Trang 587# 2
Chương 1175: Cường giả chân chính
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Người tập võ thường nói, dốc hết sức hàng ngàn hội.
Ý câu này là, bất luận chiêu thức của ngươi có tuyệt diệu cỡ nào, đối mặt sự chênh lệch sức mạnh tuyệt đối, cũng đành bất lực.
Chênh lệch 100 cấp, quả thực khá là đáng sợ, nếu đối thủ là một con quái ngốc nghếch cấp 150 thì có lẽ Vương Vũ còn có chút phần thắng. Nhưng Dominic lại là một BOSS gần như đã chạm tới cấp Thần, loại chênh lệch về sức mạnh này, kỹ thuật có tốt hơn nữa cũng không dễ dàng bù đắp được.
Thật ra một kỹ năng có phạm vi lớn như này gây thương tổn cũng không cao. Nhưng cũng không bù nổi chênh lệch 100 cấp, cả người Vương Vũ mang trang bị phòng ngự cực phẩm dưới công kích của Dominic cũng có chút không chịu nổi."Ầm..."
Vương Vũ liên tục trúng chiêu, trong nháy mắt thanh máu rớt xuống 30%, Niệm Khí Tráo kêu lên một tiếng mở ra, hiệu quả vô địch đánh văng cốt mâu trong người Vương Vũ.
Vương Vũ thừa cơ mở ba lô, chuẩn bị lấy Trái Tim Bất Tử mang vào người, Vương Vũ cũng không tin, phép thuật này còn có thể duy trì liên tục 15 giây.
Nhưng mà đúng vào lúc này, một lệnh bài màu vàng óng xuất hiện ở trước mặt Vương Vũ.
"Hả?"
Nhìn thấy lệnh bài màu vàng óng kia, hai mắt Vương Vũ tỏa sáng, nhanh chóng ấn vào sử dụng.
Cùng với Niệm Khí Tráo trên người Vương Vũ vỡ vụn, chỉ nghe một tiếng "xoẹt xoẹt!", không gian bên cạnh Vương Vũ bị một đôi vuốt rồng màu vàng mạnh mẽ xé ra.
Dưới chấn động của phép thuật cường đại, Tử Vong Cốt Vũ của Dominic bị cưỡng ép đình chỉ.
"Phụt!"
Cơ thể của Dominic chấn động, phun ra một ngụm chất lỏng màu đen, khuôn mặt vốn vô cùng tái nhợt bây giờ càng thêm khó coi.
Đúng lúc đó, một vuốt rồng duỗi tới muốn bắt Vương Vũ, nhưng tại lúc sắp bắt được Vương Vũ, vuốt rồng màu vàng kia đột nhiên ngừng lại một chút rồi rụt trở về. Ngay sau đó một đầu rồng vàng óng to lớn từ bên trong vết nứt không gian dò xét qua, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ nói: "Tại sao lại là ngươi? Tìm ta có chuyện gì thế?"
Hóa ra tấm lệnh bài vừa rồi Vương Vũ lấy ra lại là lệnh bài Long Hoàng!
Long Hoàng Darius là một vị cường giả nắm giữ năng lực vượt qua không gian, có thể tùy lúc tùy chỗ đi đến bên cạnh người sử dụng lệnh bài.
Kỳ thật theo lý thuyết mà nói, với phó bản loại nằm trong không gian gương này đạo cụ truyền tống không có chút tác dụng. Thế nhưng trên đường đi Vương Vũ cũng chú ý tới, tất cả BOSS khi chết đều hóa thành ánh sáng trắng, chỉ riêng điểm này thì giống hệt với thế giới chủ.
Chính vì nguyên nhân như thế, Vương Vũ cũng ý thức được cái gọi là phụ bản khiêu chiến vốn chính là cảnh tượng đặc thù của thế giới chủ, chứ không phải là không gian trong gương. Cho nên phó bản này cũng không phải là cái quái gì có đến mà không có về, chỉ cần có đạo cụ truyền tống định hướng thì tất cả mọi người đều có thể ra ngoài.
Đương nhiên, dạng cường giả giống như Long Hoàng Darius thì tới lui càng thêm tự nhiên.
"Long... Long Hoàng đại nhân?"
Nhìn thấy vết nứt không gian cùng và đầu rồng màu vàng phía bên trong, cơ thể Dominic run một cái, vội vàng bái phục trên mặt đất, linh hồn hỏa trong hốc mắt không tự chủ được bắt đầu run rẩy.
Rất hiển nhiên, sự sợ hãi giữa NPC và NPC với nhau cũng không phải là do hệ thống mô phỏng, mà thực sự là uy hiếp của thượng vị giả đối với hạ vị giả.
Đương nhiên Long Hoàng Darius kiêu ngạo như vậy sẽ không để ý tới một tên vong linh dơ bẩn, đối với việc Dominic bái phục, Darius cũng không để ý tới, mà tiếp tục hướng Vương Vũ kêu la: "Ngươi có việc gì không? Không có việc gì thì đừng phiền ta."
"Ha ha, cái tên nhà ngươi sao lại nói như thế!" Vương Vũ đưa tay chỉ châu báu xung quanh phòng: "Nơi này nhiều bảo bối như vậy, ta vốn định hỏi ngươi có muốn hay không, nhưng ngươi nhìn thái độ của ngươi xem."
"Bảo bối sao?"
Darius vừa nhìn tới phương hướng Vương Vũ chỉ, tròng mắt như muốn rớt ra, chảy nước bọt kích động gật đầu với Vương Vũ nói: "Huynh đệ tốt! Ta đúng là không có nhìn lầm ngươi!"
Nói xong, Darius biến ảo thành một người cường tráng, sau đó từ trong vết nứt nhảy vào lâu đài.
Dominic đứng bên cạnh thấy Darius bị Vương Vũ lôi đến trong tòa lâu đài, thiếu chút nữa khóc không thành tiếng. Dominic thừa biết tác phong của Darius, châu báu khắp toà lâu đài này, chỉ sợ phải đổi chủ nhân rồi.
Sau khi Darius nhảy vào tòa lâu đài, không nói hai lời đã muốn nhào lên trên đống châu báu, lúc này Vương Vũ vội vàng kéo lấy Darius nói: "Ngươi gấp cái gì? Còn có chuyện khác đây này."
"Ha ha!" Darius cười ha hả lúng túng cười nói: "Ngưu huynh, có chuyện gì ngươi cứ nói! Làm huynh đệ tốt của ngươi, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, châu báu của ngươi cũng chính là châu báu của ta."
Quả nhiên là BOSS càng cao cấp thì càng không biết xấu hổ, vừa rồi Darius còn lạnh nhạt với Vương Vũ, bây giờ thấy châu báu, tên này cũng nhớ tới thân phận của mình thật ra là em trai hợp đồng của Vương Vũ.
"Phải như thế này mới đúng..." Vương Vũ gật đầu nói: "Thật ra, bây giờ những châu báu này còn không phải của ta."
"Không sao!" Darius nghe vậy khoát tay áo, phóng khoáng nói: "Ngài nói cho ta những này châu báu là của ai, ta làm thịt hắn ta rồi thì những châu báu này chính là của ngài! Của ngài chính là của ta!"
"..."
Darius nói một câu, làm Vương Vũ cả kinh trợn mắt há hốc mồm. Tên khốn kiếp này thật sự là một con rồng có tam quan vỡ nát, thuận miệng nói giết người cướp của thì cũng thôi, nghe ý tứ trong lời nói thì tên này cướp đồ còn muốn để cho mình gánh chịu, làm xxx còn muốn lập đền thờ, đây là loại rồng gì thế này.
Dominic càng bị dọa đến run lẩy bẩy, khóc không ra nước mắt. Xong rồi, lần này mạng nhỏ cũng không phải của mình nữa rồi.
Nhưng mà Vương Vũ gọi Darius tới chính là để hắn ta giúp hắn làm thịt Dominic, nên hiện giờ hắn không thèm đoái hoài tới việc dựng lại tam quan chính xác cho Darius nữa.
Thế là Vương Vũ chỉ vào Dominic nói: "Những châu báu này chính là của hắn ta, hắn ta còn định bắt ta làm nô lệ, với quan hệ của hai chúng ta, ngươi cảm thấy ta có thể làm nô lệ của hắn ta sao?"
"Cái gì? Làm nô lệ cho nó?"
Nghe xong lời nói của Vương Vũ, vẻ mặt của Darius lập tức thay đổi.
Phải biết rằng, bây giờ thân phận Darius là tùy tùng củaVương Vũ, nếu Vương Vũ thành nô lệ của Dominic vậy chẳng phải là Darius thành cháu trai ba đời?
Dù sao Darius cũng là một trong những người mạnh nhất trong trò chơi, làm tùy tùng cho Vương Vũ đã là chuyện không có cách nào khác, nhưng bây giờ ở đây lại có một tên không có mắt, muốn hắn ta xuống làm cháu trai ba đời, chuyện này làm sao có thể chịu được.
Vừa dứt lời, Darius đã trợn mắt nhìn sang.
Dù sao Dominic cũng là long tộc, bị anh cả long tộc Darius này trừng một cái như thế, sao mà chịu được, bụp một tiếng đã nằm trên đất, run rẩy kêu lên: "Bệ hạ bệ hạ, ta là Dominic đây, người không nhận ra ta sao?"
"Dominic?" Darius nghe vậy dừng một chút, đánh giá Dominic trên dưới một phen, sau đó gãi đầu một cái nói: "Mấy ngàn năm không gặp, sao ngươi lại biến thành bộ dạng rồng không ra rồng, quỷ không ra quỷ như thế này?"
Trong suy nghĩ của long tộc, vạn vật đều là thứ kém cỏi, cho dù là bộ tộc Titan cũng không thể đánh đồng với mình, đường đường một cự long biến thành một tên vong linh bẩn thỉu, có thể nói là chuyện đại nghịch bất đạo.
Nhưng mà năm đó Darius đã từng đi du lịch đại lục cùng Võ Thần nên tư tưởng vẫn tương đối thoáng, nhìn thấy bộ dáng của Dominic chỉ cảm thấy có chút thương tiếc với tộc nhân của mình bị sa đọa mà thôi.
"Ta..." Đối diện với chấn vấn của Darius, Dominic run giọng nói: "Ta... ta chỉ là trầm mê vào kiến thức... không thể tự thoát ra được, chỉ cần bệ hạ bỏ qua cho ta lần này ta nguyện cải tà quy chính."
"Ồ!" Darius híp mắt khẽ gật đầu nói: "Vậy những châu báu này của ngươi thì sao?"
"Đó là châu báu của ngài." Dominic vội vàng nói.