Trang 589# 2
Chương 1179: Kỹ cao một bậc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Điều duy nhất đáng mừng ở đây chính là bây giờ Thập Nhị Tinh Tượng nhiều hơn Toàn Chân Giáo hai người, tuy chết nhiều hơn một người nhưng vẫn không đánh mất ưu thế.
Mọi người đều biết, khi chơi PVP, cho dù là bị người đè xuống đất hành hạ, hay là mình đè người khác xuống đất giẫm đạp, đều không phải là chuyện thoải mái nhất.
Chỉ có gặp được đối thủ có trình độ ngang ngửa với mình, hai bên sử dụng tất cả vốn liếng đại chiến ba trăm hiệp, sau đó hét lớn một tiếng "sảng khoái", bất kể là thắng hay thua, đó mới là một niềm vui lớn trong đời người.
Bọn cô hồn Toàn Chân Giáo này, vốn là tùy ý làm bậy, một đám người tính cách lập dị chỉ truy cầu vui vẻ, từ khi quen biết biết Vương Vũ đến nay, đây vẫn là lần đầu bọn họ được chiến đấu thỏa thích như thế.
Sau khi Thập Nhị Tinh Tượng nghỉ thi đấu, cũng là ở chỗ cao nên lạnh lẽo, chưa bao giờ gặp được đối thủ xứng tầm. Lúc này chạm mặt Toàn Chân Giáo, tất cả mọi người đều đánh hết mình, lôi ra hết đủ loại thủ đoạn áp đáy hòm.
Tất nhiên thủ đoạn áp đáy hòm của đám cao thủ này vô cùng hung ác, sau một phen đại chiến, Toàn Chân Giáo bị giết sạch chỉ còn hai người Vô Kỵ và Xuân Tường, mà Thập Nhị Tinh Tượng cũng chỉ còn một mình Lão Thử.
Nhìn vào số người còn sống mà nói, Toàn Chân Giáo lấy ít đánh nhiều nên nhỉnh hơn một chút. Nhưng bên Thập Nhị Tinh Tượng còn sống là một Thích khách có tính công kích cực mạnh. Toàn Chân Giáo lại chỉ còn lại hai nghề nghiệp hệ pháp thuật, nếu dựa trên trình độ, Thập Nhị Tinh Tượng có thể kéo lại một chút điểm số.
PK luôn có rất nhiều điều ngoài ý muốn, chỉ cần chưa phân ra thắng bại thì không thể kết luận ai thắng ai thua.
Thấy Toàn Chân Giáo còn lại hai tên nghề nghiệp máu mỏng, tay trói gà không chặt, Lão Thử không tiếp tục tấn công nữa mà mở Tiềm hành, chạy ra khỏi phạm vi công kích của hai người Vô Kỵ.
Vô Kỵ và Xuân Tường thấy Lão Thử biến mất, vội vàng tựa lưng vào nhau giơ pháp trượng lên, một người ngưng tụ Thần Thánh Hỏa Diễm, một người ngưng tụ Kết Giới Hắc Ám, đề phòng Lão Thử đánh lén.
"Ha ha!"
Đúng lúc này, Lão Thử cười lạnh một tiếng, thân hình hiện ra ở phía xa, vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn nói: "Toàn Chân Giáo, đúng là danh bất hư truyền! Đã rất lâu rồi không có chơi sảng khoái như vậy!"
"Ha ha!" Vô Kỵ nghe vậy cười cười, cũng dùng giọng điệu như thế nói: "Ta cũng vậy, Thập Nhị Tinh Tượng không hổ là cao thủ chuyên nghiệp, lần này Toàn Chân Giáo may mắn hơn một chút, hi vọng lần sau còn có thể tái chiến."
"Vô Kỵ lão huynh nói rất có lý!" Lão Thử mỉm cười, sau đó chuyển đề tài nói: "Chỉ có điều bây giờ Thập Nhị Tinh Tượng bọn ta còn phải sống nuôi gia đình, không thể sảng khoái giống như các vị Toàn Chân Giáo, quả thực tiếc nuối. Nhưng mà ngươi không nên nói Toàn Chân Giáo hơn một chút, ta không dám gật bừa."
"Ồ?" Vô Kỵ nhíu lông mày hỏi: "Nói như vậy, ngươi cảm thấy một mình có thể đánh hai người bọn ta sao?"
Tất nhiên thực lực Vô Kỵ là không cần nói nhiều, chỉ là một tên Mục sư mà thôi, kỹ thuật có tốt đến cỡ nào thì cũng chỉ là một nghề nghiệp phụ trợ. Có điều Xuân Tường thì không giống như vậy, cái tên này quỷ kế đa đoan, thực lực sâu không lường được. Nhìn tổng quát Toàn Chân Giáo từ trên xuống dưới ngoại trừ Vương Vũ và Dương Na, thật đúng là không có ai dám vỗ ngực nói mình có thể thắng được Xuân Tường.
Đúng là Lão Thử đa mưu túc trí, nhưng chỉ xét thực lực mà nói, trình độ của hắn ta trong Thập Nhị Tinh Tượng chỉ thuộc dạng bình thường. Ai cho hắn ta cái can đảm, dám nói mình có thể đánh bại được hai đại lão của Toàn Chân Giáo.
"Không dám không dám!" Lão Thử khoát tay nói: "Thực lực của hai vị vừa rồi ta đã được chứng kiến, nhưng hai vị lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ có thể một đánh một trăm hay sao?"
Khi đang nói chuyện, Lão Thử cười nham hiểm, từ đầu đường đến cuối ngõ lập tức chui ra hơn trăm người chơi.
Những người chơi này đều là nữ thú nhân, ai nấy đều mang vẻ mặt dữ tợn, nhưng dáng người lại là vô cùng nóng bỏng, khuôn mặt ma quỷ dáng người ma quỷ, đúng là rất đặc biệt.
Đám người cầm vũ khí trong tay, bao vây hai người Vô Kỵ cực kỳ chặt chẽ.
Vô Kỵ thấy thế lơ đễnh nói ra: "Ai nha, Lão Thử huynh thật sự quá khách khí, nhiều cô nương như vậy, làm sao bọn ta chịu nổi đây, ngài vẫn nên giữ lại cho mình dùng đi."
Lão Thử cười cười, nhàn nhạt hỏi: "Vô Kỵ lão đại, ta thừa nhận đấu võ mồm ta không bằng ngươi, nhưng là mưu trí, hừ hừ, thế nào? Rốt cuộc hai chúng ta ai cao hơn một bậc thế?"
Lão Thử và Vô Kỵ đều là quân sư trong công hội, được xưng là "kiếm cơm nhờ trí thông minh", những người khác đều đã phân ra thắng bại, tất nhiên Lão Thử cũng muốn phân cao thấp với Vô Kỵ. Nếu như chính miệng Vô Kỵ nhận thua, thì trong lòng Lão Thử còn khoan khoái hơn việc đâm Vô Kỵ một trăm lần.
Vô Kỵ cũng là người tự cao tự đại, coi trí thông minh quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Đối với câu hỏi của Lão Thử, Vô Kỵ nhìn các thú nhân xung quanh một chút, không cam lòng yếu thế nói: "Nếu như nói về chuyện trốn dưới hông nữ nhân, quả thực không bằng ngươi, tới đi, cứ việc giết ta."
Lão Thử cười tủm tỉm nói: "Vô Kỵ lão đại có phải ngươi hiểu lầm hay không, ta dẫn người mai phục các ngươi, cuối cùng chỉ để lại hai người, cũng không phải vì muốn đơn độc giết ngươi."
"Ta biết." Vô Kỵ buông tay nói: "Không phải chỉ là ngươi muốn ngăn cản chúng ta sao."
Trong trò chơi cao thủ như Toàn Chân Giáo cũng không phải là hiếm. Nhưng công hội nhỏ mà có thể dựa vào sức của vài người, khiến cho khắp nơi gà chó không yên, khiến cho người ta không thể làm gì thì chỉ có một nhà này.
Sở dĩ như thế, chủ yếu là bởi vì Toàn Chân Giáo ngoài cái tên Vương Vũ giống như BUG ra, còn có giáo chủ Vô Kỵ và lão quỷ Xuân Tường này.
Người chơi lão làng trong giới game online đều biết, năm xưa lúc hai tên khốn này mới chơi game đã hợp thành một đội. Hai con hàng này, ý nghĩ xấu đầy bụng, bắt đầu từ khi đó đã gây chuyện thị phi khắp nơi không ai chào đón.
Nếu như Toàn Chân Giáo không có hai người này, chính là một đám côn đồ có thực lực cao cường. Trừ khi tất cả bọn chúng đều là võ lâm cao thủ như Vương Vũ, có thể lấy một địch trăm. Bằng không, cho dù bọn chúng nhảy nhót tưng bừng như thế nào, ở trước mặt một công hội lớn cũng không lật nổi sóng gió gì.
Lão Thử giữ hai người Vô Kỵ và Xuân Tường ở chỗ này, chắn chắn là để cắt đầu Toàn Chân Giáo xuống.
Ưu điểm quá rõ ràng, đó chính là uy hiếp.
Vì xuất thân từ cao thủ chuyên nghiệp, ngay từ đầu Lão Thử đã tìm đúng hai điểm yếu lớn của Toàn Chân Giáo. Bây giờ Vương Vũ bị nhốt trong phụ bản, đến giờ lại không có người bày mưu tính kế, Toàn Chân Giáo như rắn mất đầu, còn không phải mặc cho người giết hay sao?
"Đúng vậy!" Lão Thử gật đầu nói: "Ta có thể lấy đi vũ khí (Vương Vũ) của Toàn Chân Giáo sau đó chém đứt đầu của bọn chúng (hai người Xuân Kỵ), tay chân có mạnh mẽ hơn nữa thì có tác dụng gì? Bọn ta nhiều người như vậy, ngay cả tự sát các ngươi cũng không làm được, có phải ta cao hơn ngươi một bậc hay không?"
"Ha ha!"
Vô Kỵ cười ha ha nói: "Ngươi rất thông minh, nhưng mà cái gì cao hơn một bậc... Chẳng lẽ ngươi không biết đầu của Toàn Chân Giáo có thể mọc lại bất cứ lúc nào sao?"
"? ? ?"
Lão Thử nghe vậy sững sờ.
Đúng vào lúc này, Xuân Tường lui lại một bước, dựa vào lưng Vô Kỵ, ngay sau đó trên người Vô Kỵ bắn ra một vệt ánh sáng.
"Oanh!"
Sau một tiếng vang rất lớn, hai người Vô Kỵ và Xuân Tường biến mất ngay tại chỗ.
"Đây là…đây là cái gì?"
Những người chơi thú nhân thấy cảnh này đều trợn tròn mắt, các nàng là người chơi ở trận doanh Hắc Ám, còn chưa bao giờ thấy qua loại kỹ năng kỳ lạ như thế này.
Mà Lão Thử nhìn vào địa phương Vô Kỵ biến mất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mẹ nó! Thế mà tự bạo!"