Trang 593# 2
Chương 1187: Nữ tiểu nhân Ma Vương Khuẩn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Hệ thống nhiệm vụ trong Trọng Sinh luôn tiềm ẩn tính giải đố, càng là nhiệm vụ cấp cao, manh mối sẽ càng bí ẩn.
Với nhiệm vụ nhận được từ tay một NPC cáo già xảo quyệt như Ẩn Giả, bất kỳ câu nói nào được thốt ra từ miệng lão cũng có thể là điểm mấu chốt của nhiệm vụ.
Đặc biệt là tên nhân vật tự dưng xuất hiện như Thánh Alice, đến tám phần mười là điểm đột phá của nhiệm vụ này.
Đúng như dự đoán, Vương Vũ chỉ cần sử dụng đại một phép khích tướng là đã buộc lão già Ẩn Già phải lấy đạo cụ nhiệm vụ có liên quan đến Thánh Alice ra.
"Thầy à, có thể cho ta xem cái này một chút được không?” Vương Vũ nhìn Thập Tự Giá trong tay Ẩn Giả rồi hỏi.
Vương Vũ cũng hiểu những chuyện liên quan đến tình cảm nam nữ, bởi vậy hắn cũng ngại mở miệng nói muốn lấy luôn, có điều nếu Ẩn Giả đồng ý đưa dây chuyền cho Vương Vũ, Vương Vũ có quay đầu chạy thẳng hay không thì là chuyện khó nói rồi, giao dịch với NPC vô liêm sỉ như vậy, Vương Vũ tỏ ra quá quân tử thì thật là ngốc nghếch biết bao.
"Hừ!"
Ai ngờ có vẻ như Ẩn Giả đã nhìn thấu suy nghĩ của Vương Vũ, lão hừ lạnh một tiếng, nắm chặt dây chuyền trong tay, hỏi một cách xem thường: “Anh bạn nhỏ, ngươi từng yêu bao giờ chưa? Có biết đến tình cảm khó tả xiết giữa nam và nữ không? Đây chính là thứ cô gái đó đã đưa cho ta, nhớ năm đó…”
Thấy Ẩn Giả sắp mở hội nghị liên quan đến tình sử của lão, Vương Vũ vội vã ngắt lời nói: "Ngài cứ ra giá đi! Phải trả bao nhiêu tiền ngài mới đưa ta thứ này?”
"Một trăm vàng!” Ẩn Giả không chút nghĩ ngợi ra giá!
Vương Vũ xạm mặt lại móc một trăm vàng ra đưa cho Ẩn Giá rồi nói: "Tình cảm của ngài cũng đáng giá quá nhỉ.”
Ẩn Giả tiện tay ném dây chuyền cho Vương Vũ, lão cười nói: "Đáng giá cái gì mà đáng giá, thứ này vốn là đạo cụ nhiệm vụ.”
Vương Vũ nghe vậy tức giận gắt lên: “Nếu là đạo cụ nhiệm vụ sao lão còn không đưa cho ta?”
"Khà khà!" Ẩn Giả giơ túi tiền trong tay lên, lắc lắc trước mặt Vương Vũ, lão cười âm hiểm: “Cho ngươi thì làm sao ta kiếm được một trăm vàng này, còn nữa, cái phép khích tướng kia của ngươi quá là kém tắm!”
"Ta..."
Vương Vũ bị NPC khinh bỉ một phen cố gắng nhịn xuống nỗi xúc động muốn đè Ẩn Giả xuống đất đánh cho một trận bầm đập, hắn liếc nhìn Ẩn Giả với vẻ mặt khá phức tạp, thở dài muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng Vương Vũ xoay người đi ra khỏi con hẻm.
Nói thế nào đi chăng nữa thì Vương Vũ cũng là một đại tông sư, tức giận với một tổ hợp dữ liệu như thế thật sự không phù hợp với thân phận của hắn.
Bây giờ sắc trời đã dần muộn, Vương Vũ cũng không vội vã đi làm nhiệm vụ nữa mà đi tới tiệm tạp hóa nhỏ của Mục Tử Tiên.
Nhờ có danh tiếng của Vương Vũ và Toàn Chân Giáo mà tiệm tạp hóa của Mục Tử Tiên vẫn luôn rất náo nhiệt, hơn nữa tuyệt đối không có chuyện mua chịu hay kiếm chuyện xảy ra.
Dù sao Vương Vũ và Toàn Chân Giáo là hạng người gì, mọi người đều hiểu rõ trong lòng.
Giờ này phần lớn người chơi đều đã đi ngủ rồi, Mục Tử Tiên cũng đang chuẩn bị đóng cửa tiệm để nghỉ ngơi, nhìn thấy Vương Vũ lại đây, Mục Tử Tiên bất ngờ nói: "Sao anh lại đến đây?”
"Hì hì!" Vương Vũ cười khúc khích, hắn bước vào trong cửa tiệm rồi nói: “Anh đến tặng cho bà chủ ít đồ.”
“Hả? Đồ gì vậy anh?” Mục Tử Tiên lên tiếng hỏi nhưng cũng không ngẩng đầu lên, đều là vợ chồng lâu như vậy rồi, còn làm ra vẻ thần bí như thế nữa, thật là trẻ con mà.
“Em xem này!” Vương Vũ móc một chiếc nhẫn ra đưa tới trước mắt Mục Tử Tiên.
"Đây là?"
Đôi mắt Mục Tử Tiên nhìn thấy chiếc nhẫn bỗng sáng lên, một chút vui vẻ lướt qua, sau đó cô nhận lấy chiếc nhẫn rồi nói với vẻ không vui: “Anh đó, đã kết hôn một năm rồi sao bây giờ mới đến việc tặng nhẫn cho em?”
Tuy Mục Tử Tiên nói vậy nhưng không khó để nhìn thấy nụ cười hiện ra trên gương mặt cô, cô vô cùng hài lòng về chiếc nhẫn đến muộn này.
Nhìn thấy Mục Tử Tiên vui vẻ như vậy, Vương Vũ cũng thấy rất chua xót trong lòng, lúc trước kết hôn hai người không có gì trong tay cả, vậy mà lần đầu tiên hắn tặng nhẫn cho Mục Tử Tiên lại ở trong game.
Xã hội ngày nay coi trọng tiền bạc hơn bao giờ hết, thực sự hiếm thấy một cô gái nào ngốc nghếch như vậy.
Vương Vũ cười cười, hắn mở thuộc tính chiếc nhẫn trên tay hắn ra cho Mục Tử Tiên xem, vui vẻ nói với cô như một thiếu niên mười mấy tuổi đang khoe thứ đồ thuộc về mình: “Chiếc nhẫn của em tên là Đồng Sinh, chiếc này của anh tên là Cộng Tử, đồng sinh cộng tử đó em có hiểu không, nó muốn tới hai người chúng ta đó.”
"Phi!" Mục Tử Tiên khẽ gắt Vương Vũ một cái rồi nói: "Cái gì mà sinh với tử chứ… cái miệng này của anh thật là…! Mau thu dọn đồ đạc giùm em đi rồi đăng xuất sớm đi, hôm đây chị đây làm thịt kho tàu cho anh ăn.”
“Ok luôn bà xã…” Vương Vũ bật cười đi vào quầy hàng.
…
Ngày hôm sau sau khi online, mọi người cày phụ bản xong, Vương Vũ liền đi thẳng tới bến cảng thành Dư Huy.
Vị trí cứ điểm Thần Ma nằm ở thành Tội Ác.
Vương Vũ đã từng đến thành Tội Ác một lần vào thời điểm hắn cấp 20, nơi hoang vu đó nằm ở biên giới đại lục, cách thành Dư Huy tương đối xa, hơn nữa người chơi ở đó có phong cách rất là Toàn Chân Giáo, thích thì cướp, không phục thì đánh, thắng thì đứng, thua thì nằm, tập tục đơn giản và thô bạo như vậy thực sự để lại cho Vương Vũ một ấn tượng hết sức sâu sắc.
Trải qua mấy giờ đồng hồ phi hành, cuối cùng phi thuyền cũng tới đáp xuống thành Tội Ác.
Vừa mới xuống khỏi phi thuyền, Vương Vũ đã cảm nhận được vô số ánh mắt bắt đầu bám chặt lấy hắn.
Hết cách rồi, với toàn bộ số trang bị cực phẩm Vương Vũ đang mặc trên người, cho dù người khác không nhìn thấy thuộc tính, nhưng cái tạo hình đặc biệt kia thì dù có tắt hiệu ứng đặc biệt của trang bị đi cũng không che giấu nổi.
Không hổ là người chơi thành Tội Ác, bọn họ không hề che giấu một chút nào về sự ham muốn trần trụi được sở hữu trang bị của hắn, chỉ thiếu nước chỉ vào mũi Vương Vũ mà nói “Mau nộp trang bị của ngươi cho ta ngay và luôn” thôi.
Với nguyên tắc nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Vương Vũ tới đây là để làm nhiệm vụ, không phải đến để đánh nhau với người ta, tất nhiên hắn chẳng muốn gây phiền toái chút nào.
Thế là hắn đi ngược đi xuôi, vòng vèo mấy lần mới cắt đuôi được đám người kia, sau đó hóa trang thành một người khác.
Nhưng có vẻ như Vương Vũ đã đánh giá thấp chất lượng thực sự của ba chữ thành Tội Ác này.
Đây chắc chắn là một thành chính phù hợp tuyệt đối với tên của nó, kẻ cướp của giết người có mặt ở khắp mọi nơi.
Dọc theo đường đi, mặc dù Vương Vũ đã cắt đuôi được đám người mới đầu đi theo hắn, nhưng cắt đuôi được đám nào là đám khác lại đến, người chơi theo đuôi Vương Vũ không chỉ ít đi mà trái lại còn càng ngày càng nhiều.
Cái quái gì vậy, chuyện gì đang xảy ra thế này...
"Thôi quên đi!"
Nhìn thấy đám người chơi phía sau càng ngày càng nhiều lên, Vương Vũ cũng phó mặc cho số phận, mặc kệ những kẻ đó đi thẳng về phía cứ điểm Thần Ma.
Dù sao lúc những người khác biết muốn tới cứ điểm Thần Ma thì chắc chắn sẽ không theo đuôi nữa.
Nhưng Vương Vũ còn chưa đi đến cửa thành, đột nhiên nghe thấy phía sau lưng có người nào đó kêu lên: "Sư phụ, sư phụ… sao người cũng ở đây vậy?”
“Trời ạ… sao con nhóc này cũng ở đây?”
Vương Vũ nghe tiếng không khỏi phát lạnh trong lòng, toàn bộ trò chơi này, chỉ có một người gọi hắn sư phụ và đó chính Ma Vương Khuẩn.
Ma Vương Khuẩn cứng đầu như vậy, Vương Vũ không muốn để ý tới chút nào, nghe thấy giọng nói của Ma Vương Khuẩn, Vương Vũ vội cúi đầu xuống, làm bộ như không nghe thấy, vùi đầu đi ra ngoài.
Đúng lúc đó lại nghe thấy Ma Vương Khuẩn kêu lên: "Mấy tên có mắt không tròng các người, chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy trang bị trên người sư phụ ta tốt hơn ta nhiều ư?”
Ma Vương Khuẩn vừa dứt lời, Vương Vũ nhất thời cảm giác được phía sau lưng hắn lại có thêm mấy chục ánh mắt tham lam nữa.
"Má nó!"
Thấy Ma Vương Khuẩn gài bẫy mình như vậy, Vương Vũ suýt chút nữa đã buột miệng mắng chửi.
Người xưa từng nói, cũng chỉ có nữ nhân và tiểu nhân khó nuôi, Vương Vũ thì xui xẻo rồi, ngày hôm nay ra ngoài đã gặp phải nữ tiểu nhân như Ma Vương Khuẩn.
Không đợi Vương Vũ xoay người, ngay sau đó sau lưng Vương Vũ lại vang lên một giọng nói: “A, người kia, nói ngươi đó, mau lại đây!”