Trang 594# 2
Chương 1189: Chúng ta không giống nhau
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Lên!"
Vương Vũ quát lớn một tiếng, hai tên Thích khách lập tức bị đánh bay về phía sau.
“Phập phập!”
Ngay sau đó, hai tiếng động khẽ khàng vang lên, cả hai Thích khách vừa bị ném giữa không trung đã chặn lại số mũi tên mà người chơi đằng sau vừa bắn về phía Vương Vũ.
Sức tấn công của Vương Vũ khiến Chiến sĩ khiên thuẫn nghiêng về mặt phòng ngự còn phải thấy khó nhằn, huống hồ là hai tên Thích khách như vậy, tuy rằng Vương Vũ đã khống chế sức mạnh, nhưng hai tên Thích khách đó vẫn bị đánh thành máu giấy, lúc này mỗi người lại ăn thêm một mũi tên nữa, chỉ trong khoảnh khắc cả hai đã biến thành một luồng sáng trắng bay vụt đi.
Nhìn thấy Vương Vũ chỉ cần giơ tay lên đã giết chết được hai Thích khách, Hồng Lang mừng rỡ trong lòng, mẹ nó, nghề nghiệp Võ sư mà có thể K.O người khác như thế thì không biết trang bị trên người hắn tốt đến mức nào nữa? Lần này hắn ta phát tài lớn rồi!
Không thể không nói, con người khi quá tham lam thường sẽ đánh mất đi lý trí, đến lúc này rồi mà Hồng Lang vẫn không nhận ra được tên Võ sư đang đứng trước mặt hắn ta không giống những Võ sư khác, đã thế lại còn âm mưu chiếm đoạt trang bị của Vương Vũ.
Không chờ ánh sáng trắng tỏa ra từ hai Thích khách trên nhạt đi, Vương Vũ đã theo sát phía sau, hẳn sử dụng một chiêu Băng Quyền xông đến trước mặt Hồng Lang.
Vương Vũ đột nhiên xuất hiện làm cho Hồng Lang giật nảy cả mình, hắn ta vội vã tránh né vọt đến phía sau đội ngũ.
Tốc Biến là một kỹ xảo bảo vệ tính mạng tương đối thực dụng của Pháp Sư, hiện nay cũng không hiếm gặp những người chơi Pháp sư sử dụng kỹ năng này.
Sau khi sử dụng Tốc Biến vọt ra phía sau đội ngũ, Hồng Lang vừa ngưng tụ phép thuật, vừa nói với hai Chiến sĩ đang giam giữ Ma Vương Khuẩn: “Tiêu Thái Lang, Đại Hôi, lên đi!"
Hai Chiến Sĩ kia nghe vậy liếc Ma Vương Khuẩn một cái rất khó xử, cả hai xoắn xuýt nói: "Thế còn cô ả này thì làm sao bây giờ?
Tuy rằng trang bị trên người Ma Vương Khuẩn không bằng trang bị trên người Vương Vũ, nhưng cũng đều là hàng cực phẩm, cá tới tay còn bỏ đi, lại cứ muốn bắt con cá khó bắt, nhất thời hai người đều có chút do dự.
Hồng Lang quyết đoán nói: “Vứt cô ả đi! Tên Võ sư kia mới là cá lớn!”
“...”
Tiêu Thái Lang và Đại Hôi không nói gì nữa, tiện tay ném Ma Vương Khuẩn ra phía sau, sau đó một người nâng thuẫn đi phía trước, một người giơ kiếm theo phía sau, ngắm trúng Vương Vũ rồi xông tới trước mặt hắn.
Tổ hợp Chiến sĩ vũ khí và Chiến sĩ khiên thuẫn là phân phối cơ bản của một đoàn đội, mục đích chính là để bù đắp cho nhau, về cả tấn công lẫn phòng ngự.
Từ sự phối hợp của hai người này thì không khó để nhìn ra, Dã Lang Đoàn cũng không phải chỉ có hư danh, hai người phối hợp cũng khá là kín kẽ.
Có điều chiêu Va Chạm của Chiến sĩ có một khoảng cách cố định, chỉ cần là cao thủ thì đều không dễ dàng để bị va chạm tới, tất nhiên Vương Vũ cũng không ngoại lệ.
Thấy hai người kia xông về phía mình, Vương Vũ khẽ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng nhảy về đằng sau một đoạn ngắn, chiêu Va Chạm của hai người xông tới trước mặt Vương Vũ chỉ còn nửa mét nữa thì bỗng ngừng lại.
Sau khi Va Chạm dừng lại, Chiến sĩ khiến thuẫn tên là Tiêu Thái Lang kia duỗi tay trái về phía trước một cái, dựng thẳng ngón tay thối lên khiêu khích Vương Vũ “Thằng chó!”, cơ thể Vương Vũ không chịu khống chế bị kéo đến bên cạnh Tiêu Thái Lang.
Cùng lúc đó, đại kiếm của Đại Hôi đã quét tới, một chiêu Toàn Phong Trảm hướng về phía Vương Vũ, còn đòn tấn công của Hồng Lang và mấy người khác cũng rơi xuống người Vương Vũ rất đúng lúc.
Nhưng ngay khi mấy người cho rằng Vương Vũ sắp bị đánh đến mức tàn phế, chỉ nghe thấy một tiếng “ầm!” vang lên, cơ thể Vương Vũ đã đột ngột nổ tung.
"Ai da!"
Tiêu Thái Lang và Đại Hôi bị nổ đến đứng hình, cả hai lập tức kêu to lên: "Không hay rồi, là phân thân!"
Khi nói câu này cả hai vội vàng quay người lại tựa lưng vào nhau, phòng ngừa Vương Vũ đánh lén, trình độ ăn ý như vậy phải nói là rất cao.
Nhưng bọn họ vừa đứng vững thì đã nghe thấy trên đỉnh đầu vang lên giọng nói của Vương Vũ: “Ngươi nhìn vị trí đứng của các ngươi kìa, ta thực sự không nhịn được muốn đạp hai chân!"
Ngay sau đó, Lôi Đình Cước của Vương Vũ Lôi Đình đã giáng từ trên trời xuống, một cước đá vào gáy của hai tên.
"Ầm!"
Vương Vũ đáp xuống đất, Đại Hôi hóa thành một luồng sáng trắng rồi biến mất, Tiêu Thái Lang là Chiến sĩ khiên thuẫn nên da dày thịt béo hơn vẫn còn sót lại một chút máu, hắn ta sợ hãi hét lớn: “Mẹ…”
Hai chữ mẹ ơi còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Vương Vũ đã đâm một con dao găm vào cổ Tiêu Thái Lang, Tiêu Thái Lang cũng hóa thành một luồng sáng trắng bay đi.
“Mẹ nó!”
Đội ngũ mười người đã bị giảm một nửa quân số chỉ trong mấy giây, rốt cuộc Hồng Lang cũng nhận ra có chuyện gì đó không đúng.
Cái quái gì vậy, chưa từng thấy tay Võ Sư nào hung mãnh như vậy, người ngoại địa, một người đánh mười người… Chẳng lẽ là...?
Nghĩ tới đây, Hồng Lang giật thót trong lòng, hắn ta vội vã hét lớn lên: "Chúng ta phục rồi, chúng ta phục rồi!"
Vương Vũ là một người có tính cách nhân hậu, hắn chỉ thích mềm chứ không thích cứng, thấy Hồng Lang đã chịu kinh sợ, Vương Vũ cưỡng chế dừng lại nắm đấm sắp nện lên đầu Hồng Lang.
Hồng Lang vừa được vớt lại từ Quỷ Môn Quan thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn ta sợ hãi không thôi hỏi: "Xin hỏi tôn tính đại danh của các hạ?"
“Được thôi!" Vương Vũ ôm quyền nói với Hồng Lang: "Thiết Ngưu!"
"... Ực..."
Sau khi biết được Vương Vũ quả nhiên là tay cao thủ trong truyền thuyết kia, Hồng Lang nuốt nước miếng một cái rồi nói: "Thì… thì ra là Ngưu thần… thật là ngại quá, các anh em có mắt không tròng, cướp sai người."
Cướp sai người, lời này Hồng Lang nói ra vốn là để chứng tỏ hắn ta đã nhận thua, nhưng Vương Vũ nghe thấy thì lại cảm thấy cực kỳ chối tai, Vương Vũ cau mày hỏi: "Chẳng lẽ nếu ta là người khác thì nên bị cướp?"
"He he!" Hồng Lang thấy Vương Vũ tỏ thái độ như vậy, hắn ta cợt nhả nói: "Ngưu huynh sao lại nói vậy? Ta cũng biết đến phong cách của Toàn Chân Giáo các ngươi, thật ra chúng ta đều là người cùng hội cùng thuyền, mọi người chỉ muốn kiếm chút cơm thôi mà.”
"Nói bậy!"
Thấy Hồng Lang không biết xấu hổ buộc chặt hành vi của hắn ta với Toàn Chân Giáo như vậy, nhất thời Vương Vũ không vui cho nổi.
Toàn Chân Giáo trước giờ chỉ cướp vật vô chủ là BOSS, còn đám người Hồng Lang này lại lợi dụng vũ lực để cướp đoạt trang bị trên người người chơi, tuy rằng đều là cướp cả, nhưng tính chất thì còn kém xa lắm.
Mặc dù thỉnh thoảng Toàn Chân Giáo cũng cướp lấy đồ của người khác, nhưng đó đều là do người khác chủ động trêu chọc Toàn Chân Giáo trước, so với cái loại chủ động trêu chọc người khác như Hồng Lang thì đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
"Ít xưng huynh gọi đệ với ta thôi!" Vương Vũ xem thường trừng Hồng Lang một cái, hắn nói: "Hiện giờ ta đang muốn làm nhiệm vụ, không muốn tính toán với các ngươi, lần sau lại để ta thấy ngươi cướp của người khác, đừng trách ta không khách sáo!"
Nói xong, Vương Vũ cũng không tiếp tục để ý Hồng Lang nữa, hắn căm giận phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng càng đi càng xa của Vương Vũ, ánh mắt tươi cười của Hồng Lang hiện ra vẻ tàn nhẫn, hắn ta tức giận quát lên: “Tiên sư nó, hắn tưởng hắn là cái thá gì, cho thể diện mà cũng không cần!"
Tươi cười lấy lòng lại bị người khác chửi mắng một trận, đổi lại là ai cũng thấy khó chịu, không chỉ có Hồng Lang thấy khó chịu trong lòng mà mấy người khác đứng bên cạnh hắn ta cũng oán hận không thôi, cả lũ dồn dập hỏi: “Lão Hồng, cơn giận này chúng ta phải chịu sao?"
"Phi! Ta chịu con mẹ nó! Mọi người đi theo ta!"
Hồng Lang nhổ một bãi nước bọt về phía Vương Vũ vừa rời đi, hắn ta xoay người dẫn người bỏ đi.
Tuy rằng Vương Vũ đi không quay đầu lại, nhưng hắn cũng cảm nhận được sát khí của mấy người Hồng Lang, có điều đối với Vương Vũ mà nói, những thứ này không đáng kể, dù sao đợi lát nữa hắn sẽ đi vào cứ điểm Thần Ma, đám người cặn bã kia cũng không thể theo vào quấy rối.
Một đường đi tới cửa thành Tội Ác, Vương Vũ lôi ra bản đồ xác nhận phương hướng một lúc rồi định tiếp tục lên đường, đúng lúc này sau lưng hắn lại vang lên một giọng nói như ác mộng.
"Sư phụ, sư phụ, người đi đâu vậy?"
Cùng lúc đó, Ma Vương Khuẩn chạy chậm đến trước mặt Vương Vũ.
“Mẹ nó!" Vương Vũ sụp đổ ôm đầu hỏi: “Cô bị hâm à, sao cứ đi theo ta làm gì vậy?”