Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1183 - Chương 1185: Nghề Nghiệp Thật Sự Của Ẩn Giả

Trang 592# 2

 

 

 

Chương 1185: Nghề nghiệp thật sự của Ẩn Giả
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Ngươi bị ngu à? Một người chơi thợ rèn mà ngay cả thủy tinh đen cũng không biết à?"

Thấy Vương Vũ ngay cả thủy tinh đen là gì cũng không biết, bạn học Ký Ngạo bật ra một câu chế giễu vô tình.

Vương Vũ mặt đen lên nắm chặt hai nắm tay, phát ra tiếng kêu răng rắc răng rắc, hỏi: "Anh bạn nhỏ, ngươi vừa nói cái gì cơ?"

Ký Ngạo nhìn thấy thế sắc mặt tái nhợt, vội vàng lớn tiếng nói: "Ta nói ta là đồ ngu mà! Có liên quan gì đến ngươi đâu chứ?"

Mọi người: "..."

Đúng lúc đó, Vô Kỵ giải thích: "Thủy tinh đen là một loại khoáng thạch có thể hút được thuộc tính trợ giúp tăng cường của trang bị."

Từ trước đến nay, trong game online, trang bị đều là thứ quan trọng nhất, cho nên rèn trang bị trở thành một trong những nghề thủ công quan trọng nhất của người chơi.

Trọng Sinh là một game khai sáng triều đại trong lịch sử, đối với thiết kế của những nghề nghiệp phụ trợ, cũng vô cùng chăm chút, hấp dẫn người lớn tuổi của mọi nhà.

Người chơi thợ rèn bên trong Trọng Sinh, ngoại trừ nghề rèn, bổ sung, khảm nạm đá quý cơ bản nhất ra, còn có một tay nghề rất đặc biệt, đó chính là phục hồi luyện hóa lại thuộc tính.

Phục hồi luyện hóa, tác dụng cũng giống như tên, chính là tìm một vật dẫn, rút thuộc tính mà người chơi cần có ra, sau đó lại luyện hóa tổ hợp lại nó trên trang bị khác.

Mà thủy tinh đen, cũng chính là khoáng thạch vật dẫn có thể rút được thuộc tính trang bị.

Loại đồ chơi này thuộc về đồ vật mà ở thời kỳ sau của game khi người chơi đã lên đến hết cấp mới có, hơn nữa, người bình thường cũng không thể chơi được.

Phải biết rằng, hồi phục luyện hóa chính là kỹ năng đặc biệt chỉ riêng thợ rèn cấp Tông sư mới có được, mà bây giờ, thợ rèn cao cấp đã ít lại càng ít, đừng nói đến cấp Tông sư nữa rồi.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao, người chơi thợ rèn trong game biết rõ tính kỹ thuật của thợ rèn cao hơn đẳng cấp nghề nghiệp vẫn còn phải liều mạng tích tụ đến thành thục.

Dù sao chỉ cần có cấp bậc đủ cao, mới có thể quyết định tất cả kỹ năng của thợ rèn.

Đương nhiên rồi, Vương Vũ chính là thợ rèn cấp Tông sư, như vậy Xuân Tường cũng không cần phải cố ý đặc biệt đi tìm người khác.

"Hóa ra là như vậy!" Vô Kỵ nói xong, Vương Vũ giật mình sờ sờ quai hàm nói: "Đồ chơi này ta cũng chưa từng nghe nói đến, hẳn là rất hiếm có."

"Cái này..."

Vương Vũ vừa nói dứt lời, Xuân Tường vốn dĩ đang vô cùng kích động, giống như bị người ta đổ xuống một chậu nước lạnh, nhất thời ủ rũ hẳn xuống.

Vương Vũ nói không sai, tài liệu luyện hóa còn dễ nói, cũng không ngoài mấy loại khoáng hiếm thấy có độ tinh khiết cao như Huyền Thạch Thủy Đồng Tinh Thiết Lân Mộc, những đồ chơi này đắt thì đắt thật, nhưng mà trong tay Xuân Tường có nhiều vàng đang khó giải quyết như vậy, cũng có thể lấy ra tiêu được.

Nhưng mà lại là thứ như thủy tinh đen, đó chính là sự tồn tại trong truyền thuyết rồi.

Đúng như Vương Vũ vừa nói, đồ chơi này người chơi bình thường ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói đến, càng đừng nói đến việc tìm, hoàn toàn không phải món đồ cứ có tiền là mua được đâu.

Hồi phục lại trang bị sở dĩ người bình thường không thực hiện được, chủ yếu cũng là vì vấn đề tài liệu đó, cái này mẹ nó thật sự quá quý hiếm.

Nếu không mọi người đã chẳng nói đứng đầu mười thứ bẫy người trong giới game online chính là hành động làm trang bị.

Cũng may, về mặt tài liệu này, tuy Vương Vũ không hiểu rõ lắm, nhưng không ngăn được người ta có một người anh em sở trường buôn bán vật liệu, đúng không?

"Ha ha!" Thấy Xuân Tường có bộ dạng bi thảm như vậy, Vương Vũ cười khẽ, vỗ ngực nói: "Xuân huynh đừng hoảng sợ! Ta có thể đi hỏi thăm về chuyện vật liệu cho ngươi một chút."

Nói xong, Vương Vũ kéo ô bạn bè ra, gửi tin nhắn cho Yêu Nghiệt Hoành Hành: "Có ở đó không, có ở đó không?"

"Có rắm mau phóng!"

Trả lời tin nhắn trong một giây, đúng là người được tôn trọng nhất, có thể thấy được tuy ngoài miệng Yêu Nghiệt Hoành Hành không lễ phép chút nào, nhưng trong lòng vẫn vô cùng kính trọng Vương Vũ.

"Có vật liệu luyện hóa không, có vật liệu luyện hóa không?" Vương Vũ lại hỏi.

Lần này mất khoảng mười giây, Yêu Nghiệt Hoành Hành mới trả lời tin nhắn: "Anh vừa mới hỏi gì cơ?"

"Anh hỏi chú có vật liệu luyện hóa hay không." Vương Vũ nói.

"Câu đằng trước cơ."

"Anh hỏi chú có ở đó không."

"Không ở đâu nhá! Cảm ơn!" Yêu Nghiệt Hoành Hành vô cùng dứt khoát trả lời, trong lời nói lộ ra vẻ muốn cắt đứt quan hệ.

"Hừ!" Vương Vũ trừng mắt, giận dữ nói: "Muốn ăn đòn à? Nói chuyện tử tế cho anh."

"Anh hai!" Bị Vương Vũ đe dọa như vậy, Yêu Nghiệt Hoành Hành suy sụp nói: "Có phải chúng ta bị người khác hãm hại hay không? Anh cho rằng vật liệu luyện hóa là rau cải trắng ven đường chắc. Em nói cho anh biết, không có đâu! Tuyệt đối không có!"

"Không có thì không có! Chú gào thét cái gì hả?" Vương Vũ giận dữ mắng Yêu Nghiệt Hoành Hành một câu, lại hỏi: "Vậy còn thủy tinh đen thì sao? Có hay không?"

Lần này Yêu Nghiệt Hoành Hành sửng sốt mất nửa phút, sau đó mới cầu xin trả lời: "Anh hai, chúng ta vẫn nên nói về chuyện vật liệu luyện hóa đi thôi."

"..."

Vương Vũ hết chỗ nói nổi, hỏi tiếp: "Vật liệu luyện hóa bao nhiêu tiền?"

"Cái gì mà bao nhiêu tiền chứ..." Yêu Nghiệt Hoành Hành đáp lại: "Khu khai thác vật liệu không thể đào ra được vật liệu luyện hóa đâu, muốn lấy phải đến sân thi đấu dùng tích phân cạnh tranh đổi lấy, một phút đồng hồ của em đáng giá khoảng mấy chục nghìn, làm sao có thời gian đổi lấy thứ đồ chơi này cho anh."

"Đổi tích phân cơ à..." Vương Vũ nghe thấy thế thì như đang suy nghĩ gì đó, gật gật đầu lại hỏi: "Vậy thủy tinh đen thì sao, làm thế nào mới lấy được?"

Yêu Nghiệt Hoành Hành suy nghĩ một lát nói: "Cụ thể làm thế nào thì em không biết! Hình như là phải làm nhiệm vụ mới lấy được, em nói với anh này, hình như đồ chơi này rút thuộc tính lại còn tùy theo tình hình, khi anh dùng tuyệt đối phải vô cùng cẩn thận, nếu không rút xong rồi thành thứ bỏ đi thì anh chỉ có khóc thôi."

"Anh biết rồi!" Vương Vũ tiện tay đóng khung chat.

Mẹ kiếp, một cây pháp trượng rách nát của Xuân Tường, lại còn có thể đến bất cứ lúc nào đi bất cứ lúc nào.

Lúc này, nhìn thấy Vương Vũ đang từ lo lắng mất hồn đột nhiên trở thành Vương Vũ sống động linh hoạt đi qua, Xuân Tường vội vàng hỏi: "Thế nào hả? Có chỗ lấy được vật liệu không?"

"Hình như phải làm nhiệm vụ mới có thể lấy được thủy tinh đen." Vương Vũ lập tức thuật lại nguyên văn những gì mà Yêu Nghiệt Hoành Hành vừa nói.

"Nhiệm vụ?" Xuân Tường nghi ngờ nói: "Nhiệm vụ như thế nào?"

Vương Vũ lắc đầu: "Cái này ta cũng không biết, sau này gặp được thì cứ làm thôi."

"Được rồi!"

Thấy Vương Vũ cũng không có cách nào, Xuân Tường cũng đành phải bất đắc dĩ gật đầu.

Hết cách rồi, loại vật như thủy tinh đen này thật sự quá hiếm có, Vương Vũ dù trâu bò đến mức nào chăng nữa, cũng không phải admin, loại vật liệu hiếm có này cũng không thể nói có là có ngay được, bởi vì chuyện của bản thân mình mà đi làm khó dễ người khác, Xuân Tường cũng không thể làm ra được loại hành vi này.

Sau khi đánh xong Hang Ổ Tà Long thì Vương Vũ đã thăng đến cấp 60, sau khi quay về thành Dư Huy, Vương Vũ đi thẳng đến con hẻm nhỏ của Ẩn Giả.

Sau cấp 60, người chơi có thể học tập được chiêu lớn của nghề nghiệp vốn có rồi.

Chiêu lớn của nghề nghiệp Võ tăng chính là Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích, kỹ năng này Vương Vũ đã từng học rồi, vì đặc tính nghề nghiệp Võ học gia của Vương Vũ, khi Vương Vũ ở cấp 60, có thể học tất cả chiêu lớn của nghề nghiệp nhánh của Võ sư, cho nên ngoại trừ Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích ra thì Vương Vũ còn có thể học được chiêu lớn Ngưng Khí Thành Binh của Khí công sư.

Có điều thứ như chiêu lớn cũng không phải có thể tốn mấy vàng là học được ngay, nếu muốn học Ngưng Khí Thành Binh, Vương Vũ còn phải nhận nhiệm vụ kỹ năng cuối cùng ở chỗ người hướng dẫn nghề nghiệp.

Trong hẻm nhỏ, lão già Ẩn Giả hiếm có được lúc không say như chết, mà chỉ đang dựa vào tường phơi nắng, lão già này lôi thôi không nói, bên cạnh còn đặt mấy cái bát mẻ, quả thật giống hệt như đang ăn xin.

Cố nén suy nghĩ muốn ném mấy vàng vào trong bát của Ẩn Giả, Vương Vũ bước nhanh đi tới trước mặt Ẩn Giả, cúi đầu gọi một tiếng: "Sư phụ!"

"Đi đi đi đi!" Ẩn Giả không ngẩng đầu, liên tục vẫy tay xua đuổi nói: "Đừng cản trở ông đây phơi nắng!"

"Á..." Vương Vũ giật mình một cái, lấy ra một vàng ném vào trong bát của Ẩn Giả.

"Leng keng!"

Theo tiếng vàng rơi vào trong bát, Ẩn Giả nghe thấy tiếng ngẩng đầu lên.

Vương Vũ nhất thời giật mình, hóa ra nghề nghiệp công khai chính thức của ông già này là ăn mày, còn nghề nghiệp ẩn mới là người hướng dẫn nghề nghiệp...


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment