Trang 597# 2
Chương 1195: Mượn đầu ngươi dùng một lát
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Nhắc nhở của hệ thống: [Bạn đã tiếp nhận nhiệm vụ kỹ năng nghề nghiệp “Sự cầu viện của Thánh Nhã Lệ”. Cấp bậc nhiệm vụ: A]
“Leon? Sao nghe cái tên này thấy quen thế nhỉ…”
Nhìn thấy nội dung nhiệm vụ, Vương Vũ bỗng dưng ngẩn ra, sau đó hắn quay sang hỏi Ma Vương Khuẩn: “Tay Leon này chẳng phải là sứ giả Quang Minh sao? Sao hắn lại trở thành Thần sứ sa đọa thế này?”
Ma Vương Khuẩn nghe vậy rùng mình một cái, cô ta vội vàng vạch rõ quan hệ: “Ta… ta không biết gì hết… Ngưu huynh chắc ngươi nhận lầm rồi.”
Đùa à, Thánh Nhã Lệ đã ngứa mắt Ma Vương Khuẩn thuộc về trận doanh Hắc Ám lắm rồi, nếu như Ma Vương Khuẩn thừa nhận NPC cô ta muốn tìm chính là Thần sứ sa đọa gì đó, chắc chắn cô ta sẽ bị làm thịt ngay.
Người ta có câu lạc đà gầy chết còn hơn ngựa béo, Thánh Nhã Lệ có bán thân bất toại đến mức độ nào thì bà ta cũng là BOSS Thần cấp, sức uy hiếp vẫn còn, Ma Vương Khuẩn lại không phải là kẻ ngu, đương nhiên cô ta sẽ không thừa nhận điều đó.
Ai ngờ ngay khi Ma Vương Khuẩn đang cố gắng rũ sạch mọi quan hệ, Thánh Nhã Lệ lại gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, chính là tên Leon đó!"
Nhắc đến tên Leon, gương mặt vốn trang nhã thánh khiết của Thánh Nhã Lệ bỗng trở nên dữ tợn và vặn vẹo, bà ta nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Tên phản đồ Leon này lợi dụng sự tin tưởng của ta dành cho hắn, phản bội lại Thần, phản bội chính nghĩa, khiến chiến thắng vốn thuộc về phía Thần thành ra như vậy, mà ngay cả ta cũng…”
Nói đến đây, Thánh Nhã Lệ thở dài nói: "Ngay cả ta cũng bị hắn đánh trọng thương, không thể động đậy, nếu không có Thần Điện bảo hộ, chỉ sợ ta cũng..."
Nghe đến đó, Vương Vũ cũng nắm được đại khái ngọn nguồn, chẳng qua chỉ là một câu chuyện cẩu huyết đến mức không thể cẩu huyết hơn giữa tin tưởng và phản bội mà thôi, nữ chính là Thánh Nhã Lệ, nam chính tất nhiên là tay Leon kia, còn Ẩn Giả chắc chỉ là vai người qua đường trong câu chuyện này.
Thế là Vương Vũ bèn hỏi Thánh Nhã Lệ với một vẻ mặt rất chi là hóng hớt: “Tên Leon kia có quan hệ gì với bà vậy, tại sao bà lại tin tưởng ông ta như thế?”
"Hừ!" Thánh Nhã Lệ trừng mắt nhìn Vương Vũ một cái, sau đó bà ta hừ lạnh nói: "Mắc mớ gì đến ngươi!"
“Ơ..."
Từ phản ứng của Thánh Nhã Lệ không khó để nhìn ra, Ẩn Giả thực sự là một diễn viên quần chúng… Chẳng trách lão già kia lại chơi hợp với Simba như thế, hóa ra cả hai đều là lốp xe dự phòng trong truyền thuyết.
Vương Vũ không nhịn được cười xấu xa hỏi: "Bà còn nhớ đến người tên là Ẩn Giả không?”
“Ẩn Giả nào cơ?” Thánh Nhã Lệ ngẩn người ra nhìn Vương Vũ.
“Thầy của ta đó… chính là cái người mà bà đưa Thập Tự Giá cho đó…” Vương Vũ nói.
"Ồ..." Thánh Nhã Lệ nghe vậy chợt nói: "Là tên người phàm kia à! Hắn tên là Ẩn Giả sao? Tên gì mà kỳ cục thế.”
“...”
Nghe thấy câu trả lời của Thánh Nhã Lệ, Vương Vũ bỗng giật thót một cái trong lòng.
Mẹ nó, xem ra chuyện này cũng không đơn giản như Ẩn Giả đã nói, Simba người ta làm lốp xe dự phòng ít nhất còn được nữ thần nhớ kỹ tên, còn có cơ hội bán mạng cho nữ thần, Ẩn Giả thì thảm rồi, Thánh Nhã Lệ hoàn toàn chẳng nhớ ra ông ta là ai.
Nếu Thánh Nhã Lệ không có quan hệ thân thiết với Ẩn Giả, vậy thì bản chép tay của Ẩn Giả, đến tám phần mười Thánh Nhã Lệ sẽ không mang trên người như bảo bối.
Nghĩ tới đây, Vương Vũ cẩn thận từng li từng tí một hỏi Thánh Nhã Lệ: "Vậy bà có còn nhớ hay không, trước kia tên người phàm kia có từng đưa cho bà một bản chép tay không?”
“Bản chép tay? Bản chép tay nào?” Thánh Nhã Lệ tiếp tục ngẩn ra.
"Không có bản chép tay?" Vương Vũ híp mắt lại, hắn nhìn chằm chằm Thánh Nhã Lệ rồi hỏi: "Nếu bà đã không có bản thảo, vậy thì nếu chúng ta giúp bà làm việc, bà lấy cái gì ra để khen thưởng cho chúng ta?”
"Khen thưởng?"
Thánh Nhã Lệ ngẩn ra, sau đó bà ta nói với vẻ rất khinh thường: “Đúng là người phàm chưa được thần giáo hóa, giúp thần làm việc là vinh quang của ngươi, ngươi còn muốn đòi phần thưởng, ta có nói sẽ thưởng cho ngươi sao?”
“Chuyện này…” Vương Vũ vội vã kéo cột nhiệm vụ ra nhìn , đúng như dự đoán… nhiệm vụ hắn vừa nhận cũng không có khen thưởng.
"Bố khỉ!"
Vương Vũ thấy thế buột miệng chửi thề một câu.
Cái quái gì vậy, thì ra con mụ này muốn há mồm chờ sung rụng! May là hắn hỏi thêm mấy câu, nếu không thì bị nhà thiết kế game chơi một vố còn không biết đâu.
Xem ra sau này khi nhận nhiệm vụ không có phần thưởng rõ ràng nhất định phải cân nhắc thêm một chút, không ngờ ở đây lại có cạm bẫy.
Một NPC trọng thương rác rưởi, không có khen thưởng mà còn vênh váo hò hét như thế, con mụ này muốn bay lên trời luôn rồi.
Lúc này tất nhiên Vương Vũ sẽ không để yên cho bà ta, sau khi suy nghĩ một chút Vương Vũ bèn hỏi Thánh Nhã Lệ: "Bà biết Leon ở nơi nào không?"
"Hắn ở trong Thần Điện Hắc Ám.” Thánh Nhã Lệ nói: "Tên phản đồ kia cũng bị thương nặng, chỉ có thể dựa vào sự che chở của Thần Điện, Thần Điện Hắc Ám ở ngay phía Tây Thần Điện Quang Minh.”
"Thì ra là như vậy!" Vương Vũ gật đầu một cái rồi nói: "Ta lại không phải người của Thần Điện Hắc Ám, làm sao ta nhận được sự tin tưởng của ông ta?”
"Ngươi không phải, cô ta thì phải!" Thánh Nhã Lệ chỉ vào Ma Vương Khuẩn rồi nói: "Ngươi bảo cô ta giúp ngươi giết Leon, sau đó mang đầu của hắn về cho ta là được.”
"Cô ta ư?" Vương Vũ liếc nhìn Ma Vương Khuẩn rồi cười nói: "Cô ta không được!"
Chưa nói đến việc Ma Vương Khuẩn có bản lĩnh đó hay không, cho dù cô ta có bản lĩnh ấy… Ma Vương Khuẩn là người nằm ngoài nhiệm vụ của Vương Vũ, hiển nhiên là điểm mấu chốt của nhiệm vụ này tuyệt đối không phải là Ma Vương Khuẩn.
"Vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?" Thánh Nhã Lệ tò mò hỏi.
Vương Vũ cười cợt, hắn thản nhiên nói: "Khi còn bé ta từng được nghe người khác kể một câu chuyện, có một tên thích khách tên là Kinh Kha muốn hành thích Tần Vương, sau đó vì muốn nhận được sự tín nhiệm của Tần Vương, hắn đã tìm đến kẻ thù của Tần Vương là Phàn Vu Kỳ, sau đó mượn một thứ từ chỗ gã đó.”
“Thứ gì vậy?”
“Đầu của Phàn Vu Kỳ!”
"Cái gì?" Thánh Nhã Lệ nghe vậy bỗng biến sắc mặt.
Không chờ Thánh Nhã Lệ kịp phản ứng lại, cơ thể Vương Vũ đã sử dụng Tốc Biến vụt ra đằng sau Thánh Nhã Lệ, năm ngón tay hắn khép chặt lại thành đao, chặt mạnh vào đôi cánh bị đứt phía sau lưng Thánh Nhã Lệ.
-2.211.154
Chỉ trong tích tắc, một mức sát thương cực lớn nhảy ra khỏi đầu Thánh Nhã Lệ.
Vương Vũ đoán không sai chút nào, trong trạng thái trọng thương thì Thánh Nhã Lệ chỉ là một con cọp giấy đúng nghĩa, chỉ cần tìm đúng chỗ yếu hại rồi ra một đòn là có thể đánh ra sát thương đạt mức trăm vạn.
Làm sao Thánh Nhã Lệ có thể ngờ nổi Vương Vũ lại đột nhiên tấn công bà ta như vậy, bà ta bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng nhặt kiếm gãy trên đất lên muốn đánh trả.
Nhưng Thánh Nhã Lệ chỉ là một người tàn phế hoạt động tự do một cách miễn cưỡng, tốc độ và sức mạnh tất nhiều đều kém xa Vương Vũ tít tắp.
Vương Vũ cúi đầu xoay người di chuyển tới trước mặt Thánh Nhã Lệ, Vương Vũ lắc cổ tay một cái, một con dao găm đã xuất hiện trên tay hắn, sau đó hắn lập tức dùng dao găm đâm thẳng vào yết hầu của Thánh Nhã Lệ.
-5.511.245
Mức sát thương cực lớn lần thứ hai lại bay lên, cơ thể Thánh Nhã Lệ lảo đảo muốn khuỵu ngã, bà ta nhấc tay lên, miệng đã bắt đầu lẩm bẩm ngưng tụ phép thuật.
Bên cạnh có một tay Võ sư cận chiến như Vương Vũ mà còn dám ngâm xướng phép thuật, xem ra Thánh Nhã Lệ ở đây quá lâu nên đầu óc đã gỉ sét mất rồi, Vương Vũ thấy thế không nói hai lời trở tay một đao cắm vào trong miệng Thánh Nhã Lệ.
Đợt ngâm xướng của Thánh Nhã Lệ đột nhiên ngừng lại.
Hết cách rồi, các thuộc tính của Thánh Nhã Lệ trong trạng thái trọng thương đã giảm đi rất nhiều, sát thương pháp thuật của bà ta cao đến mức nào Vương Vũ không biết, nhưng nhìn từ hành động thì có vẻ như Thánh Nhã Lệ cùng lắm là chỉ là ở trình độ của BOSS cấp 40-50.
Vương Vũ cấp 30 đã có thể ngược đãi BOSS Sử Thi cấp 50, bây giờ Vương Vũ đã nhảy lên được cấp 60, hắn muốn đối phó với cái loại mặt hàng tàn tật này còn không phải dễ như trở bàn tay sao.
Và rồi trong ánh nhìn ngơ ngác trợn mắt há hốc mồm của Ma Vương Khuẩn, chỉ mấy giây sau Thánh Nhã Lệ đã bị Vương Vũ đánh thành một luồng sáng trắng bay đi, chắc hẳn đã được đoàn tụ với chủ nhân của bà ta trên thiên đường.