Trang 590# 2
Chương 1181: Phong Vân Thiên Hạ thất bại trong gang tấc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Hừ hừ!"
Nghe thấy lời nói của Ma Vương Khuẩn, Vô Kỵ cười khẽ nói: "Ngươi cho rằng đối phó đến các ngươi mà còn cần phải dùng đến..."
"Răng rắc..."
Vô Kỵ đang định nói mấy lời linh tinh theo kiểu giết gà cần gì đến dao mổ trâu, nhưng còn chưa nói dứt lời, một âm thanh kỳ quái vang lên cắt đứt lời nói của Vô Kỵ.
Cùng lúc đó, bầu trời trên điểm sống lại đột nhiên bị xé mở ra, một luồng ánh sáng sấm sét lập lòe lóe ra từ trong khe nứt, ngay sau đó bốn bóng người bị một móng vuốt màu vàng kim từ trên cao ném xuống một cách tàn nhẫn.
"Ông nội nhà ngươi!"
Theo một tiếng rống giận quen thuộc, mông bốn người dùng phương thức nhạn rơi xuống đồng bằng, mạnh mẽ ngã xuống giữa hai nhóm người Phong Vân Thiên Hạ và Vô Kỵ.
Bốn người này, lại chính là nhóm người Vương Vũ vừa được Darius "tiễn" về.
Chẳng qua Darius căm hận Vương Vũ chỉ tay năm ngón với hắn ta, lại không thể làm thịt Vương Vũ được, cho nên khi tiễn Vương Vũ quay về, trên móng vuốt sử dụng hơi nhiều sức lực một chút.
Vốn dĩ với bản lĩnh của Vương Vũ, loại độ cao này tùy tiện một chút là có thể chạm đất một cách đẹp trai, kết quả bị Darius dùng hết sức lực ném ra như vậy, trực tiếp ngã đến bốn chân giơ lên trời, chật vật không thể chịu nổi.
Thấy xung quanh có nhiều người như vậy, Vương Vũ nhếch nhác vội vàng dùng tư thế Lý Ngư Đả Đĩnh từ dưới đất nhảy dựng lên, lúng túng ngẩng đầu nhìn vết nứt không gian từ từ nhỏ dần, hung hăng mắng một câu: "Tên súc sinh này, lại dám ném ta!"
Nhìn thấy bốn người Vương Vũ đột nhiên xuất hiện, mấy người Vô Kỵ và Phong Vân Thiên Hạ đều ngẩn người.
Hai người Vô Kỵ Xuân Tường, đương nhiên là kinh ngạc vui mừng, cảm giác kia thật giống như một tác giả vẫn thường xuyên cắt chương đột nhiên đăng ba chương một lúc vậy (cái này tất cả mọi người đều hiểu cả), Vô Kỵ tiện tay đóng lại khung chat với Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Nếu như Vương Vũ đã đến đây rồi, làm sao còn cần phải tiêu tiền mời người đến nữa làm gì.
Tâm trạng hai người Phong Vân Thiên Hạ và Lão Thử thì lại không được đẹp đẽ như vậy, sự tồn tại của Vương Vũ đối với đám người Phong Vân Thiên Hạ mà nói nghiễm nhiên chính là một cơn ác mộng, thật vất vả mới tiễn được mối tai họa này đi rồi, ai ngờ tên này thế mà lại xuất hiện.
Cảm giác kia thật giống như đợi đến ngày cập nhật, tác giả đột nhiên nói uống nhiều quá phải cắt chương (cái này tất cả mọi người đều hiểu mà), loại tâm trạng thất bại trong gang tấc này, tất cả mọi người đều muốn đi tìm chết.
Xông lên, chắc chắn không đánh lại được, rút lui, lại không cam lòng, trong lúc nhất thời, hai người đã hoàn toàn biến thành hươu cao cổ rồi, không biết nên làm thế nào cho phải.
Sau khi vui mừng qua đi, Vô Kỵ kinh ngạc hỏi: "Cái kia... Ngưu đại hiệp... anh từ nơi nào đến, và đi đến đâu vậy?"
Vương Vũ nghe thấy thế cúi đầu xuống, nhìn thấy hai người Vô Kỵ và Xuân Tường, không nghĩ ngợi chút nào nói: "Ta từ đông thổ... Bà mẹ nó, cái gì linh tinh thế hả, không phải ta quay về thành Zarate sao? Tại sao lại đến thành Dư Huy rồi hả?"
"Rất rõ ràng, nơi này chính là thành Zarate." Vô Kỵ chỉ chỉ kiến trúc xung quanh trả lời.
Lối kiến trúc của trận doanh Hắc Ám và thành Dư Huy vẫn chênh lệch rất nhiều, Vương Vũ liếc mắt nhìn hai bên, sau khi biết được Vô Kỵ không hề lừa gạt mình thì khó hiểu hỏi: "Các ngươi đến chỗ này làm gì?"
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta muốn lắm sao? Đây không phải vì đang bị người ta bao vây chắc?" Vừa nói Vô Kỵ vừa chỉ chỉ người chơi Thiên Ba Điện ở xung quanh điểm sống lại.
"Lại bị bao vây hả?"
Vương Vũ nghe thấy thế không ngạc nhiên chút nào nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy Phong Vân Thiên Hạ và Lão Thử cùng với người chơi Thiên Ba Điện, sau đó cười nhạo nói: "Ta không có mặt, ngay cả loại mặt hàng như thế này cũng bao vây ngăn chặn được các ngươi sao?"
"..."
Phong Vân Thiên Hạ và Lão Thử im lặng cúi đầu.
"Ngươi thì biết cái gì hả?" Vô Kỵ bị Vương Vũ khinh bỉ đến mức mặt già đỏ bừng, giận dữ nói: "Nếu ngươi không đến, đám rác rưởi này cũng bị ta tiêu diệt rồi đó biết chưa?"
"Thật sao? Vậy ngươi cứ tiếp tục, ta phải đi tìm người báo thù."
Vương Vũ nói dứt lời, xoay người chuẩn bị đi mất.
Đúng lúc này, Ma Vương Khuẩn bị hai người Vương Vũ và Vô Kỵ không đếm xỉa đến, đứng sau lưng Vương Vũ giận tím mặt nói: "Ngươi đứng lại đó!"
"Ô kìa!"
Nghe thấy lời nói của Ma Vương Khuẩn, Vương Vũ vội vàng cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy Ma Vương Khuẩn bên cạnh chân mình.
Đợi đến khi Vương Vũ nhìn rõ bộ dạng của Ma Vương Khuẩn, không nhịn được kích động nói: "Thật sự là đi mòn gót sắt không tìm thấy, đến khi gặp được chẳng tốn chút công sức nào, hóa ra là ngươi ở đây, ta đỡ phải đi tìm ngươi khắp nơi rồi."
Ma Vương Khuẩn là người của trận doanh Hắc Ám, tuy là hàng xóm của thành Dư Huy, nhưng sự đáng sợ của Vương Vũ chỉ mới được nghe thấy từ chỗ Phong Vân Thiên Hạ.
Là em gái của Phong Vân Thiên Hạ, khi anh trai lo sợ kinh hoàng vẫn luôn nói với Ma Vương Khuẩn là Vương Vũ trâu bò đến mức độ nào, Ma Vương Khuẩn theo bản năng đã coi Vương Vũ thành con nhà người ta luôn rồi, sợ hãi chưa nói đến, càng nhiều hơn chính là mâu thuẫn.
Nhất là Lão Thử phí nhiều công sức như vậy, giam Vương Vũ lại để kết thúc loại chuyện này, về bản chất Ma Vương Khuẩn cũng vô cùng khinh bỉ.
Hôm nay thấy Vương Vũ chỉ vẻn vẹn có một người mà cũng dám nói ra lời kiêu ngạo như vậy, từ đáy lòng đương nhiên không phục, hé mắt liếc Vương Vũ một cái khinh thường nói: "Chỉ bằng ngươi á? Ngươi cũng không nhìn một cái xem đây là chỗ nào đi! Ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi chắc?"
"Đúng vậy."
Vương Vũ mở hai tay ra, đương nhiên nói: "Ở chỗ này ta muốn đến thì đến, ta muốn đi thì đi!"
"Ta..." Ma Vương Khuẩn đang định nói gì đó, Phong Vân Thiên Hạ vội vàng túm chặt lấy Ma Vương Khuẩn, nhỏ giọng nói: "Tứ muội, ngươi đừng chọc giận hắn."
"Đồ rác rưởi, cút ngay!" Ma Vương Khuẩn hất tay Phong Vân Thiên Hạ ra, nói: "Ta chọc giận hắn thì làm sao?"
"Vậy ngươi đứng vững nhé, anh rút lui trước đây!" Nói xong Phong Vân Thiên Hạ lại lôi kéo tay Lão Thử chạy ra ngoài điểm sống lại.
Nhưng hai người vừa mới chạy ra không được mấy bước, thì đã nhếch nhách chạy ngược trở về.
Thấy bộ dạng hai người Phong Vân Thiên Hạ như vậy, Vô Kỵ nhướn mày cười nói: "Sao các ngươi đã quay lại rồi?"
Nhìn Thấu Thiên Cơ đứng bên cạnh, vẫn không lên tiếng từ nãy đến giờ, cười nói: "Vì con phố này đã bị Thiên Cơ Các chúng ta bao vây rồi!"
"Ngươi!" Ma Vương Khuẩn nghe thấy thế, sắc mặt tái nhợt, vội vàng quay đầu nhìn ra bên ngoài điểm sống lại, đã thấy người chơi Thiên Cơ Các đã đứng đầy trên đường phố, đang giao đấu với người chơi Thiên Ba Điện bao vây điểm sống lại.
Người chơi Thiên Cơ Các đường đường là người chơi của công hội lớn, đám mấy cô gái hình dáng kỳ quái của Thiên Ba Điện đương nhiên còn khuya mới là đối thủ của họ.
Chỉ mới giao đấu một lúc, tất cả người chơi Thiên Ba Điện đều đã bị đuổi về điểm sống lại.
Nhìn thấy thuộc hạ của mình bị Thiên Cơ Các giết đến mức chia năm xẻ bảy, Ma Vương Khuẩn chỉ vào Nhìn Thấu Thiên Cơ kêu lên: "Nhìn Thấu Thiên Cơ, ngươi có ý gì hả?"
Nhìn Thấu Thiên Cơ cười lạnh nói: "Chính là ý mà ngươi đang nghĩ đến đó!"
Ma Vương Khuẩn chỉ vào Vương Vũ nói: "Đây là việc của ta và hắn, chuyện của chúng ta, ngươi có dám để hôm khác bàn lại hay không hả?"
"Thật xin lỗi!" Nhìn Thấu Thiên Cơ phất tay áo nói: "Chuyện của Ngưu huynh chính là chuyện của ta, Ngưu huynh, ngươi nói xem chuyện này nên giải quyết như thế nào?"
Nói xong, Nhìn Thấu Thiên Cơ quay mặt sang hỏi ý kiến Vương Vũ.
"Ta không có vấn đề gì, ngươi hỏi Vô Kỵ xem." Một chiêu Di Hoa Tiếp Mộc của Vương Vũ, ném quả bóng cao su cho Vô Kỵ.
Nói đến cùng, chuyện duy nhất mà Ma Vương Khuẩn đã làm chính là nhốt Vương Vũ vào trong phụ bản khiêu chiến.
Có điều tuy Ma Vương Khuẩn ném Vương Vũ vào trong phụ bản khiêu chiến, nhưng lại khiến cho ý đồ xấu biến thành chuyện tốt, lệnh bài khiêu chiến này thế nhưng chính là một đồ vật vô cùng quý giá, người bình thường không mua được. Vương Vũ có được thứ quý giá như vậy một cách miễn phí, làm sao lại không biết xấu hổ mà đi trả thù nữa chứ.
Hơn nữa, Vương Vũ không thích bắt nạt phụ nữ và trẻ con, Ma Vương Khuẩn này vừa là con gái lại vừa là trẻ con, chẳng qua chỉ nói năng kiêu ngạo một chút mà thôi, người kiêu ngạo ở trong game có nhiều lắm, nếu vì người khác ăn nói kiêu ngạo mà đòi dạy dỗ người ta, đây chẳng phải là còn kiêu ngạo hơn đó sao?
Thân là người tập võ, lòng dạ phong thái của Vương Vũ đều rất có khí độ của tông sư, đương nhiên sẽ không chấp nhặt với Ma Vương Khuẩn, cho nên rốt cuộc thì nên xử trí như thế nào, hãy để cho những người bị hại Toàn Chân Giáo này lo nghĩ đi thôi.