Trang 592# 1
Chương 1184: Thủy tinh đen
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Cây pháp trượng này ánh lên sắc vàng chói lọi, trên đỉnh cao nhất của pháp trượng là một đầu lâu, trên đầu lâu còn khảm ba viên đá quý to lớn, chính là Hắc Ám Chi Ác mà Vương Vũ lấy được từ trên người Taryn.
"Đây là..."
Hắc Ám Chi Ác vừa được mạ vàng vừa có đá quý, nhìn qua có thể nói là vô cùng xa hoa, thiết kế khoa trương như vậy, lập tức lôi kéo ánh mắt của cả đám người.
"Hì hì!" Vương Vũ cười hì hì, mở ra tất cả thuộc tính của Hắc Ám Chi Ác.
"Mẹ nó đây là... trang bị Sử Thi?"
Nhìn thấy thuộc tính của Hắc Ám Chi Ác, mọi người đầu tiên là kinh ngạc, sau đó ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Xuân Tường cũng đang vô cùng buồn bực nói: "Bà mẹ nó! Áo gấm đi đêm rồi..."
Cũng không phải mấy người Toàn Chân Giáo chưa từng được nhìn thấy trang bị Sử Thi bao giờ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy vũ khí chọn nghề nghiệp như vậy.
Không đúng, phải nói là vũ khí chọn người!
Mặc dù đồ chơi này là thần khí của Thuật sĩ không sai, nhưng mà nó lại chỉ dành cho Thuật sĩ biết Thuật Triệu Hồi như Xuân Tường mà thôi, những Thuật sĩ khác cho dù có lấy được đồ chơi này, có lẽ cũng chỉ có thể sử dụng nó thành cây cời lò thôi.
Có thể nói thẳng ra mà không cần nghi ngờ gì, cây pháp trượng này chính là đo ni đóng giày cho Xuân Tường.
Phải biết, cây pháp trượng cũ nát trong tay Xuân Tường kia là cầm từ thôn Tân Thủ đến bây giờ đấy, không thể tưởng tượng nổi thằng ranh Xuân Tường này từ khi chơi game đến giờ còn chưa chịu vũ khí thay đổi, cuối cùng vừa thay thì lại là một thành Thần khí.
Trong lúc nhất thời, đám người kia thật sự quá hâm mộ.
Ký Ngạo lại càng ôm bắp đùi Vương Vũ cầu xin: "Chú Ngưu, đừng có bất công như vậy mà, ta cũng muốn có một thần khí đo ni đóng giày cho ta như vậy mà... Ngươi cho con chó Xuân kia một thanh Thần khí, sau này hắn ta càng tùy tiện càng có lý do hơn nữa để bắt nạt ta."
"Đúng đấy, đúng đấy... Pháp trượng của ta đây vẫn còn là Ám Kim đây này." Minh Đô nhìn nhìn pháp trượng bắn ra ánh sáng lấp lánh hào quang rực rỡ trong tay, vẻ mặt ấm ức.
Bao Tam và Doãn Lão Nhị cũng không cam chịu yếu thế kêu lên: "Ta cũng muốn, ta cũng muốn."
Vương Vũ: "..."
Mẹ nó, đây là bầy đàn kiểu quái gì thế hả, người khác hâm mộ còn chưa tính, trong tay Ký Ngạo Bao Tam Doãn Lão Nhị kia cũng đều là trang bị Sử Thi hàng thật giá thật rồi, pháp trượng Ám Kim này của Minh Đô cũng đã được hắn ta gia tăng đủ loại thuộc tính xong rồi, thuộc tính có khí còn hung hăng càn quấy hơn cả trang bị Sử Thi ấy chứ, đám khốn khiếp chết tiệt này dở giọng lừa gạt cái gì ở đây hả?
Nhưng mà điều khiến Vương Vũ buồn bực là, Xuân Tường vốn dĩ nên vô cùng xúc động, lúc này không những không hề vô cùng kinh ngạc vui mừng như mọi người dự đoán, ngược lại sắc mặt u ám, vẻ mặt do dự, nhếch miệng trông như đang định bật khóc.
Vương Vũ còn tưởng rằng Xuân Tường cảm động không lời nào có thể diễn tả được cho nên nước mắt giàn giụa nữa cơ, nhất thời cũng có chút ngượng ngùng, thu lại nụ cười đắc ý trên mặt, đi tới đưa pháp trượng ra trước mặt Xuân Tường nói: "Xuân huynh, không cần phải quá cảm động như vậy đâu, tâm trạng ngươi thoải mái là được, đến nỗi còn phải khóc nữa sao?"
"Cảm động cái rắm ấy!" Nghe thấy lời nói của Vương Vũ, Xuân Tường vô cùng buồn bực liếc mắt, đưa tay nói: "Cho ta hai quyển sách dạy kỹ năng này, còn cây pháp trượng kia, ngươi vẫn nên mang đến buổi đấu giá đi thôi."
"Cái giề?"
Thấy Xuân Tường không cần cây pháp trượng này, mọi người không nhịn được sững sờ, sau đó khó hiểu hỏi: "Không thể nào chứ Xuân huynh, đồ chơi này phù hợp với ngươi đến mức như vậy, tại sao ngươi lại không cần đến nó được?"
Minh Đô cũng đứng bên cạnh gân cổ họng cười nói: "Xuân huynh, sợ là Xuân tẩu lại không cho ngươi tiền tiêu vặt có phải không? Không sao đâu, đừng ngại, mấy anh em giúp đỡ một chút, nếu vẫn thật sự không được nữa thì trả góp theo định kỳ cũng được mà... Phải không lão Ngưu?"
"Đúng vậy đó..." Vương Vũ cũng gãi đầu mọt cái nói: "Bây giờ ta cũng không cần đến tiền gấp, Xuân huynh ngươi cầm lấy đi là được."
"Không không không..." Xuân Tường rối rắm liếc nhìn pháp trượng trong tay Vương Vũ một cái, sau đó phất phất tay nói: "Ý tốt của mọi người và Ngưu đệ ta xin ghi nhận thôi, nhưng mà cây pháp trượng này thật sự không phù hợp với ta đâu."
"Không phù hợp?"
Mọi người càng thêm mờ mịt, kẻ ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được, cây pháp trượng này chính là đo ni đóng giày cho Xuân Tường, cho dù có là đồ rác rưởi hơn nữa, cũng còn tốt hơn cây pháp trượng đang ở trong tay hắn ta kia, tại sao lại không phù hợp được?
"Ừ!" Xuân Tường gật gật đầu, vô cùng buồn bực lấy cây pháp trượng kém chất lượng của hắn ta ra, thuận tay mở thuộc tính ra cho mọi người cùng thấy.
Người Triệu Hồi Chi Đằng Trượng (Pháp trượng) (Thanh Đồng)
Vật công: 10-15
Ma công: 20-25
+10 sức khỏe
+10 tinh thần
Triệu Hồi Ác Ma (Cấp 2) (Đồng Hóa Biến Dị): Kỹ năng chủ động, triệu hồi sáu con ác ma mạnh mẽ trợ giúp chiến đấu, ác ma có sẵn 100% thuộc tính của người triệu hồi, cấp bậc kỹ năng cao nhất có thể tăng lên đến cấp 3.
Phong Ấn Chi Thư: Mỗi lần mục tiêu triệu hồi tăng một cấp, thuộc tính được tăng cường 1%, cấp bậc không thể cao hơn người triệu hồi được, sau khi mục tiêu triệu hồi chết đi, cấp bậc lại dừng lại.
Yêu cầu cấp bậc: 20
Yêu cầu nghề nghiệp: Thuật sĩ
Gới thiệu đồ vật: Một cây đằng trượng nhìn qua rất bình thường, nhưng lại có được sức mạnh thần bí.
"Bà mẹ nó!"
Pháp trượng của Xuân Tường vừa thể hiện thuộc tính ra, mọi người đều phun ra một ngụm máu.
Đằng trượng... Đây không phải vũ khí mà nghề nghiệp hệ Pháp sư vừa ra đời đã mang theo sao? Pháp trượng này của Xuân Tường cũng có nhiều tiền tố phức tạp như vậy sao?
Nhìn pháp trượng của Xuân Tường, Vương Vũ không thể tin tượng nổi mà hỏi: "Thuật Triệu Hồi này của ngươi là do vũ khí mang đến sao?"
"Đúng vậy đó." Xuân Tường thở dài nói: "Đây là khen thưởng của nhiệm vụ ẩn của thôn Tân Thủ, được ta dùng đá kỹ năng thăng cấp một lần, sau đó lại dùng sách kỹ năng đồng hóa một lần, lúc này mới lên đến cấp 20... Trước đây chỉ là một thanh pháp trượng cấp một."
"Thấy chưa?" Vương Vũ bất đắc dĩ nói: "Hệ thống thật sự rất biết chơi người đấy."
Còn không phải sao, kỹ năng nghề nghiệp mạnh nhất của Thuật sĩ, vậy mà lại là kỹ năng kèm theo của một vũ khí cầm ra từ thôn Tân Thủ, đây là chuyện mà không một ai có thể nghĩ ra được.
Nếu Xuân Tường trang bị Hắc Ám Chi Ác, thì có nghĩa là vứt bỏ kỹ năng triệu hồi, đã không còn kỹ năng triệu hồi, cũng không phát huy ra được thuộc tính của Hắc Ám Chi Ác.
Thảo nào Xuân Tường lại rối rắm như vậy... Cái này dù rơi vào tay ai cũng đều sẽ là một lựa chọn khiến người ta suy sụp.
Có điều nghĩ lại một chút cũng không sai.
Triệu Hồi Ác Ma của Xuân Tường cùng lắm cũng mới cấp hai, mà đã có sức mạnh như vậy, huống chi đẳng cấp cao nhất của kỹ năng này là cấp ba, còn có thể đồng hóa tất cả loại kỹ năng tương tự như triệu hồi, lại còn có loại gia tăng trang bị đặc biệt như Phong Ấn Chi Thư, dưới trạng thái đỉnh cao quả thật giống như lỗi phần mềm, đặt vào vào một cây pháp trượng Tân Thủ, ngược lại cũng coi như hạn chế sức mạnh của kỹ năng này.
"Vậy phải làm sao bây giờ? Đồ chơi này bán có lẽ cũng sẽ không bán được giá cao đâu." Vương Vũ nhìn Hắc Ám Chi Ác từ trên xuống dưới, cũng cảm thấy vô cùng rối rắm.
Nếu bán rẻ, thì dù sao cũng là một vũ khí cấp Sử Thi, nếu bán đắt, Thuật sĩ vốn đã ít rồi, đồ chơi này lại không có hiệu quả đủ lớn đối với Thuật sĩ bình thường, mua về để bán lại cũng đáng tiếc, đây chính là thứ vô bổ trong truyền thuyết.
Ngay khi Vương Vũ còn đang rối rắm không biết xử lý cây pháp trượng này như thế nào, Vô Kỵ đột nhiên hỏi Xuân Tường: "Cây pháp trượng mà ngươi đang sử dụng kia chỉ có một kỹ năng như vậy thôi sao?"
"Ờ!" Xuân Tường gật đầu nói: "Phong Ấn Chi Thư là hiệu quả trợ giúp của vũ khí."
"Vậy thì dễ làm rồi!" Vô Kỵ cười nói: "Bây giờ ngươi chỉ cần có một khối thủy tinh đen!"
"Thủy tinh đen? Đúng rồi! Tại sao ta lại không nghĩ đến chứ nhỉ?"
Nghe thấy lời nói của Vô Kỵ, hai mắt Xuân Tường tỏa sáng vỗ mạnh lên đùi, hưng phấn kêu lên, nhảy đến ôm chặt Vô Kỵ một cái.
Vô Kỵ vừa đẩy Xuân Tường ra vừa chửi mắng: "Cút cút cút... Đồ chết tiệt!"
Vương Vũ vẻ mặt mê mang hỏi lại: "Thủy tinh đen? Đó là cái gì vậy?"