Trang 571# 1
Chương 1142: Đối thủ sâu không lường được
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Công phu dây dưa người của ông chủ quán rượu thực sự là vô cùng giỏi, sau khi tên Thích khách kia bồi thường tiền, đi ra khỏi quán rượu, Vô Kỵ đã sớm biến mất.
"Mẹ nó!"
Tên Thích khách ngắm nhìn bốn phía, tức giận mắng một tiếng, giận dữ biến mất.
Nhìn Thích khách biến mất, Vô Kỵ đang ẩn núp ở trên nóc nhà sờ sờ lỗ mũi, lập tức gửi tin nhắn đến kênh công hội: "Mọi người cẩn thận một chút, ta vừa gặp phải Thích khách, dường như có người đang truy sát chúng ta."
"Xì!" Đối với tin nhắn của Vô Kỵ, mọi người tương đối khinh thường, cười khẩy nói: "Nhìn thấy cái bản mặt đáng khinh của ngươi, người ta muốn ném gạch vào mặt cũng là phản ứng đến từ bản năng, ngạc nhiên cái gì."
Vô Kỵ nói: "Đừng đứng đó nói nhảm nữa, ta nói thật, tên nhóc kia còn che giấu thân phận, khẳng định là nhằm vào chúng ta."
Mọi người vừa muốn cười nhạo Vô Kỵ một lần nữa, Ký Ngạo đột nhiên nói: "Quả thực, Vô Kỵ nói không sai, ta cũng vừa bị người giết!"
"? ? ? ! ! !"
Thấy tin nhắn của Ký Ngạo gửi đến, mọi người không nhịn được hoảng sợ.
Vô Kỵ nổi danh kết thù với nhiều người, bị người ta truy sát cũng là hợp tình hợp lý, thế nhưng tên nhóc Ký Ngạo này mặc dù hơi phách lối một ít, nhưng nếu so với đám người Toàn Chân Giáo xấu bụng đây, thì tuyệt đối có thể coi là loại người vô hại, ngay cả cậu chàng cũng bị giết, có thể thấy được thật sự có người đang muốn đối phó với Toàn Chân Giáo.
"Ai làm?" Sau khi kinh ngạc, đám người vội vàng hỏi.
"Không biết..." Ký Ngạo ngượng ngùng nói: "Ta vừa nhìn thấy có một cô bé bị bắt nạt, vốn định đi lên làm anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả không giải thích được bị người ta ám sát từ phía sau."
"Anh hùng cứu mỹ nhân? ?" Mọi người đồng loạt cạn lời.
Trong trò chơi không thể làm chuyện nam nữ, vì vậy dục vọng của mọi người cơ bản đều tập trung vào trang bị cực phẩm cùng đạo cụ, vô duyên vô cớ bắt nạt một cô bé, rất rõ ràng chính là bẫy rập, xa không nói, tên gà mờ trong sáng như Vương Vũ bây giờ đi bộ ngoài đường, thấy loại việc vớ vẩn như vậy cũng sẽ không chủ động đi quản.
Trong trò chơi không có một chút luật pháp nào, xã hội trong này còn âm hiểm hơn rất nhiều so với đời thực, cậu nhóc Ký Ngạo này thật sự coi mình là anh hùng, ảo tưởng rất không thực tế.
Vô Kỵ vừa cảm thấy bi ai lại vừa cảm thấy giận dữ, không tranh cãi nữa, hỏi: "Ai dạy ngươi thứ nhảm nhí như vậy?"
"Xuân ca a..." Ký Ngạo mang vẻ mặt đầy ủy khuất.
Xuân Tường không nói, che mặt than thở: “Tên nhóc ngươi thật gà, quá mất mặt, ngươi lui xuống đi!"
Đang lúc mọi người ngươi một câu ta một lời giáo dục Ký Ngạo, trên kênh công hội lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái tin nhắn: "Này? Ta cũng bị giết..."
Mọi người vội vàng cẩn thận nhìn tin nhắn, người gửi là Linh Lung Mộng, lúc này cô nàng đó tựa như vẫn đang ở trong mộng, hoàn toàn là bộ dạng mơ mơ hồ hồ.
"Ngươi chết như thế nào?" Thấy tin nhắn của Linh Lung Mộng, đoàn người lại vội vàng hỏi.
Linh Lung Mộng nói: "Ta đi dạo ở trên phố, thấy một cái sạp nhỏ đang bán đồ trang sức, định đi qua kiếm vài món... Sau đó cứ vậy vô duyên vô cớ bị giết chết."
Quả nhiên, đàn bà rốt cuộc vẫn là đàn bà, đi tới chỗ nào cũng không bỏ được thói quen mua sắm, xem ra những sát thủ kia đã quan sát cô nàng từ rất lâu rồi.
"Ngươi nên chặt tay đi!" Đám người chỉ trích Linh Lung Mộng, cũng đồng thời theo bản năng nhìn xung quanh một vòng.
Không lâu sau, Danh Kiếm Đạo Tuyết cũng gửi một cái tin nhắn tới: "Ta bị người mai phục... Không kịp chạy trốn."
"Chuyện gì xảy ra?"
"Ta đi thu tài liệu theo quý... Trên đường trở về bị người chặn lại."
"Con mẹ nó chứ ! !"
Không chỉ bốn người Vô Kỵ, ngay sau đó, những người khác cũng lần lượt gặp phải mai phục hoặc ám sát.
Cũng may có vết xe đổ của những người trước, trong lòng mọi người đã sớm có đề phòng, không để cho những Thích khách kia đạt được mục đích.
Nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Toàn Chân Giáo liên tục bị mai phục, lại có thêm ba người bị giết, lập tức làm cho mọi người trong Toàn Chân Giáo cảm thấy bàng hoàng.
Cũng may đám người Toàn Chân Giáo có kinh nghiệm phong phú đối với việc bị ám sát, biết được trong tình huống này, ẩn nấp mới là an toàn nhất, cho nên sau khi bị ám sát, mọi người đều rối rít quay về trụ sở công hội.
"Mọi người đến đông đủ cả chưa..."
Ở trong phòng làm việc của Toàn Chân Giáo, Vô Kỵ nhìn chung quanh một vòng, hỏi.
"Chú Ngưu hình như vẫn chưa tới..." Ký Ngạo giơ tay nói.
"Đúng vậy... Vừa rồi thời điểm chúng ta bị ám sát cũng không thấy lão Ngưu nói chuyện." Nghe được lời của Ký Ngạo, những người khác cũng đột nhiên nhớ ra.
Minh Đô bĩu môi nói: "Xí, lão Ngưu cũng cần các ngươi phải lo lắng sao? Có ai ngu ngốc đến nỗi đi tìm lão Ngưu gây sự không?"
"Điều này cũng đúng..." Mọi người rối rít gật đầu.
Vô Kỵ cau mày nói: "Dù có người gây sự với hắn hay không thì cũng phải báo một tiếng, hôm nay lão Ngưu yên tĩnh đến lạ thường, chẳng lẽ hắn không online?"
Vô Kỵ vừa nói vừa mở khung bạn tốt ra, lại thấy tên của Vương Vũ sáng chói, nằm ở vị trí rất dễ nhìn.
"Tại sao online lại không nói chuyện? ?" Vô Kỵ buồn bực gửi một cái tin nhắn qua: "Lão Ngưu, trả lời đi!"
Nhưng mà đáp lại hắn là câu trả lời vô cùng thân thiết của hệ thống: "Thật xin lỗi, người ngài liên lạc hiện đang không ở trong khu phục vụ..."
"Không ở trong khu phục vụ?" Thấy vậy, Vô Kỵ nhíu mày một cái, sau đó nói với đoàn người: "Hình như lão Ngưu đang làm nhiệm vụ, nếu như vậy thì thảo luận việc của chúng ta đi, dù sao hắn cũng chẳng cần chúng ta phải lo lắng."
"Đúng đúng" Những người khác cũng rối rít phụ họa: "Nếu tất cả bọn họ đều đi giết lão Ngưu thì càng tốt..."
Đối với thực lực của Vương Vũ, đám người Toàn Chân có lòng tin đến mức tín ngưỡng, nếu những tên Thích khách này dám đi ám sát Vương Vũ, bảo đảm sẽ không có một tên nào có thể sống sót trở về.
Quay lại việc chính, Xuân Tường hỏi Vô Kỵ: "Vô Kỵ, ngươi nói một chút đi, lần này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Vô Kỵ lắc đầu nói: "Cái này ta cũng không biết, nhưng ta dám khẳng định, lần này chúng ta gặp phải đối thủ không đơn giản, vừa ra đòn đã chiếm chủ động, rất hiển nhiên là mưu đồ đã lâu."
Từ người đến ám sát cùng với thủ đoạn tầng tầng lớp lớp không khó có thể nhìn ra, mỗi một lần đối phương sắp đặt ám sát đều là căn cứ vào cá tính riêng của từng người trong Toàn Chân Giáo, từ đó có thể thấy được đối phương hiểu khá rõ về tính cách của mỗi người trong Toàn Chân Giáo.
Địch nhân không chỉ biết người biết ta mà còn cố ý ẩn mình, tạo thành tình thế địch trong tối ta ngoài sáng, vô luận là trò chơi hay thực tế, dưới tình huống song phương là địch như vậy, phe ở trong bóng tối luôn luôn là phe chiếm quyền chủ động.
"Mưu đồ đã lâu?"
Mọi người mờ mịt nói: "Gần đây chúng ta có chọc tới người nào sao?"
Vô Kỵ tiếp tục lắc đầu: "Không có, bất quá dựa vào thủ đoạn của đối thủ, hẳn là một đối thủ già dặn! Hơn nữa còn là một lão cáo già."
"Còn già dặn hơn so với ngươi sao?"
Quả nhiên là một đám người không đứng đắn, đến lúc này vẫn còn có tâm tình chọc ngoáy lẫn nhau.
Vô Kỵ gật đầu: "Không phân cao thấp!"
"..."
Mọi người nghe vậy, nhất thời im lặng, có thể không phân cao thấp với loại người bụng dạ âm hiểm như Vô Kỵ, chẳng lẽ người này là cao thủ chiến lược chuyên nghiệp?
Người chơi phổ thông và cao thủ chuyên nghiệp luôn luôn có sự phân biệt rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông, cho dù là Toàn Chân Giáo hay đi gây rối tưng bừng cũng không dám chọc tới đám thần long thấy đầu không thấy đuôi kia.
Đương nhiên, nếu như đối thủ thật sự là cao thủ chuyên nghiệp, vậy thì chuyện này có điểm khó giải quyết.
Dù thực lực của mọi người Toàn Chân Giáo có mạnh bao nhiêu đi nữa, nếu so sánh với cao thủ chuyên nghiệp vẫn có rất chênh lệch rất lớn.