Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1181 - Chương 1183: Tất Cả Đều Kết Thúc

Trang 591# 2

 

 

 

Chương 1183: Tất cả đều kết thúc
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




Nếu Vô Kỵ đã đưa ra yêu cầu này, thì cũng đã biết là Phong Vân Thiên Hạ chắc chắn sẽ đồng ý rồi, dù sao đối với Phong Vân Thiên Hạ mà nói, bản thân hắn ta chẳng những không cần bồi thường, còn tìm được một nguồn cung cấp vàng trong buôn bán rất dồi dào, tuyệt đối là trăm lợi ích mà không có chút tổn hại nào.

Cho nên đối với câu trả lời của Phong Vân Thiên Hạ, Vô Kỵ hoàn toàn không bất ngờ chút nào, mà chỉ quay đầu sang cầu xin Vương Vũ: "Lão đại Phong Vân sau này cũng đã là bạn bè của chúng ta rồi, nếu không thì để mấy anh em này rút lui hết đi vậy?"

"Ta không có vấn đề gì!" Vương Vũ lại giang tay ra lần nữa, nói với Nhìn Thấu Thiên Cơ bên cạnh: "Dựa theo lời hắn ta nói, làm đi."

Vương Vũ cũng đã lên tiếng rồi, Nhìn Thấu Thiên Cơ đương nhiên sẽ không có chuyện không nghe, sau khi ra mệnh lệnh rút lui trong kênh công hội, người chơi của Thiên Cơ Các cũng dồn dập tản đi.

"Lão đại Vô Kỵ, Ngưu thần, cảm ơn."

Người bao vây ở điểm sống lại rời đi, Phong Vân Thiên Hạ hoàn toàn yên tâm rồi, chắp tay vái Vô Kỵ và Vương Vũ biểu thị cảm ơn.

Vô Kỵ phất phất tay nói: "Chuyện nên làm thôi, nếu không còn chuyện gì khác thì chúng ta đi về trước đây."

Nói dứt lời, Vô Kỵ gửi tin nhắn cho những người Toàn Chân Giáo khác chuẩn bị rời đi cùng với Vương Vũ và Xuân Tường.

Nhưng đúng vào lúc này, Ma Vương Khuẩn lại quấn lên, kẻ cả nói với Vương Vũ: "Này, ta đã cho ngươi đi chưa hả?"

"Sao hả? Ta có đi hay không còn phải chào hỏi ngươi nữa cơ à?" Vương Vũ quay đầu dở khóc dở cười nói.

Con ranh con này, tự cho là đúng quá rồi đấy.

Ma Vương Khuẩn không biết sống chết liều mạng nói: "Anh trai ta bọn họ sợ ngươi, nhưng ta không sợ ngươi đâu, nếu muốn đi nhất định phải đi qua cửa này của ta."

"Ồ? Làm thế nào để qua được?" Vương Vũ khó hiểu hỏi.

Hai tay Ma Vương Khuẩn chống nạnh ngửa mặt lên nói: "Đánh bại ta!"

"Ừm..." Vương Vũ gật đầu.

"Ừm có nghĩa là gì sao hả?" Ma Vương Khuẩn trừng mắt cáu giận.

"Đánh bại ngươi với ai nữa?" Vương Vũ lại hỏi.

"Chỉ một mình bản thân ta thôi!" Ma Vương Khuẩn giận dữ!

Mẹ kiếp, từng gặp được người coi thường người khác, nhưng chưa từng gặp phải ai coi thường người ta đến mức này, cái gì gọi là ngươi với ai nữa hả, thật sự coi bản thân mình là thiên hạ vô địch có phải hay không hả?

"Chậc chậc chậc... Thật sự là thanh niên trẻ tuổi mà..."

Nghe thấy lời nói của Ma Vương Khuẩn, tất cả mọi người có mặt tại đó đều lộ ra vẻ tiếc nuối, còn có rất nhiều phương pháp muốn tìm đường chết, tại sao lại cứ phải chọn cách bị người đánh chết chứ.

Phong Vân Thiên Hạ dù sao cũng là anh trai, vội vàng kéo lấy Ma Vương Khuẩn: "Tứ muội, ngươi đánh không lại hắn đâu."

"Ngươi đừng có lên tiếng!" Ma Vương Khuẩn trợn trắng mắt nhìn Phong Vân Thiên Hạ một cái, sau đó ở ngay trước mặt tất cả mọi người, chỉ vào Vương Vũ kêu lên: "Nếu bà đây không đánh lại ngươi, sẽ bái ngươi làm thầy ngay tại chỗ, nếu ngươi thua thì phải bái ta làm thầy."

"Ồ! Xin mời!"

Vương Vũ đương nhiên cũng lười tranh cãi miệng lưỡi với đứa trẻ này, tùy tiện đáp một tiếng sau đó chỉ chỉ bên ngoài điểm sống lại, tự mình đi ra khỏi điểm sống lại.

Sau hai giây, từ bên ngoài điểm sống lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết trước khi chết của Ma Vương Khuẩn, ngay sau đó, chợt nghe thấy Ma Vương Khuẩn hưng phấn kêu lên: "Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ đệ... Ai, sư phụ, ngươi đừng đi mà... Sư phụ..."

"Ô kìa, ngay cả lão Ngưu cũng dám tính kế, ngươi cũng khá thật đấy!"

Vô Kỵ thở dài một tiếng, đưa tay chỉ Lão Thử đang cười trộm bên cạnh, sau đó đuổi theo.

Mười phút sau, mấy người Toàn Chân Giáo gặp được Vương Vũ ở ngoài thành Zarate.

Vương Vũ lén lút liếc nhìn đằng sau mấy người Toàn Chân Giáo một cái, hỏi: "Con nhỏ trẻ trâu kia không đuổi đến tận đây đấy chứ?"

"Không đâu... Bị Phong Vân Thiên Hạ kéo về rồi." Mọi người cười hỏi: "Phong Vân Thiên Hạ giàu có như vậy, em gái của hắn ta chắc chắn cũng là phú bà nhỏ tuổi, thu được một đồ đệ như vậy thật sự rất tốt đó, ngươi chạy cái gì mà chạy chứ..."

"Các ngươi thì biết cái gì hả?" Vương Vũ trợn mắt liếc mọi người một cái, sau đó chỉ vào Vô Kỵ nói: "Đều tại ngươi cả đấy, thấy tiền là sáng mắt, nếu không con nhỏ kia có thể quấn quýt lấy ta được chắc?"

"Hì hì!" Vô Kỵ cười hì hì nói: "Thật ra chủ yếu là vì người của Thập Nhị Tinh Tượng rất lợi hại."

"Không tệ không tệ! Rất mạnh!" Những người khác cũng đáp lời hùa theo.

"Ồ? Các ngươi mà cũng có cùng ý kiến được sao?" Vương Vũ nghi ngờ hỏi.

Đám người kia có hạng người gì mà không dám hãm hại, vì vậy Vương Vũ mới không tin là vì người của Thập Nhị Tinh Tượng bản lĩnh không tệ, Vô Kỵ mới lựa chọn giảng hòa với Phong Vân Thiên Hạ.

Vô Kỵ nghe thấy thế nâng trán thở dài: "Còn có nửa tháng nữa thì giải đấu chuyên nghiệp sẽ bắt đầu, chúng ta không sợ có giặc có trộm, chỉ sợ có kẻ lén lút ghi nhớ thôi anh hai!"

"Á..." Vô Kỵ vừa nói như thế, Vương Vũ nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.

Quả thật, trong game có rất nhiều người chơi mạnh hơn Thập Nhị Tinh Tượng, nhưng mà phần lớn trong số đó đều là cao thủ cấp chuyên nghiệp, đương nhiên sẽ không rảnh chấp nhặt với Toàn Chân Giáo.

Nhưng Thập Nhị Tinh Tượng có người chủ giàu có như Phong Vân Thiên Hạ này ở đây, tuyệt đối có thời gian có sức lực đuổi theo quấy rầy Toàn Chân Giáo.

Hàng năm Toàn Chân Giáo đều đi quấy rầy người khác, đương nhiên hiểu rõ bị người ta quấy rầy thì khổ sở đến mức nào, hôm nay bọn họ có thể bao vây Toàn Chân Giáo ở điểm sống lại, ngày mai không chừng lại mai phục ở đâu thì sao.

Giải đấu chuyên nghiệp sắp đến rồi, thời gian để mọi người tăng thực lực lên còn không đủ, nào có tâm trạng chơi trò trốn tìm với đám người có tiền lại chẳng có việc gì làm như Thập Nhị Tinh Tượng.

Chi bằng giảng hòa rõ ràng, còn có thể kiếm tiền, dù sao mọi người cũng không có tổn thất gì, không phải sao?

Đối phó với những kẻ giống như keo da chó, phương pháp tốt nhất không ai hơn được chính là mượn sức lôi kéo bọn họ trở thành bạn bè, đây chính là cảnh giới tối cao trong đạo xử thế làm người.

"Đúng rồi, lão Ngưu, bọn họ rốt cuộc đã ném ngươi đi đâu vậy?"

Lúc này, mọi người đột nhiên nhớ đến Vương Vũ hình như đã bị Thập Nhị Tinh Tượng làm cho mất tích một đoạn thời gian mà.

"Đừng nói nữa!" Vương Vũ buồn bực nói: "Thằng ranh chó chết kia dùng đạo cụ đặc biệt, truyền tống ta đến Hang Ổ Tà Long đó."

"Hang Ổ Tà Long" làm người chơi lão làng trong game, đám người Toàn Chân Giáo đương nhiên cũng đã từng được nghe nói đến cái gọi là phụ bản có đến mà không có về, nghe thấy lời nói của Vương Vũ, mọi người đều kinh hãi nói: "Dominic kia là sào huyệt của Tà Long đó hả?"

"Đúng vậy đó!" Trong lòng Vương Vũ vẫn còn sợ hãi nói: "Dominic kia là một BOSS cấp 150, may nhờ ta có lệnh bài triệu hồi của Darius, nếu không bây giờ ta vẫn còn đang ở trong phụ bản ấy chứ."

"Chậc chậc chậc..." Sau khi biết Vương Vũ được Darius cứu ra, mọi người không khỏi hâm mộ nói: "Tại sao chuyện gì tốt cũng đều rơi vào tay ngươi hết vậy, một chuyến này xuống phụ bản cũng thu hoạch được không ít đâu."

"Ha ha! Đương nhiên!"

Nói đến thu hoạch, Vương Vũ hưng phấn lấy ra từng món lấy được trong phụ bản, khoe ra ngoài.

Nhìn thấy đồ vật trong tay Vương Vũ, những tên từng nhìn thấy việc đời như Toàn Chân Giáo cũng không nhịn được nước miếng chảy đầy đất.

Triệu Hồi Vong Linh và Bạo Phá Vong Linh còn dễ nói, loại đồ vật ở cấp bậc này, mọi người cũng đã từng nhìn thấy rất nhiều lần rồi.

Nhưng mà một bộ thuộc tính cùng sống cùng chết của chiếc nhẫn này, lại trực tiếp hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

Tròng mắt đám người nhìn chằm chằm chiếc nhẫn hỏi Vương Vũ: "Bán không bán không? Ta tốn hai đồng tiền chỉ cần lấy một chiếc nhẫn thôi! Chiếc còn lại tặng cho ngươi!"

Hoặc là nói đám người này rất quỷ quyệt, dựa vào bản lĩnh của Vương Vũ bây giờ vẫn còn chưa từng có ai có thể đánh được hắn, một chiếc đeo trên người Vương Vũ, một chiếc tự bản thân mình cầm, cái này mẹ nó còn không giống như đang mở ra trạng thái sống lại mãi mãi không có giới hạn sao.

"Hì hì!"

Vương Vũ cười hì hì, thu lại nhẫn bỏ vào trong túi đeo, dùng hành động trả lời câu hỏi của đám người.

"Đéo đỡ được!"

Thấy Vương Vũ không bán, mọi người giận dữ nói: "Không bán thì ngươi lấy ra để làm gì hả?"

"Cho các ngươi nhìn thấy thèm một chút thôi." Vương Vũ cười xấu xa.

"Ngưu đê tiện!" Mọi người đồng loạt dựng ngón giữa.

"Ha ha ha! Các ngươi lại nhìn thêm cái này nữa nè."

Vương Vũ cười quái dị một tiếng, không thèm đếm xỉa đến ánh mắt khinh bỉ của đám người, lại rút ra một cây pháp trượng.


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment