Trang 596# 2
Chương 1193: Thần Điện Quang Minh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Chết? Chuyện đó không thể xảy ra!"
Vương Vũ nghe vậy khẽ mỉm cười, hai cái cánh trắng mọc ra từ sau lưng, ngay sau đó hắn tung người nhảy một cái, bay lên không trung.
"Quá gian xảo! Lại còn biết bay..." Ma Vương Khuẩn thấy vậy không nhịn được nói lầm bầm.
Hiện tại, khi thuật phi hành vẫn còn chưa thông dụng, có thể bay tới bay lui trên trời tuyệt đối là một ưu thế thật lớn, theo như lời nói, dù chạy nhanh đến mấy đi nữa cũng không bằng bay lượn ung dung ở trên trời, dẫu sao quái vật cũng không thể truy đuổi ở trên không trung.
Trong lúc Ma Vương Khuẩn vẫn còn sửng sốt, Vương Vũ đã bay đến trên đầu đám quái vật, sau đó hắn móc súng kíp ra, hướng về lũ quái vật ở dưới bắn mấy viên.
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiếng súng vang lên, cừu hận của đám quái vật liên tục bị kích hoạt, nhất thời toàn bộ đều bị Vương Vũ hấp dẫn.
"Đuổi theo ta đi..." Vương Vũ đắc ý cười một tiếng, khiêu khích xoay một vòng trên đầu đám quái vật, sau đó đổi phương hướng khác, ý muốn dụ chúng đuổi theo.
Nhưng đúng lúc này, một màn kinh người xảy ra.
Đám quái vật đang ngây ngốc nhìn Vương Vũ khiêu khích chúng ở trên trời thì…
"Phần phật"
Chỉ nghe thấy một tiếng giương cánh vang lên, sau lưng của tất cả quái vật đồng loạt mọc ra một đôi cánh, sau đó như đang giành giật miếng ăn, lấy tốc độ cực nhanh bay về phía Vương Vũ, sau vài giây, đầy trời đều là quái vật cánh đen cánh trắng chen chúc nhau.
"Trời ạ!"
Thấy lũ quái vật ở dưới đất bỗng nhiên mọc cánh, Vương Vũ từ trước tới nay luôn luôn bình tĩnh cũng bị dọa hết hồn, hai cánh cuống quít vỗ, cố gắng tăng độ cao lên.
Nhưng mà những thứ quái vật này đều có cấp độ hơn trăm, hơn nữa cánh của người ta là trời sinh, đương nhiên tốc độ bay nhanh hơn rất nhiều so với thuật phi hành của Vương Vũ.
Không đợi Vương Vũ bay lên, đám quái vật đã đến bên người hắn, trong nháy mắt nhấn chìm Vương Vũ. Một luồng ánh sáng trắng xuất hiện, Vương Vũ bị đánh đến hài cốt không còn.
Bất quá sự hy sinh của Vương Vũ cũng không phải không có tác dụng, sau khi hắn biến mất, đám quái vật lại một lần nữa công kích lẫn nhau, nhưng lần này là ở trên trời. Bởi vì không gian trên trời lớn hơn rất nhiều so với mặt đất, thế nên đám quái vật chiến đấu càng kịch liệt hơn so với ở dưới mặt đất.
Trung quốc có câu châm ngôn là “chim vì thức ăn mà chết”, xem ra những lời này vô luận là dùng với chim, hay là dùng với người đều rất có đạo lý.
Mà Ma Vương Khuẩn ở dưới mặt đất thấy Vương Vũ đẹp trai không cầm cự nổi mười giây, bị đám quái vật xé xác, nước mắt rớt xuống, oán giận la mắng: "Hay lắm, ngươi cứ giả bộ tiếp đi, giờ thì chết rồi, để lại bà một mình ở địa phương âm u như thế này."
Ma Vương Khuẩn một bên oán giận một bên chạy về phía cửa ra của Cứ Điểm Thần Ma, thế nhưng đột nhiên sau lưng nàng truyền đến một thanh âm quen thuộc:
"Ngu xuẩn, ngươi chạy đi đâu thế? Mau đi về phía trước!"
"??"
Ma Vương Khuẩn nghe tiếng vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Vương Vũ đứng ở cách đó không xa đang vẫy tay với mình.
Trong lòng Ma Vương Khuẩn cả kinh, vội vàng xoay người đi tới bên cạnh Vương Vũ, buồn bực hỏi: "Không phải ngươi vừa chết sao?"
"Chết?" Vương Vũ im lặng nói: "Người chưa từng thấy qua phân thân của nghề nghiệp đánh cận chiến sao?"
"Ách..." Ma Vương Khuẩn im lặng.
Nguyên lai lúc nãy ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Vương Vũ ném một phân thân ra, sau đó sử dụng Thiểm Hiện để chạy trốn, khó trách có một đạo ánh sáng trắng xuất hiện.
Phân thân vốn là đồ xài trong nhà của đám nghề nghiệp cận chiến, chuyên sử dụng để thu hút thù hận cùng ngăn cản kỹ năng, vì vậy thù hận của Vương Vũ trực tiếp chuyển sang phân thân.
Lúc này phân thân của Vương Vũ đã bị phá vỡ, thù hận biến mất một cách tự nhiên, đám quái vật lại lần nữa trở lại trạng thái công kích lẫn nhau.
Dĩ nhiên, cái này một phần cũng bởi vì Vương Vũ là cao thủ trong truyền thuyết, ngược lại nếu đổi thành bất kỳ một người chơi nào khác, đối mặt với nhiều quái vật đồng thời tập kích như vậy, cho dù đều là quái vật cấp thấp đi nữa cũng không thể né tránh.
Cho dù nói gì đi nữa, bây giờ toàn bộ quái vật trước mặt hai người đã bị Vương Vũ kéo lên trời. Hai người Vương Vũ nhón chân, rón ra rón rén ở dưới đám quái vật, tiếp tục đi về phía trước.
Cứ Điểm Thần Ma rất lớn, Vương Vũ đương nhiên không thể nào dẫn hết đám quái lên trời trong một lần được.
Bất quá những thứ quái vật này dù cấp bậc rất cao đi nữa, rốt cuộc cũng chỉ là quái phổ thông, AI quá thấp... Chỉ biết làm việc theo bản năng.
Có kinh nghiệm từ trước, con đường phía sau dễ đi hơn rất nhiều, mỗi lần gặp phải quái vật Vương Vũ đều làm một trò, trước tiên dẫn đám quái vật lên không trung, sau đó sử dụng phân thân chạy trốn, đám quái vật liền đổi chiến trường.
Dụ quái vô cùng nguy hiểm, hơn nữa nhiệm vụ của hai người không hề có ghi tọa độ cụ thể, ở trong một chiến trường lớn như vậy tìm một tên NPC cùng một quyển sách quả thực có chút khó khăn.
Bất đắc dĩ, hai người chỉ có thể lục soát từng khu vực, đám quái vật cũng bị Vương Vũ làm náo loạn liên tục.
Cứ như vậy, hai người Vương Vũ đi xung quanh không mục đích không biết bao lâu, cuối cùng cũng thấy được một cái thần điện cũ nát.
Hệ thống nhắc nhở: [Bạn phát hiện ra Thần Điện Quang Minh, đạt được kinh nghiệm...]
"Mẹ nó... Rốt cuộc cũng tìm được!"
Đọc thông báo của hệ thống, Vương Vũ im lặng nhìn về phía xa. Hắn chơi trò chơi lâu như vậy, thua thiệt ở trong tay NPC vô số lần, ấn tượng đối với NPC cực kém, có thể nói đây là lần đầu tiên Vương Vũ cảm thấy hưng phấn bởi vì thấy NPC.
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, hai người men theo đường nhỏ đi tới trước cửa thần điện, ngay tại thời điểm hai người chuẩn bị đi vào, một đạo thánh quang ở cửa thần điện sáng lên, chặn hai người ở ngoài cửa. Đồng thời, thanh âm của một người phụ nữ vang lên bên tai hai người Vương Vũ: "Thần Điện Quang Minh, những người không có nhiệm vụ miễn vào!"
"Chúng ta không phải là những người không có nhiệm vụ!" Vương Vũ dựa theo thông tin của nhiệm vụ, hô: "Ta là một vị Võ học gia, tới nơi này để tìm kỹ năng lưu lạc của thầy."
"Hửm? Võ học gia?"
Thanh âm kia chần chờ một chút, thánh quang rơi lên trên người Vương Vũ, sau đó lại nói: "Không sai, quả thực là Võ học gia, thế nhưng ta dựa vào cái gì để tin tưởng ngươi?"
"..."
Vương Vũ trù trừ một chút, sau đó móc cây thập tự giá mua được ở chỗ của Ẩn Giả ra, nói: "Đây là đồ vật thầy cho ta."
"Đây..." Thanh âm kia run một cái, nói: "Vào đi."
Trong khi nói chuyện, một đạo thánh quang bao lấy Vương Vũ.
"Cám ơn”
Vương Vũ khách khí ôm quyền hướng thần điện, thu hồi thập tự giá, ở dưới sự bao bọc của thánh quang, không có chút trở ngại nào, đi vào thần điện.
Ma Vương Khuẩn thấy vậy, theo sau lưng Vương Vũ muốn đi vào, nhưng đúng lúc này, tấm màn che trước cửa thánh quang đột nhiên sáng lên. Ngay sau đó, một đạo thánh quang chói mắt bay ra từ phía bên trong thần điện, bắn thẳng vào Ma Vương Khuẩn.
Vương Vũ thấy vậy, tay trái nhấc lên, gọi một đạo Khí Ba Thuẫn ra, ý đồ muốn ngăn thánh quang lại.
Ai ngờ uy lực của thánh quang kia cực kỳ mạnh mẽ, trực tiếp đánh nát Khí Ba Thuẫn của Vương Vũ, hắn kinh hãi né người tránh thoát đạo thánh quang kia. Khí thế của thánh quang không bị suy giảm, lại tiếp tục bắn về phía Ma Vương Khuẩn.
Vương Vũ đón đỡ mặc dù không thể triệt tiêu thánh quang, nhưng vẫn có thể tranh thủ một chút thời gian cho Ma Vương Khuẩn. Ma Vương Khuẩn nhân cơ hội cúi đầu né tránh, thánh quang lướt qua sau ót của Ma Vương Khuẩn.
"Ai da!"
Mặc dù là Ma Vương Khuẩn đã che chỗ yếu hại đi, nhưng như cũ vẫn bị thánh quang đánh trúng, kêu thảm một tiếng, nằm trên đất, trên đầu xuất hiện một vết máu.