Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1139 - Chương 1141: Vị Thần Chân Chính

Trang 570# 2

 

 

 

Chương 1141: Vị thần chân chính
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Toàn Chân Giáo là bọn người như thế nào Vương Vũ biết rõ rành rành.

Bọn âm binh này luôn luôn tin rằng kẻ địch của kẻ địch là bạn. Chỉ cần có chung kẻ địch, đừng nói người xa lạ cho dù là cừu gia như Độc Cô Cửu Thương cũng có thể kéo về chiến hào của mình.

Rất rõ ràng, đối phương cũng khá hiểu phong cách của Toàn Chân Giáo, thậm chí đối với hành vi dùng mọi thủ đoạn để mượn hơi chiến hữu của đám người kia còn hết sức kiêng kỵ.

Ở thành Zarate, có thể nói Thiên Cơ Các là một nhà độc quyền, nếu không có xung đột về lợi ích thì cơ bản sẽ không thèm để ý loại công hội nhỏ như Thiên Ba Điện.

Thế mà đối phương vẫn là không chút do dự nhốt luôn Nhìn Thấu Thiên Cơ lại, điều này cho thấy Toàn Chân Giáo đã từng là bóng ma rất lớn trong lòng của bọn chúng.

Còn Vương Vũ thì càng không cần phải nói, mặc dù có chút không đàng hoàng khi khoác lác một mình hắn đánh vạn người nhưng thực lực cũng đã được công nhận.

Trong game online, người được gọi là cao thủ không chỉ vì một mình hắn có thể đánh vài người chơi cùng cấp mà mấu chốt ở chỗ một mình hắn có thể kiềm chế được bao nhiêu đối thủ.

Giống như người chơi cao thủ đỉnh cấp của Toàn Chân Giáo, bọn họ tự mình kiềm chế mười mấy người chơi thông thường có thể nói là đơn giản như không, huống chi nói tới Vương Vũ.

Thực lực Vương Vũ cao thì cũng thôi, lại chạy nhanh như thỏ, không những có khinh công mà còn biết bay, giống như một con cá trạch trơn trượt không thể bắt. Chỉ cần hắn muốn, hoàn toàn không ai có thể bắt ở hắn, cao thủ như vậy kiềm chế hơn nghìn người là chuyện không thành vấn đề.

Hơn nghìn người, đó cũng không phải là số lượng ít. Đừng nói kéo bè kéo lũ đánh nhau bình thường, cho dù là công hội bình thường, hai bên cộng lại cũng đã có số lượng hơn nghìn người. Tồn tại như Vương Vũ, có thể ở trong cuộc chiến đi tới đi lui.

Bởi vậy, chưa giải quyết được hai yếu tố mấu chốt này, nhất định đối thủ không dám ra tay đối phó Toàn Chân Giáo.

Trò chơi lớn như thế, không ít người vỗ bộ ngực cam đoan có thể trấn áp được Thiên Cơ Các thế nhưng dám cam đoan ngăn cản được Vương Vũ lại là không có một người.

Muốn hoàn toàn tiêu trừ hai nhân tố không ổn định này, biện pháp duy nhất chính là giống như bây giờ, sử dụng kế sách nhốt Vương Vũ và Nhìn Thấu Thiên Cơ vào bên trong một tình cảnh đặc thù.

Đương nhiên, đối phương làm như vậy tưởng chừng như ổn thỏa nhưng thực ra cũng đã làm bại lộ Thiên Ba Điện vì đã ra tay sớm với Thiên Cơ Các. Chỉ có điều mất nhân tố không ổn định như Vương Vũ và Thiên Cơ Các, mình bị bại lộ cũng không hề gì, dù sao chốc lát ra tay sớm muộn gì cũng biết.

"Bà mẹ nó! Đúng là tên nham hiểm!"

Sau khi Vương Vũ giải thích như thế, hai người Nhìn Thấu Thiên Cơ và Thiên Cơ Khó Đoán không khỏi hít sâu một hơi, sau đó kinh ngạc hỏi: "Thiết thành chủ, kẻ thù lợi hại này rốt cuộc là ai vậy?."

Hắn đa mưu túc trí lại còn có dũng khí xuống tay với Toàn Chân Giáo, kẻ thù này của Vương Vũ chắc chắn không phải là hạng người bình thường. Tuy trong trò chơi người có nhiều người, nhưng cao thủ chỉ chiếm một phần nhỏ, trong một phần nhỏ cao thủ này sàng lọc tìm ra kẻ thủ, quả thực số lượng cũng không còn nhiều.

Ai ngờ Vương Vũ lắc đầu nói: "Kẻ thù của Toàn Chân Giáo nhiều như vậy, ta cũng không biết."

"Mẹ nó..."

Hai người nghe vậy lập tức sup đổ... Thật vậy, Toàn Chân Giáo không hổ là mang tiếng xấu, đúng là có kẻ thủ khắp thiên hạ, kẻ thù chỉ gói gọn trong đám cao thủ như thế mà vẫn còn nhiều đến mức tự mình đếm cũng không hết.

Cái gì gọi là vị thần, mẹ nó đây mới chính là vị thần!

Ngay sau đó Vương Vũ nói: "Không cần biết kẻ thù là ai, bây giờ nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta là vượt qua phụ bản, không thì đám Toàn Chân Giáo sẽ nguy hiểm."

"Vượt qua phụ bản sao?"

Lần nữa hai người Nhìn Thấu Thiên Cơ hai người ngây ngẩn cả người...

Chỉ có bốn người, trong đó còn bao gồm một người chơi quét rác cơ bản có thể bỏ qua không tính, đội hình như vậy muốn mở ra một phụ bản mà các công hội lớn cũng không thể vượt qua sao? Xem ra người này mới chính là vị thần của Toàn Chân Giáo.



Thành Dư Huy, quán rượu Hans.

Trong trò chơi, quán rượu luôn luôn là địa phương người chơi tình nhân thường xuyên ra vào. Dù sao nhìn vào tên gọi mà nói quán rượu và khách sạn là hai nơi để người ta dễ gần gũi nhau nhất.

Mang cô nương đi uống rượu, cũng là một cách gợi ý vô cùng ẩn dụ

Xuất phát từ mục đích giáo thư dục nhân, chú Ngưu không hề đề xướng các cô nương đi uống rượu với người lạ. Dù sao lòng người phức tạp, chuyện cho thuốc vào trong rượu cũng không hiếm thấy. Nếu là tự nguyện, vậy coi như chú Ngưu chưa nói.

Huống chi trong quán rượu cũng không thiếu những tên bại hoại háo sắc như Vô Kỵ.

Đồng môn Vô Kỵ trước sau như một luôn tuân theo tác phong ngang ngược càn rỡ của Toàn Chân Giáo.

Ngồi ở vị trí dễ thấy nhất quán rượu, ôm một chén rượu giá rẻ, ánh mắt không kiêng dè chút nào quét tới quét lui trên mình những người chơi nữ.

Túy ông ý không ở trong rượu, chính là nói loại người như Vô Kỵ.

Dù sao ở cửa hàng của hệ thống, kêu một bình rượu, ngồi từ sáng đến trời tối chỉ cần uống không hết, ông chủ cũng mặc kệ ngươi.

Mỗi người đều có ba phần nóng tính, bạn gái bị ánh mắt giống như lưu manh nhìn tới nhìn lui, dù là ai cũng sẽ khó chịu. Nhưng mỗi khi có người định đến giáo dục Vô Kỵ một trận, huy hiệu cá Âm Dương gư trên ngực hắn, sẽ để cho người có ý đồ thể hiện trước mặt bạn gái biết khó mà lui.

Cá Âm Dương, đại diện cho Toàn Chân Giáo, rất rõ ràng Mục sư ngồi ở trước mặt bọn họ chính là thủ lĩnh cao nhất của Toàn Chân Giáo. Ở thành Dư Huy, vật này đại biểu cho sự cấm kỵ.

Đồng môn Vô Kỵ đang say sưa ngon lành nhìn xem các cô nàng qua lại, trong đầu còn thỉnh thoảng cho các cô nương một vài đánh giá.

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên Vô Kỵ cầm lên pháp trượng đặt ở trong tay, hơi giơ lên, một tia sáng trắng bao nó lại.

Cùng lúc đó, sau lưng Vô Kỵ xuất hiện một tên Thích khách, tàn nhẫn đâm dao găm vào sau ót của hắn.

"Ầm!"

Chỉ nghe một tiếng vang trầm, tên Thích khách kia đâm dao găm lên người Vô Kỵ giống như đụng phải vách tường, bị đánh bật lui về sau hai bước còn Vô Kỵ thì không nhúc nhích chút nào.

Ngay lúc đó, Vô Kỵ nhận được nhắc nhở: Bạn bị công kích, hiện tại bạn có...

"Không có tên à, sợ ta biết ngươi là ai sao?"

Vô Kỵ lẩm bẩm quay đầu, quả nhiên, trên mặt Thích khách kia có mang mặt nạ, dường như cố ý che giấu tung tích.

Mà lúc này, tên Thích khách nhìn Vô Kỵ kinh ngạc nói: "Là khiên Thánh Quang, làm sao ngươi biết ta ở phía sau?"

"Hừ hừ!"

Vô Kỵ chỉ chỉ bàn ghế xung quanh mình, cười lạnh nói: "Ông anh, kẻ muốn giết ta so người ngươi từng thấy qua còn nhiều hơn, ngươi cho rằng ta ngồi ở chỗ này sẽ không có nửa điểm đề phòng gì sao?"

"..."

Thích khách liếc nhìn chiếc ghế dài của Vô Kỵ vừa bị mình đá ngã lăn, thoáng hết ý kiến, sau đó khinh thường nói: "Xem ra ngươi vẫn rất cẩn thận, nhưng mà vậy thì sao, một tên Mục sư mà thôi, ông đây chém rụng ngươi còn không phải chỉ là cái nhấc tay."

"Ha ha!" Vô Kỵ mỉm cười, giơ lên chén rượu trong tay, một con mắt nhìn xuyên qua ly thủy tinh nói: "Bạo lực không giải quyết được vấn đề đâu, ngươi có tin ngay cả chạm cũng không chạm được ta hay không."

"Đánh rắm!"

Nghe Vô Kỵ nói, tên Thích khách kia giống như bị sỉ nhục to lớn, gầm thép một tiếng, giơ dao găm lên lần thứ hai đánh tới.

Khóe miệng Vô Kỵ mỉm cười, hất tay lên, chén rượu rời khỏi tay.

Thích khách thấy Vô Kỵ vậy mà lấy chén rượu ném mình, theo bản năng vung tay lên, lấy dao găm chém nát chén rượu.

Còn không đợi Thích khách vọt tới trước mặt Vô Kỵ, đúng lúc này ông chủ quán rượu lấy tốc độ tuyệt đối di động trong nháy mắt nhào lên ôm lấy Thích khách, vẻ mặt đau khổ nói: "Thưa ngài, ta chỉ là làm ăn nhỏ, ngài cũng không thể ..."

"??"

Ngay lập tức Thích khách sững sờ tại chỗ.

"Bái bai!" Vô Kỵ nỗ lực khoát tay một cái, cắm pháp trượng ở bên hông, không nhanh không chậm đi ra quán rượu.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment