Trang 577# 2
Chương 1155: Chuyển đi lực chú ý
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người Toàn Chân Giáo cũng không cần Vương Vũ lo lắng.
Đám người kia năm đó vào thời điểm còn chưa quen biết Vương Vũ đã làm mưa làm gió khắp mọi nơi ở trong trò chơi này rồi, tình huống nguy hiểm so với hiện tại cũng không phải chưa từng gặp qua, loại chuyện như thế này, đám người kia rất có kinh nghiệm đối phó.
Vào thời điểm này, thành Dư Huy vẫn có vẻ ngoài yên bình nhưng trong vòng bí mật lại là một trận chiến giết chóc.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, trên các đường phố lớn của thành Dư Huy lặng yên không một tiếng động xuất hiện không ít những khuôn mặt xa lạ.
Trong thế giới trò chơi, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, mà lại không ngừng có người chơi mới tham gia cho nên loại hiện tượng này cũng không khiến nhiều người chú ý.
Trên nóc nhà thờ ở giữa đường lớn, đám người Thập Nhị Tinh Tượng tập hợp một chỗ, dựng ngón giữa khinh bỉ người Toàn Chân Giáo.
"Bọn chó Toàn Chân Giáo này, không có tên Thiết Ngưu vậy mà sợ thành dạng này, giờ ngay cả đầu cũng không dám lộ, chẳng lẽ chúng đăng xuất hay sao?"
Trăm phương ngàn kế chuẩn bị lâu như vậy mới giết được ba người Toàn Chân Giáo đã khiến bọn họ buồn bực rồi, mà sau khi đám người Toàn Chân bị phục kích một lần, bọn họ không chỉ không đi khắp thành tìm kẻ thù mà là lập tức biến mất không thấy tăm hơi. Đám người Thập Nhị Tinh Tượng đang kìm nén sức lực để chuẩn bị tàn sát người Toàn Chân Giáo nhưng bây giờ ngay cả đối thủ cũng không tìm thấy, quả thực khiến người ta muốn bốc hỏa.
Thấy các đồng đội tức giận bất bình, Lão Thử sạm mặt lại lên tiếng: "Các ngươi đấy, không biết giữ bình tĩnh, có biết tâm tình hiện tại của các ngươi rất nguy hiểm hay không? Bọn chúng vì sao lại trốn đi, không phải là vì muốn tạo ra hiệu quả này hay sao?"
Lão Hổ tức giận nói: "Vậy bọn chúng không ra làm sao chúng ta xử lý được? Cũng không thể ngồi đợi mãi ở đây, chúng ta có thời gian nhưng đám Tử Thần đều rất bận rộn."
Lão Thử đã tính trước nói: "Bọn chúng trốn tránh không ra là điều rất bình thường. Lão đại của đám người kia rất thông mình, hiện tại khẳng định hắn ta đã đoán được sau lưng chúng ta còn có cao thủ chuyên nghiệp. Bọn chúng sở dĩ không ra chính là muốn so kiên nhẫn với chúng ta, ý đồ hao tổn nhóm người Tử Thần. Cứ tiếp tục chờ đi, không lâu nữa thôi bọn chúng sẽ lộ diện."
"Vậy thì chờ một chút."
Nghe Lão Thử nói như vậy, tâm tình nôn nóng của mọi người hơi bình tĩnh lại.
Nhưng vào lúc này, trong kênh trò chuyện đột nhiên truyền đến tin tức: "Chợ giao dịch có bốn cô gái, là người Toàn Chân Giáo."
"Bốn cô gái?"
Nhìn thấy tin tức này, Thập Nhị Tinh Tượng vui mừng trong lòng. Thần Long lôi ra dao găm hưng phấn nói: "Lão đại quả nhiên liệu sự như thần, đám người kia rốt cục không chịu nổi đã đi ra. Đừng có ai đoạt của ta, mấy cô gái này là của ta."
"Chậm rãi!"
Đoàn người đã xắn tay áo lên chuẩn bị ra tay, Lão Thử lại đột nhiên ngăn cản: "Các ngươi gấp cái gì, chưa từng bị người Toàn Chân Giáo lừa qua hả? Mấy người này khẳng định là con tốt thí thả mồi câu để dò xét hỏa lực!"
Dứt lời, Lão Thử hỏi trong kênh trò chuyện: "Mấy cô gái đó là Cung thủ hả? Cấp bậc có cao hay không?"
Trước khi tới đây, đám người Thập Nhị Tinh Tượng đã điều tra qua người Toàn Chân Giáo, biết được người chơi nữ của Toàn Chân Giáo ngoại trừ hai Cung thủ ra thì không có cao thủ nào khác.
Rất nhanh, trong kênh trò chuyện một lần nữa truyền đến tin tức: "Không phải… Bốn cô gái này cấp bậc đều rất thấp."
"Xem đi! Dùng bốn cô gái cấp bậc thấp đến dò mìn, hiện tại chúng ta đi chỉ đánh rắn động cỏ mà thôi, chỉ cần chúng ta án binh bất động, lần tiếp theo ra chính là…"
Nhìn thấy tin tức trong kênh nói chuyện, Lão Thử nhịn không được dương dương tự đắc khoe khoang mình đã nhìn thấu được mưu kế của Vô Kỵ.
Nhưng mà rất hiển nhiên, Lão Thử và Vô Kỵ giống nhau, ở trong đoàn thể cũng là loại người cao siêu quá nên ít người hiểu.
Những người khác trong Thập Nhị Tinh Tượng không chỉ có không để ý đến hắn ta, ngược lại còn túm tụm một chỗ xì xào bàn tán.
"Ai da, không nghĩ đến đám khốn kiếp Toàn Chân Giáo kia rất có nhân duyên với phái nữ."
"Đúng vậy đấy, hôm nay chúng ta chặn hai người, một người lần trước mang theo mới bốn người kia nữa, khoảng chừng là bảy người rồi."
"Chậc chậc, cũng là một đoàn đội mười mấy người, người ta lại có đến bảy cô gái, thật là ghen tị."
"Ta cũng ghen tị…"
Đám người Thập Nhị Tinh Tượng lắc đầu thở dài, lệ rơi đầy mặt.
"Mịa nó!!!"
Lão Thử nghe vậy thì nghiến răng nắm chặt tay, hận không thể một cước đạp hết đám khốn nạn này xuống dưới.
…
Cùng lúc đó, trong văn phòng của Toàn Chân Giáo, mấy người Minh Đô cũng nôn nóng không thôi, bọn họ cứ đi vòng quanh gian phòng.
Ký Ngạo chỉ vào Vô Kỵ khinh thường nói: "Đệt mợ nó, ta không phải nói với ngươi rồi sao lão cẩu Vô Kỵ, đây là ý tưởng ngu ngốc gì của ngươi đây, chúng ta là một nhóm quý ông lớn tuổi…"
"???"
Linh Lung Mộng và Dương Na hằm hằm nhìn Ký Ngạo.
Ký Ngạo nghẹn lời, nhìn hai người một chút, vội vàng nói bổ sung: "Cùng với mấy bác gái… Ai da… Đau đau đau."
"Đau cái rắm, trong trò chơi không có cảm giác đau!" Linh Lung Mộng tiện tay lật Ký Ngạo té xuống đất, sau đó tiếp lời Ký Ngạo nói: "Gà Con nói không sai, mấy người chúng ta ở đây trốn tránh rồi để mấy cô gái tay trói gà không chặt kia ra ngoài có phải là hơi hèn hạ hay không?"
"Yên tâm đi!" Vô Kỵ cười cười nói: "Các nàng có thể có chuyện gì chứ."
"Ngươi làm sao khẳng định như vậy? Người bên ngoài chính là đang đuổi giết Toàn Chân Giáo chúng ta đấy." Bao Tam cũng ở một bên kêu lên.
"Được rồi, các ngươi đừng như vậy!" Vào thời khắc mấu chốt, bậc trưởng lão như Xuân Tường vẫn là người đáng tin nhất, hắn ta đứng dậy trấn an nói: "Vô Kỵ tự có chủ kiến của hắn, mọi người phải tin tưởng hắn."
"Đúng vậy!" Vô Kỵ vẫn như cũ không cho là chuyện lớn nói: "Dù sao các nàng có chết cũng không có thiệt hại gì."
"Mịa nó! Tên rác rưởi nhà ngươi!"
Thấy Vô Kỵ vậy mà nói ra những lời này, đám người nhất thời giận dữ, nhao nhao đứng lên vây quanh Vô Kỵ, ý đồ muốn hung ác đánh cho thằng cháu trai này một trận.
Ngay vào lúc mọi người kêu loạn lên, trong kênh trò chuyện của công hội có tin tức của các cô gái: "Chúng ta ở phố giao dịch dạo qua một vòng cũng không có gặp được người bán tài liệu được lời như lão đại Vô Kỵ nói."
"Là do ta nhìn lầm!" Vô Kỵ không biết xấu hổ trả lời: "Các ngươi đi làm việc trước đi, lần sau gặp ta sẽ mua lại."
"Ồ…" Các cô gái mờ mịt trả lời một câu, sau đó đóng tin tức lại, không nói thêm gì nữa.
Thấy các cô gái không có việc gì, mọi người như trút được gánh nặng thở một hơi nhẹ nhõm, sau đó chỉ vào Vô Kỵ mắng: "Ngươi bảo các nàng đi các nàng còn từ chối được hả? Ngươi lại còn lừa các nàng có bán nguyên liệu? Ngay cả phụ nữ cũng lừa gạt. Rác rưởi! Súc sinh!"
"Ha ha!" Vô Kỵ cười nói: "Các ngươi biết gì chứ, ta là sợ khả năng diễn kịch của các nàng không tốt."
"Tên hèn hạ!"
Đối với loại người lưu manh như Vô Kỵ, mọi người muốn nóng nảy cũng không được, bọn họ mắng xong sau lại hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta nên làm gì?"
Vô Kỵ đáp: "Cứ như vậy xử lý thôi, lão Lý, ngươi lại đi dạo một vòng trên đường đi."
"Làm như vậy là có ý gì?" Minh Đô lơ ngơ hỏi.
Vô Kỵ cười nói: "Dụ rắn ra khỏi hang thôi!"
"Vừa rồi các cô gái kia không phải đã dụ một lần rồi sao? Người của đối phương có vẻ như không có ở đây." Đám người tiếp tục ngơ ngẩn.
"Không được!" Vô Kỵ lắc đầu nói: "Giá trị của bốn nàng quá thấp, không dụ được rắn ra khỏi hang, nhất định phải là chúng ta mới có thể dẫn dụ."
"Vậy ngươi vừa rồi trực tiếp để lão Lý đi là được rồi, sao còn gọi con gái nhà người ta làm gì?" Mọi người lại hỏi.
Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói: "Bởi vì kẻ địch rất thông minh, hơn nữa hắn ta cũng biết ta rất thông minh, cho nên ta trước tiên cần phải chuyển dời lực chú ý của hắn!"