Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1178 - Chương 1180: Bọn Ta Có Thiết Ngưu

Trang 590# 1

 

 

 

Chương 1180: Bọn ta có Thiết Ngưu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Bởi vì trước khi Vô Kỵ tự bạo đã đá Xuân Tường ra đội ngũ, cho nên Xuân Trường tựa lưng với Vô Kỵ, cũng trực tiếp bị Vô Kỵ nổ chết.

"Về điểm sống lại!"

Thấy Vô Kỵ bỏ mình, Lão Thử vội vàng hạ lệnh cho những người khác.

Cùng lúc đó, Lão Thử gửi tin nhắn cho người chơi của Thiên Ba Điện đang mai phục ở điểm sống lại nói: "Tất cả canh kỹ cho ta, tuyệt đối không được để người Toàn Chân Giáo tập hợp cùng một chỗ."

Toàn Chân Giáo không có Vô Kỵ và Xuân Tường thì sẽ không có người bày mưu tính kế, Thập Nhị Tinh Tượng cũng có khác gì đâu.

Không có Lão Thử, người của Thập Nhị Tinh Tượng và Toàn Chân Giáo giống y như nhau không có gì khác biệt.

Bây giờ Vô Kỵ tự bạo trở về điểm sống lại, nên tất cả sắp xếp trước đó của Lão Thử đều trở nên công cốc. Nếu như kịp thời ngăn riêng từng người Toàn Chân Giáo ở bên trong điểm sống lại còn tốt. Nếu để bọn chúng tụ tập lại một chỗ trở thành một đoàn đội, thì cho dù có người Thập Nhị Tinh Tượng ở đó, đám nữ nhân Thiên Ba Điện đám cũng ngăn không được.

Cũng may, tuy những người chơi Thiên Ba Điện có thực lực bình thường nhưng ngược lại tính kỷ luật rất cao. Lúc Minh Đô bị giết, ở điểm sống lại, người chơi Thiên Ba Điện đã chia ra bao vây từng người.

Bây giờ lần nữa nhận được mệnh lệnh của Lão Thử, đám người đã sớm bao vây điểm sống lại đến mức một con kiến cũng chui không lọt.

Lão Thử cũng biết rõ bản lĩnh leo nóc nhà của Toàn Chân Giáo, cho nên giờ phút này, hắn ta không chỉ cho người đứng đầy trên mặt đất, mà ngay cả trên nóc nhà cũng có rất nhiều người chơi Thiên Ba Điện.

Từ xa nhìn lại, trên phòng dưới đất đều là một mảnh xanh mơn mởn, rất là hùng tráng.

Bị nhiều người bao vây từ trên xuống dưới như thế, cho dù Toàn Chân Giáo biết bay, cũng sẽ bị đánh rớt từ trên cao xuống chỉ trong vài phút.

Kỳ thật nếu như có phối hợp đoàn đội, đám người Toàn Chân Giáo xông ra vòng vây của vài trăm người cũng không khó. Nhưng bây giờ ở điểm sống lại bọn họ đều bị vây riêng lẻ, trong đám người bao vây cũng không thiếu cao thủ như Thập Nhị Tinh Tượng. Bởi vậy ngoại trừ Thích khách Bắc Minh Hữu Ngư có được kỹ năng Độn Thổ ra, những người khác đều bị vây chết.

Nhìn thấy thế trận của Thiên Ba Điện, Vô Kỵ cười nhạt nói: "Ui da, cái tên Lão Thử này suy nghĩ chu đáo thế, còn lưu lại hậu chiêu ở nơi này."

"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì? Có nên gọi Liên Minh Huyết Sắc tới giúp đỡ hay không?" Ngay lúc đó, những người khác cũng nhìn thấy Thiên Ba Điện bao vây, hỏi tới tấp trong kênh nói chuyện.

"Không đến mức không đến mức đó." Vô Kỵ khoát tay nói: "Người Liên Minh Huyết Sắc tới sẽ làm lớn chuyện, loại chuyện nhỏ nhặt này chúng ta gọi địa đầu xà của thành Zarate là được rồi."

Còn không phải sao, Liên Minh Huyết Sắc dù sao vẫn là công hội của thành Dư Huy. Công hội thành Dư Huy tới thành chính khác giết người, đó chính là cố ý xâm lược, chỉ trong vài phút sẽ gây ra thành chiến.

Bây giờ còn chưa biết Vương Vũ ở nơi nào, mà thành Zarate lại có thành chủ là NPC trấn thủ. Nếu thật đánh nhau khẳng định người của thành Dư Huy sẽ ăn thiệt thòi.

Ăn thiệt thòi như thế nào ngược lại không quan trọng, mấu chốt là mất hết tình cảm... Trên vạn người Liên Minh Huyết Sắc của người ta vì ngươi mà chết, nếu ngươi không chứng tỏ một chút, chẳng phải là rất kém cỏi sao? Dù sao ngoại trừ Huyết Sắc Chiến Kỳ, Toàn Chân Giáo và những người khác của Liên Minh Huyết Sắc cũng không có chút giao tình gì.

Vả lại, coi như thành Dư Huy thắng thảm thì sao nữa? Mặc dù thành Dư Huy đã tách ra, nhưng ở trong mắt những người khác, thành Dư Huy vẫn là thành chính của trận doanh Quang Minh...

Nếu bây giờ khơi mào lên trận doanh chiến, vậy thì thành Dư Huy chính là tội đồ.

"Địa đầu xà hả?" Xuân Tường nghe vậy vuốt cằm nói: "Công hội lớn nhất thành Zarate hình như là Thiên Cơ Các, chẳng lẽ chúng ta dùng tiền nhờ bọn họ hỗ trợ hay sao?"

"Thiên Cơ Các à..." Vô Kỵ suy nghĩ một chút nói: "Nhưng thằng cha Lão Thử kia rất thông minh. Nếu hắn ta biết đối phó Toàn Chân Giáo nhất định phải ra tay từ lão Ngưu và chúng ta, thì chắc chắn hắn ta cũng đã tính đến tình huống bây giờ của chúng ta, cho nên lúc này không thể nhờ cậy vào các công hội ở thành Zarate được."

"Vậy chúng ta tìm ai?" Xuân Tường nghi hoặc.

"Phải dựa vào người đó!" Vô Kỵ cười.

"Chẳng lẽ là?" Nghe được Vô Kỵ Xuân Tường nao nao.

"Không sai!" Vô Kỵ thản nhiên nói: "Tung Hoành Thiên Hạ!"

Đại Ngưu không có thì tìm Nhị Ngưu thôi, dù sao có tầng quan hệ giữa Vương Vũ và Yêu Nghiệt Hoành Hành, chắc chắn Tung Hoành Thiên Hạ sẽ không bị Phong Vân Thiên Hạ mua chuộc. Đoán chừng ngay cả Lão Thử cũng không nghĩ ra Vương Vũ còn có chuẩn bị một hiệu lệnh thiên hạ không ai dám không theo.

Anh em ruột thịt cũng phải tính toán rõ ràng, cho dù Toàn Chân Giáo tìm Yêu Nghiệt Hoành Hành hỗ trợ, cũng phải đưa tiền.

Nhưng mà dù vàng cho ai cũng như nhau, phù sa không chảy ruộng ngoài mà. Với lại, có Tung Hoành Thiên Hạ ở đây, chắc chắn đám người Phong Vân Thiên Hạ không chịu nổi một kích. Đến lúc đó lấy tính cách của Toàn Chân Giáo, dĩ nhiên là lông dê xuất hiện ở trên mình dê.

Ngay khi Vô Kỵ định liên lạc với Yêu Nghiệt Hoành Hành, Lão Thử mang theo hai người một nam một nữ đằng đằng sát khí vọt vào điểm sống lại của Mục sư.

Người nam, Vô Kỵ và Xuân Tường quả thật có quen, chính là Phong Vân Thiên Hạ - ông chủ của Lão Thử. Về phần Ma Vương Khuẩn thấp mập lùn béo như con nít, hai người vô cùng xa lạ.

"Hừ hừ! Vô Kỵ lão đại, chúng ta lại gặp mặt."

Nhìn thấy Vô Kỵ không có chạy mất, lúc này Lão Thử mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn Vô Kỵ khiêu khích một chút, tiếp tục hỏi: "Nhìn tình huống bây giờ, rốt cuộc hai chúng ta ai cao hơn một bậc vậy?"

Vô Kỵ: "..."

Phải nói, cái tên Lão Thử này cũng thật hoang tưởng, đã chạy từ rất xa tới mà vẫn còn xoắn xuýt vấn đề ai mạnh ai yếu này

"Ngươi cảm thấy thế nào?" Vô Kỵ lạnh nhạt hỏi.

"Ha ha!" Lão Thử cười lạnh nói: "Vậy thì phải nhìn xem ngươi có thể đi ra khỏi điểm sống lại này hay không."

"Rất hiển nhiên! Không thể!" Vô Kỵ lắc đầu trả lời.

Bây giờ Lão Thử cũng quay về rồi, thực lực Thập Nhị Tinh Tượng và Toàn Chân Giáo lần nữa cân bằng, coi như mấy người Vô Kỵ có thể chạy ra khỏi điểm sống lại thì có ý nghĩa gì?

Chỉ riêng mười mấy người Lão Thử đã rất khó đối phó, huống chi bọn hắn còn có đồng đội Thiên Ba Điện kia nữa, cho dù mọi người ra ngoài được cũng bị giết gần hết.

Đương nhiên, để có kết quả như vậy, điều kiện trước tiên là dưới tình huống Toàn Chân Giáo không có gọi Tung Hoành Thiên Hạ hỗ trợ.

"Ha ha!" Nghe Vô Kỵ trả lời, Lão Thử cười ha ha một tiếng, lộ ra vẻ hài lòng.

Lúc này, Phong Vân Thiên Hạ cười lạnh nói: "Bọn rác rưởi các ngươi nghe rõ cho ta, đừng nói bản thiếu gia không cho các ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi trả lại con dấu thành chủ, trang bị của bản thiếu gia và tiền mua con dấu thành chủ thì tốt. Nếu như không trả, cả đời này của bọn ngươi cũng đừng hòng ra ngoài!"

"Ồ?" Vô Kỵ nhíu lông mày hỏi: "Trả lại trang bị ngươi có thể thả chúng ta đi hay sao?"

Tính tình Phong Vân Thiên Hạ như thế nào Vô Kỵ vẫn hiểu vô cùng rõ, trả trang bị lại cho hắn ta, chỉ làm cho hắn ta càng thêm không chút kiêng kỵ.

"Hừ!"

Phong Vân Thiên Hạ thấy Vô Kỵ nhìn ra tâm tư của mình, nét mặt tối sầm lại, không có trả lời.

Ngay sau đó Vô Kỵ lại nói: "Phong Vân lão đại, chuyện lần trước Toàn Chân Giáo đã hạ thủ lưu tình, lần này ngươi còn dám gây sự nữa, không sợ bị Toàn Chân Giáo bọn ta trả thù sao?"

"Ha ha!" Đúng lúc này, Ma Vương Khuẩn bên cạnh Phong Vân Thiên Hạ khinh thường nói ra: "Sắp chết đến nơi còn dám mạnh miệng, trả thù à? Bây giờ các ngươi bị Thiên Ba Điện bọn ta vây chết ở đây, sắp thành đám xương trắng rồi, ỷ vào cái gì dám nói trả thù với bọn ta."

"Bọn ta có Thiết Ngưu!" Trên mặt Vô Kỵ vẫn như cũ mỉm cười thản nhiên.

"Thiết Ngưu sao? Ha ha!" Ma Vương Khuẩn nghe vậy cười ha ha một tiếng nói: "Bây giờ Thiết Ngưu nhà các ngươi đã bị bà đây lưu đày, chờ hắn tới cứu ngươi ư? Kiếp sau đi!"


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment