Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1169 - Chương 1171: Vong Linh Thét Gào

Trang 585# 2

 

 

 

Chương 1171: Vong Linh Thét Gào
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Lần này... Sẽ không sống lại chứ."

Nhìn Taryn hóa thành một vũng nước cách đó không xa, Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai cố nén ghê tởm hỏi Vương Vũ.

Vẫn là con gái nha, khả năng chịu đựng đối với loại này còn kém rất rất xa mấy người đàn ông. Nếu không phải trong game, chỉ sợ Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai đã muốn ói ra.

"Rầm..."

Đúng lúc này vang lên âm thanh đồ vật rơi xuống, tại chỗ Taryn ngã xuống xuất hiện vài món đồ vật sáng lóa lấp lánh.

Nhìn mặt đất chỗ Taryn phát ra thứ gì đó, Vương Vũ chậc chậc gật gật đầu: "Có lẽ là không rồi."

Thiết lập của hệ thống, chỉ sau khi quái vật chết mới có thể phát đồ vật, bởi vậy mà không phát đồ không nhất định là còn sống, nhưng một khi đã phát đồ vật nhất định là đã chết hẳn.

"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!"

Thấy Vương Vũ khẳng định, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Meo, pha lê chỉ có một... Hơn nữa mọi người cũng không muốn thấy lại cảnh tưởng ghê tởm vừa rồi.

"Mấy thứ kia, ai đi kiểm tra xem Taryn phát đồ gì đi?"

Sau khi làm dịu lại tâm tình, Nhìn Thấu Thiên Cơ nhìn bốn phía xung quanh và hỏi một cách yếu ớt.

Taryn to lớn như vậy, lại là thủ lĩnh, phát thứ gì cũng nhất định là loại tốt nhất, không phải Nhìn Thấu Thiên Cơ không muốn đi kiểm tra, mà là bãi chất lỏng trên mặt đất không tan đi, ai cũng không dám kiểm.

Ghê tởm là một chuyện, mấu chốt vẫn là ai biết đồ chơi kia có tính ăn mòn hay không... Ngộ nhỡ làm chính mình toi công thật không đáng giá nha.

"Này..."

Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai cũng không ngốc, ý nghĩ nhỏ nhặt này của Nhìn Thấu Thiên Cơ, Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai đương nhiên cũng nghĩ tới. Thấy hai người Thiên Cơ đứng yên tại chỗ, Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai cũng lôi kéo Vương Vũ, tỏ vẻ đừng đi.

"Ha ha!" Vương Vũ quay đầu liếc nhìn Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai một cái, mỉm cười hỏi Nhìn Thấu Thiên Cơ, nói: "Ta muốn đi kiểm tra, có thể cho ta chọn trước một món được không?"

Nhìn Thấu Thiên Cơ nghe vậy hơi ngẩn ra, sau đó đương nhiên nói: "Nhất định không thành vấn đề mà! Ngưu huynh ngài quyết định."

Tính cách của người chơi bình thường không giống với tính tình không tranh giành công trạng của Vương Vũ, mọi người chia trang bị đều dựa vào cống hiến của cá nhân cho tập thể.

Đánh Taryn này trên cơ bản là công lao của một mình Vương Vũ, duy nhất có sự trợ giúp từ cái bình của Kỳ Mộc Ngũ Ngũ Khai. Đừng nói tới việc Vương Vũ chọn trước một món, cho dù Vương Vũ lấy đi toàn bộ, Nhìn Thấu Thiên Cơ cũng không thể có ý kiến gì.

Đây chính là quy tắc giang hồ, Nhìn Thấu Thiên Cơ dầu gì cũng tung hoành một phương, đương nhiên sẽ không làm hỏng thanh danh bởi những vật này.

Huống chi Vương Vũ đánh phụ bản, chính là khu vực ba, hai thời điểm trước đó Vương Vũ vốn không chiếm làm của riêng, bây giờ chẳng qua chỉ nói ra một yêu cầu vô cùng hợp lý. Chơi game đều là suy bụng ta ra bụng người, hành động coi trọng nghĩa khí đến gần như là vô tư kính dâng của Vương Vũ như thế cho thấy rõ khá có cảm tình với Thiên Cơ.

"Ta đây sẽ không khách sáo!" Vương Vũ chắp tay về phía Thiên Cơ, sau đó đi tới nhặt những thứ rơi từ Taryn ra, gửi thuộc tính lên kênh của đội.

Bản Bút Ký của Taryn: Vật phẩm hiếm có, một cuốn bút ký ghi chép nguệch ngoạc với đầy những ngôn ngữ khó hiểu không biết có ích lợi gì.

Bối cảnh của vật phẩm: Bản thảo viết tay của Taryn.

Thứ bút ký này Vương Vũ cũng từng gặp qua. Ngày trước Vương Vũ nhặt được một cuốn bút ký của một thợ rèn học việc ở mỏ quặng liền dùng làm nghề nghiệp nhánh ẩn, Taryn trâu bò như vậy thân phận, bối cảnh của bản thảo viết tay của hắn cũng hẳn là có nguồn gốc không tầm thường.

Đương nhiên, người đã trải qua những thử thách vô liêm sỉ của hệ thống như Vương Vũ cũng không biết hết tác dụng của đồ vật, không thể dễ dàng ra quyết định hợp lý. Taryn là một lão già lớn tuổi như vậy, viết thứ gì lên Bản Bút Ký cũng không ai nói chắc được.

Viết thứ kiến thức hữu ích còn được, ngộ nhỡ viết bậy bạ, chẳng phải là rất xấu hổ sao.

Vì thế Vương Vũ giơ Bản Bút Ký lên hỏi: "Đồ chơi này có thể hiểu được sao?"

"Cái này... Đây là đồ vật của nhiệm vụ thôi mà." Ba người nhìn thoáng qua thuộc tính của Bản Bút Ký rồi trả lời.

Đồ vật trong nhiệm vụ chết đi sống lại xưa nay đã như vây rồi, không có thuộc tính, chỉ ghi giới thiệu kỳ quái lạ lùng.

"Bên trong viết gì?" Vương Vũ tò mò hỏi.

Taryn là trận doanh Hắc Ám, chữ viết ra tám phần là ngôn ngữ của trận doanh Hắc Ám.

"Cái này sao..." Nhìn Thấu Thiên Cơ mở Bản Bút Ký ra quan sát một lượt, trầm ngâm nói: "Không biết..."

"Móa nó!" Vương Vũ giật lại Bản Bút Ký nói: "Không biết ngươi còn làm bộ! Ngươi có muốn nó không? Muốn thì cho ngươi đó!"

Nói tới đây, Vương Vũ lần lượt đưa Bản Bút Ký cho hai người Nhìn Thấu Thiên Cơ và Thiên Cơ Khó Đoán.

"Không cần... Không cần."

Hai người Nhìn Thấu Thiên Cơ thấy thế, đều xua tay lùi về phía sau.

Thích nói giỡn ha, Taryn rớt ra nhiều đồ như vậy, ai lại cần thứ đồ chơi không biết tác dụng gì như thế này.

"Nếu không ai cần, vậy ta tạm lấy trước!"

Vương Vũ cười tủm tỉm thuận tay ném Bản Bút Ký vao trong bao.

Món vật phẩm thứ hai là một thanh dao găm, chất liệu chế tạo dao găm này hình như là xương, cả vật thể đen ngòm, đầu chuôi là một cái đầu lâu sống động như thật.

Dao găm Vong Linh Thét Gào

Vật công: 300 - 400

Ma công: 300 - 400

Nhanh nhẹn: 5

Sức mạnh: 59

Sinh lực: 47

Ám Dạ Cô Hồn: Kỹ năng bị động, bí mật hành động tăng 20.

Ám Dạ Sứ Gỉa: Kỹ năng bị động, tốc độ di chuyển trong trạng thái bí mật tăng 20.

Ám Dạ Chi Thương: Kỹ năng bị động, sức tấn công mục tiêu trong trạng thái bí mật tăng lên 20.

Ám Dạ Nô Bộc: Kỹ năng chủ động, có thể triệu hồi một vong linh kế thừa sử dụng 60 thuộc tính để trợ giúp tác chiến.

Nghề nghiệp yêu cầu: phổ biến.

Cấp bậc yêu cầu: 60.

Giới thiệu vật phẩm: Vũ khí sắc bén Vong linh sư Taryn mang theo phòng thân từ thuở ấu thơ, đã theo gót Taryn suốt mấy ngàn năm, ngấm đẫm Hắc Ám.

Ma pháp, vốn có liên hệ không thể giải thích với người chơi thuộc trận doanh Hắc Ám.

Độ tiềm hành, tốc độ di chuyển, năng lực tấn công đều là những thuộc tính cực kỳ trọng yếu.

Thanh dao găm này không những củng cố ba loại thuộc tính này mà thêm vào đó còn tặng kèm một kỹ năng triệu hồi, đồng thời tự củng cố để bù đắp cho nhược điểm không chịu nổi một đòn của Thích khách.

Tuy rằng thanh dao găm này là vũ khí phổ biến nhưng đối với Thích khách mà nói, thứ này đúng là thần khí hảo hạng.

Nhìn thấy thanh dao găm trong tay Vương Vũ, Nhìn Thấu Thiên Cơ chảy cả nước miếng, trong ánh mắt tràn ngập niềm khao khát.

Nhìn thấy dáng vẻ con khỉ sốt ruột này của Nhìn Thấu Thiên Cơ, Vương Vũ cố tình nói nhử: "Dao găm này không tệ nha... Lại còn được dùng phổ biến, ai trong chúng ta cũng có thể dùng được."

Nhìn Thấu Thiên Cơ vừa nghe thấy lời này, lập tức nóng nảy, hoảng hốt bối rối nói: "Ngưu huynh... Chú Ngưu... Ngươi cũng không thể như vậy, nghề nghiệp Võ sư quá vĩ đại, khí chất tuyệt đối không giống dao găm hèn mọn bỉ ổi nha."

"Vậy sao?" Vương Vũ thấy Nhìn Thấu Thiên Cơ bắt đầu bôi xấu nghề nghiệp, biết thằng nhóc này đã rất nóng lòng rồi, trong lòng hơi vui vui nên thuận tay ném cho Nhìn Thấu Thiên Cơ, sau đó dạy dỗ: "Nếu không hợp, vậy thì cho ngươi nhé. Sau này phải nghe lời Ngưu biết chưa, đừng không nghe lời."

"Đã biết, đã biết ạ!" Nhìn Thấu Thiên Cơ cầm dăm găm mang ơn nói: "Ngưu huynh, từ nay trở đi ta sẽ theo ngươi lăn lộn, ai dám gây trở ngại cho ngươi ta quyết sống mái với kẻ đó, cũng đừng hòng qua mặt được Thiên Cơ Các chúng ta."

Thấy Nhìn Thấu Thiên Cơ tâm phục khẩu phục, Vương Vũ cũng biết sau này chơi phụ bản thằng nhóc này không dám làm trái lại ý mình nữa, cười nói: "Không đến mức khoa trương như vậy, chúng ta kết bạn với nhau, cùng giúp đỡ nhau chứ sao."

"Đúng vậy đúng vậy!" Nhìn Thấu Thiên Cơ gật đầu lia lịa, đi theo Vương Vũ chả cần làm gì, lăn lộn chút cũng được một thanh thần khí. Nếu việc này cũng không thể mua chuộc được Nhìn Thấu Thiên Cơ, tên nhóc này thật sự là một con sói kiêu ngạo rồi.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment