác" trong công hội thôi, trước giờ đều là ông chủ sai gì làm nấy, nàng có bí mật gì ta cũng không có tư cách biết đến."
Người chơi quét rác là một loại người chơi chuyên nghiệp, so với người cày tiền hơi cao hơn một bậc, công việc chủ yếu là phụ trách dẫn quái, sau đó mang trang bị người chơi khác đánh rớt vận đến nội thành, cũng mang dược tề trở về cho người chơi khác trong đội, cứ như vậy người chơi có thể dùng thời gian chạy tới chạy lui để luyện cấp, nâng cao hiệu suất luyện cấp
Đặc điểm người chơi quét rác cũng rất rõ ràng, đó là bản lĩnh kém, chạy nhanh... Vì phải dẫn quái nên nhất định phải là nghề nghiệp đánh tầm xa. Do đó, đa số đều là cung thủ.
Thật ra Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai vô cùng phù hợp với yêu cầu của người chơi quét rác.
Vương Vũ đã từng làm nhân viên cày tiền, biết loại người chơi chuyên nghiệp ở tầng dưới chót nhất tương đối khổ cực. Lúc này nhìn thấy bộ dáng của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, lại nhớ trong thành cô nương này bị ông chủ chỉ vào mũi mắng, Vương Vũ không khỏi có cảm giác "đồng bệnh tương liên".
"Được rồi... ngươi đừng ép nàng, sao nàng biết được mà hỏi." Vương Vũ khoát tay áo, gọi Động Sát Thiên Cơ bên cạnh.
Động Sát Thiên Cơ có chút khó tin mà hỏi: "Thiết thành chủ, thế nhưng nàng là kẻ cầm đầu gài bẫy chúng ta tới nơi này, ngươi tin nàng sao?"
"Đây không phải vấn đề tin hay không tin." Vương Vũ nói: "Ngươi cũng biết nơi này là có đi mà không có về, nếu như nàng biết tất cả mọi chuyện, cũng sẽ không theo chúng ta tiến vào làm gì."
"Việc này…" Động Sát Thiên Cơ nghe vậy khẽ giật mình, sau đó thu hồi dao găm.
Hoàn toàn chính xác, mọi người chơi game chính là để vui vẻ, bị giam ở phó bản nảy thì chẳng khác gì ngồi tù. Loại ở tù chung thân này, thì còn có cái rắm gì mà vui, nếu là người bình thường, cũng sẽ không hy sinh lớn như vậy.
Về phần game thủ chuyên nghiệp thì càng không thể nào. Trò chơi là một thế giới bất cứ lúc nào cũng có thể khiến người ta phát tài, mặc dù tiền lương người chơi quét rác không tính quá cao, nhưng cũng là thu nhập ổn định. Ngộ nhỡ hôm nào quét ra Thần khí, lập tức sẽ phát tài, đương nhiên sẽ không vì một chút lợi nhỏ mà bỏ gà lấy trứng.
Thấy Vương Vũ trong tình huống này lựa chọn tin tưởng mình, trong mắt Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai tràn đầy cảm động, nhỏ giọng nói: "Thiết Ngưu đại ca, ta mặc dù không biết ông chủ có ý gì, nhưng mà ta cảm thấy bọn họ làm như vậy hẳn không phải là nhằm vào các ngươi."
Không ra tay với Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, không có nghĩa là bọn họ không có ý kiến với nàng, Động Sát Thiên Cơ nghe xong lời này, lập tức khó chịu, bĩu môi nói: "Lời này của ngươi có ý gì, không nhằm vào chúng ta còn nhốt chúng ta vào đây, không muốn nhìn thấy thì chúng ta tự lăn đi là được, làm gì phải dùng loại thủ đoạn này để cầm tù, đến lúc này mà ngươi còn muốn giải oan cho ông chủ của mình hay sao?"
"Ta không có..." Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai phản kháng một câu yếu ớt, yên lặng cúi đầu.
Mà khi Vương Vũ nghe hai người đối thoại, ánh mắt đột nhiên sáng lên nói: "Tiểu Ngũ nói hẳn là không sai, Ma Vương Khuẩn nhốt chúng ta vào đây, có vẻ như không phải nhắm vào chúng ta."
"Vì sao lại nói như vậy?" Động Sát Thiên Cơ vô cùng sững sờ.
Không nhằm vào mà đã cho ở tù chung thân, vậy nếu là nhằm vào, còn không phải tìm GM phong hào xong việc?
Vương Vũ thản nhiên nói: "Ta đoán bọn chúng muốn nhắm vào những người khác, sợ chúng ta ở đó quấy rối, cho nên mới nhốt chúng ta vào đây."
"Ông anh, chúng ta cách cả một trận doanh đấy, có chung người quen sao?" Động Sát Thiên Cơ hỏi.
Vương Vũ nói: "Ngươi quen biết nhiều hay ít người ta không rõ, nhưng ta chỉ quen một nhóm người Toàn Chân Giáo."
"Các vị Toàn Chân Giáo phần lớn ta đều không quen." Động Sát Thiên Cơ lẩm bẩm nói: "Nhốt ta làm gì."
"Cái này..." Vương Vũ suy nghĩ một chút nói: "Có lẽ nhốt các ngươi chỉ vì phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện."