Trang 594# 1
Chương 1188: Dã Lang Đoàn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
“Con mợ nó chứ…”
Nhìn thấy đám người phía sau quả nhiên đã chú ý hắn, trong lòng Vương Vũ bỗng nhiên có một suy nghĩ muốn bóp chết con nhóc hư đốn Ma Vương Khuẩn kia ngay lập tức.
Nếu thực sự phải đánh nhau, đương nhiên Vương Vũ sẽ không e ngại những tên tội phạm giết người cướp của này, nhưng Vương Vũ tới đây là để làm nhiệm vụ, hắn không phải tới đây để gây chuyện nếu cứ chiến đấu với đám người truy sát hắn thế này thì chẳng phải là hắn sẽ trở thành chuột chạy qua đường hay sao? Làm như thế thì còn ra thể thống gì nữa.
Làm sao lại có chuyện cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng như vậy chứ…
Tại thành Tội Ác này, trang bị quá tốt vốn đã là một tội ác, quen biết một kẻ như Ma Vương Khuẩn thì càng là tạo nghiệt.
Thở dài một tiếng, Vương Vũ bất đắc dĩ xoay người lại, bấy giờ hắn cũng đã nhìn rõ đám người vừa lên tiếng gọi hắn.
Đám tội phạm giết người cướp của này ai nấy đều có sắc mặt dữ tợn, vô cùng hung ác, nhìn ánh sáng chói lóa tỏa ra từ trang bị của chúng, hiển nhiên là đám người này làm ăn rất khá tại một hoàn cảnh bất ổn như thành Tội Ác, nếu không bọn chúng cũng không dám ra ngoài rêu rao như vậy.
Ma Vương Khuẩn lúc này đang bị hai Chiến sĩ cao to nhấc bổng lên cao, cô nhóc bị treo lơ lửng trên trời như một chú cún Corgi bị người ta nắm gáy nhấc lên, thấy Vương Vũ nhìn sang bên này, hai cái chân ngắn ngủi còn giãy giụa đạp đạp mấy lần để che giấu nỗi xấu hổ.
Kẻ vừa gọi Vương Vũ lại chính là Pháp sư cầm đầu đám người này, tay Pháp sư đánh giá Vương Vũ từ trên xuống dưới một lượt rồi híp mắt lại nói: “Ngươi là kẻ tới từ bên ngoài, thế ngươi có biết quy tắc của nơi này không?”
“Quy tắc?” Vương Vũ lắc lắc đầu, hắn còn tưởng rằng tay Pháp sư này đang định bắt hắn phải giao tiền chuộc ra cơ, thế là hắn bèn chỉ vào Ma Vương Khuẩn rồi giải thích: “Ta e là các ngươi đã nhận lầm người rồi, ta hoàn toàn không biết người này.”
Ai ngờ người của thành Tội Ác còn vô lại hơn nhiều so với tưởng tượng của Vương Vũ.
Tay Pháp sư kia nghe vậy bèn cười cười với vẻ khinh thường, hắn ta nói: “Ta cóc cần biết ngươi có quen cô ả hay không, người ta thường nói nhập gia thì tùy tục, trang bị của ngươi không tồi, ngươi tự cởi ra hay là để chúng ta ra tay đây? Ta khuyên ngươi nên tự cởi đi, dù sao nếu để chúng ta ra tay, thứ ngươi mất đi không chỉ là trang bị thôi đâu.”
Trong game Trọng Sinh này, ngoại trừ người chơi tên đỏ ra, tỷ lệ rơi đồ của người chơi bình thường cũng không cao, hiển nhiên là tay Pháp sư này muốn trắng trợn luân bạch Vương Vũ.
Cái gì gọi là hung hăng? Cái gì gọi là càn rỡ? Chính là đây chứ đâu!
Trong thế giới game này, mặc dù không có đạo đức ràng buộc, nhưng hành vi ỷ thế hiếp người này vẫn khiến người ta giận sôi gan, chưa nói đến những công hội lớn coi trọng thể diện hơn tất cả, đến như đám người Toàn Chân Giáo kia muốn gài bẫy người ta còn phải tính kế trước nữa, thế mà đám người này lại cướp bóc trắng trợn và thô bạo như vậy, đã thế còn dọa dẫm một lời không hợp thì muốn luân bạch người ta ngay.
Xem ra chính vì Ma Vương Khuẩn không chịu khuất phục nên mới bị đám người này kéo tới điểm sống lại để luân bạch làm ví dụ cho người khác.
Vương Vũ là người tập võ, tuy nói hắn không muốn lo chuyện bao đồng, nhưng tư tưởng ghét cái ác như kẻ thù thì vẫn rất nghiêm trọng, nghe thấy tay Pháp sư kia nói như vậy, sắc mặt Vương Vũ trầm xuống, hắn nhìn tay Pháp sư rồi thản nhiên nói: “Ta không cần biết các ngươi có quy tắc gì, ta cảnh cáo các ngươi, ta chỉ tới đây để làm nhiệm vụ, đừng trêu chọc ta!"
"Hả? Ngươi nói cái gì?”
Rõ ràng là tay Pháp Sư này đã làm xằng làm bậy ở thành Tội Ác quen rồi, không hiểu biết thế giới bên ngoài, nghe thấy Vương Vũ nói như vậy, hắn ta không khỏi khinh bỉ cười nói: "Ở cái đất thành Tội Ác này, dám nói như thế với Dã Lang Đoàn chúng ta, ngươi là kẻ đầu tiên đấy.”
"Dã Lang Đoàn? Chẳng lẽ tay Pháp sư đó chính là Hồng Lang trong truyền thuyết?”
Tay Pháp Sư kia vừa nói ra câu ấy, những người chơi khác đi theo sau Vương Vũ định nhặt mót đã vội hít hà một hơi.
Dã Lang Đoàn là toán cướp hung ác nhất thành Tội Ác hiện nay, không phải là một trong nữa, không chỉ đối với người từ ngoài tới, ngay cả với đám dân địa phương thành Tội Ác, bọn chúng cũng là nhân vật cực kỳ khủng bố.
Dù sao thành Tội Ác cũng là một cái ao độc nuôi cổ trùng, giặc cướp có mặt ở khắp nơi, bọn chúng chính là cổ trùng, còn kẻ có thể trở thành cổ vương áp đảo toàn bộ đám cướp này, thực lực tất nhiên là không cần phải nói cũng biết.
Sở dĩ lúc nãy mọi người đều không nhận ra thân phận của đám người này, chẳng phải là vì thành Tội Ác quá lớn khiến người chơi không quen biết lẫn nhau đó sao?
Nhóm người Dã Lang Đoàn này hung tàn không gì sánh được, cái chuyện kéo người ta tới điểm sống lại để luân bạch trắng trợn xảy ra thường xuyên như cơm bữa, những người kẻ cướp bóc này cũng có trang bị không tệ, những người chơi gặp phải Dã Lang Đoàn, có lẽ đã bị cướp hết sạch, hoặc xóa nick bỏ game, hoặc bỏ đi tha hương, bởi vậy người chơi còn sót lại ở thành Tội Ác không biết đến bọn họ cũng là chuyện hết sức bình thường.
Trong hoàn cảnh cá lớn nuốt cá bé này, người bình thường nhìn thấy kẻ săn mồi trên đỉnh cao thường sẽ trốn thật xa, bởi vậy sau khi những tên cướp đang bám theo Vương Vũ biết được đám người kia là nhóm tội phạm trong truyền thuyết, cả đám không rên một tiếng đã vội vàng cúp đuôi trốn khỏi cái đất thị phi này.
Đám người chơi xung quanh mau chóng rút xuống như thủy triều, tất nhiên Vương Vũ cũng cảm nhận được, hắn không khó để suy tính ra đám người kia có thực lực bất phàm.
Đương nhiên, có bất phàm đến thế nào đi chăng nữa thì cũng là đối với người khác mà thôi, trong mắt Vương Vũ cũng không có khái niệm này, sau khi nghe được cái tên Dã Lang Đoàn, hắn không thể không nghĩ cái tên đoàn đã hung ác và đê tiện như vậy thì phẩm chất của nhóm người trong đó chắc hẳn cực kỳ thấp kém.
"Hừ!"
Vương Vũ cười lạnh một tiếng, hắn liếc Hồng Lang một cái rồi nói: "Dã Lang Đoàn đúng không, ta biết rồi, không còn chuyện gì khác thì ta đi đây!"
Nói xong Vương Vũ cũng không phí lời với đám người kia nữa mà quay đầu bước đi.
Nói thật, đám người Hồng Lang này có quy mô không chênh lệch nhiều với Toàn Chân Giáo, nói dễ nghe thì đoàn thể nhỏ, nếu nói khó nghe thì chính là một đám lưu manh mà thôi.
Trang bị toàn thân Vương Vũ đều là hàng cực phẩm, thân phận vốn đã cực kỳ khả nghi, giờ phút này vẻ mặt Vương Vũ hiện lên vẻ xem thường khi nghe thấy cái Dã Lang Đoàn lại càng khiến cho tâm lý của Hồng Lang bất ổn, hắn ta còn tưởng rằng Vương Vũ là cao thủ của công hội lớn nào đó.
Nhưng mẹ nó, là cao thủ đến thế nào thì chẳng phải hắn cũng chỉ có một mình thôi sao, trang bị đã gần tới tay như vậy rồi, tất nhiên là Hồng Lang sẽ không chịu từ bỏ.
"Muốn đi?"
Đúng lúc này, Hồng Lang giơ pháp trượng lên, hắn ta ngưng tụ ra một chiêu Băng Chùy ngắm trúng vào lưng Vương Vũ, với mục đích là thăm dò.
Vương Vũ cũng không quay đầu lại, hắn tiện tay vung một cái về phía sau, một chiêu Niệm Khí Ba rời khỏi tay đánh cho Băng Chùy biến thành một đám sương màu xanh.
“À há, hóa ra là Khí công sư!!”
Nhìn thấy nghề nghiệp của Vương Vũ, đôi mắt Hồng Lang khẽ híp lại, hắn ta nở một nụ cười đắc ý.
Võ sư vốn là một nghề nghiệp không được ưa chuộng, trong công hội lớn thì có thể nói là đã ít lại càng ít, Khí công sư càng là một nhánh nghề nghiệp không được xem trọng.
Võ Tăng thêm thể chất còn có thể làm phó Tanker chống quái, cự ly tấn công của Khí công sư tương đương với Chiến sĩ, nhưng sức tấn công lại không bằng Pháp sư, công hội lớn nhìn thấy nghề nghiệp này thì đều sẽ từ chối ngay từ vòng gửi xe.
Vốn dĩ Hồng Lang còn có chút kiêng dè thân phận của Vương Vũ, nhưng sau khi thăm dò được nghề nghiệp của Vương Vũ, sự kiêng dè vốn có ấy lập tức tan thành mây khói.
Ngay sau đó, Hồng Lang lập tức ra lệnh cho đám đàn em: “Thằng khốn này giả vờ đấy, mọi người mau giết chết hắn!”
Hồng Lang vừa ra lệnh một tiếng, đám người chơi phía sau đã dồn dập rút vũ khí ra tấn công về phía Vương Vũ.
Kẻ chạy lên đầu tiên chính là hai Thích khách.
Hai tên Thích khách này tự tin rằng có nghề nghiệp tấn công tầm xa ở đằng sau đang yểm hộ cho bọn họ, đối thủ lại là một Khí công sư cực kỳ vô dụng, bởi vậy hai tên này hoàn toàn xem thường Vương Vũ, ngay cả Tiềm Hành cũng không thèm dùng, lập tức triển khai tăng tốc thoáng cái đã vọt tới trước mặt Vương Vũ, giơ dao găm lên định đâm xuống.
Đối mặt với đám người điếc không sợ súng này, đương nhiên Vương Vũ cũng sẽ không để yên.
Thấy dao găm đâm tới, Vương Vũ không chút hoang mang lùi về sau một bước, đồng thời hai tay bỗng nhiên duỗi ra.
Người chơi Thích khách thiên về tính ẩn nấp nên vóc dáng luôn được thiết kế cực kỳ thấp bé, vóc dáng Vương Vũ lại cao lớn, tay dài chân dài, không đợi dao găm của hai tên Thích khách đâm vào người Vương Vũ, hai bàn tay của Vương Vũ đã đập thẳng vào cằm hai kẻ đó.