Trang 585# 1
Chương 1170: Taryn khốn khổ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Vương Vũ đã có kinh nghiệm một lần đối phó với quái vật có tấm thân bất tử.
Nhìn dòng nước âm u đầy âm khí trong con sông bảo vệ thành, Vương Vũ ngay lập tức nghĩ tới cảnh ngày trước đem hòa tan ký sinh trùng bất tử kia trong axit dạ dày.
Xem ra trong thiết lập của trò chơi cũng không có giống loài nào bất tử tuyệt đối, chỉ cần đánh con quái vật không chừa lại chút mảnh vụn thì mặc cho hắn có bản lĩnh tày trời đến đâu cũng không thể lại phục sinh lần nữa.
Nước sông đào bảo vệ thành cũng giống như axit sunfuric, có thể hòa tan cả tảng đá. Rõ ràng đây là điểm đột phá của cửa ải này, nếu không thì với sức mạnh của Taryn làm sao có thể không thoát ra khỏi tòa thành được.
"Ngưu ca, ngươi nghĩ ta điều gì sao?"
Thấy Vương Vũ say sưa nhìn chằm chằm vào con sông bảo vệ thành, mọi người không nhịn được tiến lại gần hỏi han.
"Ừm!" Vương Vũ gật gật đầu, sau đó chỉ vào trong thành của Taryn hỏi mọi người: "Mọi người có cách nào dụ Taryn ra ngoài không? Dụ tới trên cầu là được."
Ý tưởng của Vương Vũ rất đơn giản, Taryn hành động mô phỏng con người, năng lực chống lại kỹ năng khống chế vẫn còn rất thấp, miễn là Taryn dám bước lên cầu, Vương Vũ có nhiều cách để ném nó xuống.
"Việc này..."
Nghe thấy lời Vương Vũ nói, tất cả mọi người đều lắc đầu.
Mọi người đều đã thấy rõ tình hình ban nãy, Taryn này rất xảo trá, hắn bị Vương Vũ giết hai lần liên tiếp, mức độ oán hận nhất định tăng mạnh nhưng mặc dù như vậy tên này cũng không ra khỏi cửa lớn của tòa thành. Nếu muốn dụ hắn bước ra, độ khó của việc này tuyệt đối không thua kém việc giết chết hắn.
Thấy dáng vẻ này của mọi người, Vương Vũ ngược lại không hề bất ngờ, suy cho cùng đây cũng là một con sử thi cấp B, có trí thông minh cực kỳ cao, nếu thật sự dễ dàng bị lừa gạt dìm chết dưới sông, đó mới là không đáng tin.
Nếu đã tìm được điểm đột phá, chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó với Taryn. Nếu không hệ thống đã chẳng chuẩn bị một con sông đào ở đây để trang trí.
Nhưng phải làm sao đây? Lúc này Vương Vũ cảm thấy câu trả lời đã gần trong gang tấc, nhưng vẫn cách một bước.
Vương Vũ là người cực kỳ thấu đáo trong việc nhìn nhận bản thân mình. Trong tình huống này dùng suy nghĩ của người bình thường tự hỏi chắc chắn sẽ không thể nghĩ ra được điều gì, nhất định phải suy nghĩ theo cách của đám người Toàn Chân Giáo để xem xét vấn đề mới có thể.
Đám người Toàn Chân Giáo sẽ suy nghĩ như thế nào?
Vương Vũ sờ lên cằm, bắt đầu nhập vai vào nhân vật.
Nếu như là trường phái đáng khinh như Xuân huynh và Minh Đô, nhất định sẽ nói: "Để Tiểu Vũ dùng nhan sắc dụ dỗ B..."
Dùng nhan sắc để dụ dỗ là một biện pháp tốt, chẳng qua vừa nhìn đã thấy Taryn chính là một kẻ rất lạnh lùng, thù hận cũng không thể che mờ đôi mắt hắn, càng không có khả năng bị tinh trùng vọt lên não.
Trường phái hiện thực như Danh Kiếm Đạo Tuyết và Bắc Minh Hữu Ngư tám phần sẽ chọn thủ đoạn dùng tiền bạc để hối lộ, chẳng qua có mệnh kiếm tiền cũng phải có mạng xài tiền phải không, chưa nói tới việc Taryn trông coi một tòa thành báu vật từ trước đến giờ không cần quan tâm tới tiền, cho dù hắn là một con quỷ nghèo hèn cũng sẽ không làm chuyện đổi mạng lấy tiền não tàn như vậy.
Về phần mấy kẻ thuộc trường phái ngốc nghếch như Bao Tam và Gìa Mộng, gặp tình huống này nhất định sẽ xem sắc mặt của Vô Kỵ.
Nghĩ tới Vô Kỵ, trong đầu Vương Vũ tức khắc nảy ra khuôn mặt gian trá của Vô Kỵ, vẻ mặt khinh thường khinh bỉ nói: "Hắn không lao tới đánh ngươi, ngươi cũng không đi tới đánh hắn sao?"
"Đúng! Đi qua đánh hắn!"
Nghĩ tới đây, Vương Vũ đập một cái vào lòng bàn tay, hào hứng nói: "Ai có trang bị bình đựng thuốc độc không?"
"Bình? Ngươi muốn thứ đó làm gì? Phong ấn Taryn sao?"
Ba người Nhìn Thấu Thiên Cơ nghe vậy, đột nhiên không hiểu được, mọi người đang lo lắng làm thế nào dụ Taryn đi ra, mà Vương Vũ bất thình lình tìm Tử, chẳng lẽ muốn thi triển linh tinh các loại chiêu thức ma quỷ sóng gió để dụ nó nào?
Nhớ lại vừa rồi Vương Vũ có thể biến thành siêu Xayda tỏa ra hào quang, biết được thứ năng lực kỳ quái cũng không phải không thể.
"Cái gì mà phong ấn hả... Rốt cộc là có hay không?" Vương Vũ không thèm đếm xỉa tới mấy lời vô nghĩa của mọi người, tiếp tục hỏi.
"Có!"
Lúc này Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai giơ tay nói: "Ta có..."
Nói tới đây, một tay khác của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai móc ra một cái bình dài trong suốt có tay cầm.
Thấy Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai còn mang theo bình thuốc độc bên mình, Nhìn Thấu Thiên Cơ kinh ngạc nói: "Ngươi là một Cung thủ, sao lại mang theo thứ đồ chơi này?"
Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai nói lí nhí: "Công hội cấp cho thuật sĩ mang theo..."
"Chậc chậc..."
Mọi người nghe thấy vậy, tấm tắc cảm thán, không hổ là Tảo Địa Tăng, thứ ở trên người quả thực có thể mở tiệm tạp hóa.
Nhận lấy Tử trong tay Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai, Vương Vũ ba chân bốn cẳng đi tới ven sông, cầm chuôi bình, khuấy vào mặt nước.
Với bình đựng thuốc độc đặc biệt này, dưới hào quang của hệ thống là bách độc bất xâm, cho dù là thứ nước sông đáng sợ này cũng không thể ăn mòn được bình.
Chỉ nghe "ùng ục" một tiếng, Vương Vũ lôi bình ra ngoài, bên trong chứa đầy một màu nước sông đỏ thắm.
"Oh Fuck! Như vậy cũng được sao! Ngưu ca, sao ngươi lại nghĩ ra được chứ."
Nhìn thấy cái bình trong tay Vương Vũ, mọi người ngay lập tức hiểu rõ ý tưởng của Vương Vũ.
Vương Vũ cười khổ nói: "Nhiều lần bị hệ thống hãm hãi, đầu óc mọi ngươi sẽ đột nhiên thay đổi thôi."
Hoàn toàn chính xác, sở dĩ mọi người không nghĩ tới biện pháp này là bởi hệ thống gây ra sự hiểu lầm.
Nhìn thấy sông có nước, mọi người đều nghĩ theo bản năng rằng cách giải quyết B chính là dìm nó chết đuối trong sông, không chú ý tới việc còn có thể mang nước sông đi vào để dội.
Đây được gọi là tuy duy ngược...
Sở dĩ nhà thiết kế hệ thống có thể trêu đùa xoay vần người chơi chính là nhờ nắm bắt tâm lý của họ, bày ra những cái bẫy tư duy nhầm lẫn kiểu này khắp mọi nơi trong game.
Có nước sông, lần này trong lòng mọi người xem như đã nắm chắc, lại một lần nữa thỏa thuê mãn nguyện tiến vào thành.
Không thể xử lý bốn người Vương Vũ, lúc này ở trong thành, Taryn đang gấp gáp đến nỗi xoay mòng. Thấy bốn người lại trở về tòa thành, Taryn mừng rỡ nói: "Ha ha, mấy người các ngươi đã nghĩ thông suốt, muốn làm đầy tớ của ta rồi sao?"
Nói tới đây, Taryn giơ pháp trượng lên, mục đích rất rõ ràng, đám người Vương Vũ dám can đảm từ chối mình, vậy không cần do dự giết chết bọn hắn.
"Chậm đã!" Vương Vũ thấy dáng vẻ tư thế này của Taryn, không nhanh không chậm đứng chắn trước ba người, cười tủm tỉm nói: "Chúng ta cũng không muốn làm đầy tớ vì ngại nơi này quá nhàm chán, còn ngươi, vừa rồi ta đã nghĩ ra một biện pháp vẹn cả đôi đường."
"Ồ? Nói nghe thử xem?" Taryn nghe vậy, hơi ngẩn ra, thu pháp trượng lại.
"Hà hà! Biện pháp chính là giải thoát hoàn toàn cho ngươi!"
Vương Vũ cười hà hà, đang nói chuyện, cơ thể chợt lóe lên, vọt tới trước mặt Taryn, quơ lấy cái bình trong tay đánh tới.
Bị Vương Vũ đánh lén bất ngờ, Taryn dường như giật nảy người, cuống quýt vung trượng lên đánh.
"Đùng!"
Thủy tinh mỏng manh bị một trượng của Taryn đánh vỡ.
"Rào rào!"
Nước sông lập tức dội xuống từ không trung, dội cho Taryn máu chó đầy đầu.
"Đây là?!!"
Nhìn thấy chất lỏng màu đỏ trên người, con ngươi của Taryn co rút lại, trên mặt lộ ra vẻ tái nhợt hoảng sợ.
"Nước sông!"
Vương Vũ mỉm cười trả lời vấn đề cuối cùng trước lúc chết cho Taryn.
"A...!!!"
Nghe thấy câu trả lời của Vương Vũ, Taryn phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết. Ngay sau đó, Taryn bắt đầu bị tan chảy, đồng thời từ trên cơ thể tỏa ra làn sương màu hồng nhạt, thanh máu HP trên đầu tụt xuống một đoạn.
"Ô..."
Cảnh tượng dáng vẻ thê thảm này của Taryn khiến mọi người đứng xem tê rần cả da đầu.
Trong khoảnh khắc, Taryn đã bị nước sông hòa tan thành một bãi chất lỏng.