Trang 598# 1
Chương 1196: Chuột Dây Cót của Ma Vương Khuẩn
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Sau khi Thánh Nhã Lệ ngã xuống, đầu bà ta tự động được đóng gói thành hộp rồi rơi xuống mặt đất.
Đúng lúc này, Vương Vũ cũng nhận được thông báo của hệ thống: [Bạn đã giết chết Thống soái của trận doanh Quang Minh, danh vọng trận doanh Quang Minh giảm 200, giá trị vinh dự trận doanh Quang Minh giảm 200, bạn sẽ phải chịu sự truy sát của liên quân trận doanh Quang Minh trong cứ điểm Thần Ma.]
Đúng như dự đoán, giết chết Thánh Nhã Lệ mới đúng là quy trình chính xác của nhiệm vụ này.
Hiện tại Vương Vũ hơi hoài nghi một chuyện, không biết có phải do lão già Ẩn Giả kia tỏ tình không thành công nên mới nghĩ ra cách mượn dao giết người như vậy hay không, từ điểm này có thể thấy rằng tuy hành vi của Ẩn Giả cực kỳ đê tiện bẩn thỉu, nhưng lão quyết đoán và mãnh liệt hơn Simba nhiều.
Một đống tuổi rồi mà còn làm ra chuyện như vậy…
Vương Vũ dở khóc dở cười đi lên phía trước nhặt đầu Thánh Nhã Lệ lên, sau đó ném vào trong túi đồ của mình.
Cùng lúc đó, Ma Vương Khuẩn ngẩn người trong toàn bộ quá trình nhìn thấy Vương Vũ làm thịt Thánh Nhã Lệ thật, cô ta lập tức choáng tại chỗ, sau đó run rẩy chỉ vào Vương Vũ thốt lên: "Ngươi… sao ngươi lại giết bà ta?”
Vương Vũ nói: "Bởi vì bà ta chết rồi thì chúng ta mới có biện pháp tiếp cận Leon chứ.”
Ma Vương Khuẩn sợ hãi không thôi kêu lên: "Ta không hỏi đến cái đó, ý của ta là, bà ta là BOSS cấp 200 cơ mà, ngươi không nghĩ tới hậu quả ư?”
"Hậu quả?" Vương Vũ cười cười nói: "Nếu bà ta cảm thấy đến một người như ngươi còn có thể giết chết Leon, vậy thì có thể thấy được rằng hiện tại Leon cũng chỉ còn một hơi thở mà thôi, thế mà bà ta lại không thể đánh nổi một đối thủ đang sắp hấp hối, ngươi nghĩ xem bà ta sẽ lợi hại đến mức nào.”
“Chuyện này…”
Nghe Vương Vũ giải thích như vậy, Ma Vương Khuẩn á khẩu không trả lời được, tuy rằng cô ta cảm giác chuyện này còn có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng cô ta cũng không biết phản bác như thế nào nữa.
Chẳng lẽ… chẳng lẽ đây cách cao thủ đệ nhất thiên hạ chơi game ư? Quả nhiên là khác với tất cả mọi người mà.
"Được rồi!"
Ngay lúc Ma Vương Khuẩn đang xoắn xuýt, đột nhiên Vương Vũ lại nói: "Hiện tại chúng ta nên chạy trốn thôi."
"Chạy trốn? Ngươi nói thế là có ý gì?" Ma Vương Khuẩn vẫn mơ mơ màng màng.
Ngay khi hai người vừa đi tới cửa thần điện, Ma Vương Khuẩn mới phản ứng lại được, Vương Vũ đã gây chuyện lớn rồi.
Cửa thần điện lúc này đang chật kín quái vật, một đám quái mênh mông không thấy điểm dừng, toàn bộ đều là quái vật cấp cao.
Những con quái này đều mặc khôi giáp màu trắng, không khó để nhìn ra, chúng đều là vong hồn bất tử của trận doanh Quang Minh, hiện tại cả đám quái đang vây chặt xung quanh thần điện.
Không chỉ có như vậy, chỉ cần liếc nhìn ra xa đã thấy bốn phương tám hướng còn có vô số vong hồn giáp trắng bắt đầu đổ về hướng này.
"Ngươi bảo trọng, ta chạy trước đây!" Vương Vũ hét lớn một tiếng, hắn kích hoạt khinh công, bỏ lại Ma Vương Khuẩn một mình rồi chạy thẳng về phương hướng dẫn tới Thần Điện Hắc Ám.
"Ông nội ngươi chứ!"
Thấy Vương Vũ không coi nghĩa khí ra gì như vậy, Ma Vương Khuẩn tức giận đến mức giậm chân bành bạch xuống sàn đá, cô ta cũng vội vã sử dụng Tiềm Hành.
Đương nhiên, với cấp bậc này của Ma Vương Khuẩn, thuật Tiềm Hành của cô ta rất dễ bị quái nhìn thấu.
Có điều thù hận của bọn quái đều ở trên người Vương Vũ, hoàn toàn không có con quái nào thèm để ý tới Ma Vương Khuẩn, Vương Vũ đi rồi, bọn quái cũng chạy vù đi đuổi theo hắn.
Ma Vương Khuẩn may mắn không bị bọn quái gặm chết âm thầm lau một vệt mồ hôi, sau đó cô ta kêu lên trong kênh tổ đội: "Ngươi ở đâu? Ta nên tới chỗ nào tìm ngươi bây giờ?"
"Hướng Tây! Chỗ nào nhiều quái Hắc Ám ấy!” Thời khắc bận rộn như vậy mà Vương Vũ vẫn trả lời Ma Vương Khuẩn.
Ma Vương Khuẩn nhìn quanh bốn phía, sau đó lẳng lặng đi theo đoàn quái rời khỏi Thần Điện Quang Minh.
Đối lập với Ma Vương Khuẩn đang đi lại nhàn nhã như du lịch, tình trạng của Vương Vũ khá là bi kịch.
Mật độ quái bên trong cứ điểm Thần Ma vượt xa bất cứ bối cảnh nào, dù cho đã xóa một nửa quái bên phía trận doanh Hắc Ám đi, nhưng số lượng quái đang truy sát Vương Vũ vẫn là một con số trên trời.
Những con quái này bay còn nhanh hơn Vương Vũ nhiều, thậm chí Vương Vũ còn không dám bay lên cao, hắn chỉ dám dùng tốc độ khinh công cực nhanh để chạy trốn.
Nhưng khinh công có nhanh đến mấy cũng không thể chịu nổi quái từ bốn phương tám phương vây lại đánh, huống hồ khinh công của Vương Vũ còn là chạy trên mặt đất, bị địa hình hạn chế, nhưng điều chết người hơn nữa chính là… giá trị khinh công có giới hạn.
Trong vòng vây đánh của vô số quái cấp 100, Vương Vũ chạy tán loạn từ đông sang tây, dọc đường đi chỗ nào thấy có nhiều quái của trận doanh Hắc Ám thì hắn sẽ trốn ngay vào đó ngay tắp lự.
Nhưng có vẻ như những con quái trận doanh Quang Minh này đã khóa chặt Vương Vũ, chúng hoàn toàn không để ý tới kẻ thù ngày xưa, một lòng muốn dồn Vương Vũ vào chỗ chết.
Chơi trò mài mòn sức lực với đám quái vong hồn này, Vương Vũ hoàn toàn không có tí ưu thế nào, từng giây từng phút qua đi quái đuổi theo sau lưng Vương Vũ càng ngày càng nhiều, đúng lúc đó, bỗng nhiên có một con chuột lông xám bò đến bên cạnh Vương Vũ với tốc độ cực nhanh.
"Chít chít chít chít!"
Con chuột nhỏ kia quay về phía Vương Vũ kêu một tiếng, bò quanh người Vương Vũ một vòng, sau đó chạy về một hướng khác, nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cùng lúc đó, đám quái đang truy sát Vương Vũ bỗng đuổi sang một hướng khác hoàn toàn như bị ma nhập.
“?”
Nhìn đám quái đã chạy xa, Vương Vũ không biết phải làm gì nữa đứng sững tại chỗ.
Lúc này, giọng nói của Ma Vương Khuẩn vang lên cách đó không xa: “Cái đồ không biết nghĩa khí là gì kia, bà đây cứu ngươi một lần, ngươi nợ ta một mạng đấy biết không?!”
“Con chuột kia là của cô?” Vương Vũ nghe tiếng vội vã xoay người, hắn tò mò hỏi: "Nó là thứ gì vậy?”
“Chuột Dây Cót!” Ma Vương Khuẩn không vui nói: “Đạo cụ một lần kiếm được từ chỗ nhiệm vụ chạy chân đấy, ta làm nhiệm vụ lâu như thế mới lấy được có hai con, ta còn chưa nỡ dùng đâu.”
Nói rồi, Ma Vương Khuẩn lại lấy ra một con chuột y hệt như vậy huơ huơ trước mắt Vương Vũ.
Chuột Dây Cót: Đạo cụ đặc biệt, có thể hấp dẫn thù hận của mục tiêu sang một nơi khác, nếu sau năm phút vẫn chưa chuyển thù hận sang người một mục tiêu khác, quái bị thu hút thù hận sẽ được gia tăng 20% thuộc tính.
"Hơ… thú vị đấy.”
Nhìn thấy thuộc tính của Chuột Dây Cót, Vương Vũ kinh ngạc than thở một câu.
Thứ hay ho này có thuộc tính quá đê tiện, chuyển thù hận của mình lên người kẻ khác, đúng là một thần khí để bẫy người mà.
Nếu nhìn vào hiệu quả tăng cường thuộc tính phía sau, thứ này cũng là một con dao hai lưỡi, người bình thường có được thứ này nhất định sẽ phải sử dụng rất cẩn thận, nhưng nếu nó nằm trong tay đám tiện nhân Toàn Chân Giáo kia thì, chà chà, hậu quả khó mà lường cho được.
Chẳng trách cô nhóc Ma Vương Khuẩn lại thích làm nhiệm vụ chạy chân như vậy, thì ra là có thể kiếm được nhiều đạo cụ kỳ lạ như thế.
"Được rồi, ta cứu ngươi một lần, hiện giờ lại nợ ngươi một lần, chúng ta hòa nhau rồi! Sau này chúng ta có thể làm bạn bè!"
Nói rồi, Vương Vũ chủ động đưa tay ra, ra hiệu cả hai có thể xóa bỏ thù hận người xưa.
"Hừ!" Ma Vương Khuẩn bĩu môi nói: "Quỷ hẹp hòi! Ta còn tưởng rằng lần này ngươi sẽ giúp đỡ ta miễn phí chứ!”
Nói thì nói vậy, nhưng Ma Vương Khuẩn vẫn đưa tay ra, hai người nở nụ cười quên hết mọi thù oán.
Vương Vũ nghe vậy cười nói: “Bạn bè là bạn bè, làm ăn là làm ăn! Cùng lắm thì sau này ta giảm giá cho cô, mau đi thôi, nếu không đám quái kia trở về, chúng ta sẽ phải chết ở đây mất.”
"Ừm!"
Ma Vương Khuẩn gật gù, đi theo phía sau Vương Vũ, chạy thẳng một mạch về phương hướng dẫn tới Thần Điện Hắc Ám.
Năm phút, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn.
Bởi vì Vương Vũ đã giết chết Thánh Nhã Lệ, toàn bộ vong hồn của trận doanh Quang Minh đều đang truy sát Chuột Dây Cót, quái trận doanh Hắc Ám cũng không chủ động tấn công hai người Vương Vũ và Ma Vương Khuẩn.
Cứ như vậy, hai người một đường lao nhanh, cuối cùng trước khi đoàn quân vong hồn của trận doanh Quang Minh giết trở về, cả hai đã tới được Thần Điện Hắc Ám mà Thánh Nhã Lệ vừa nhắc tới, sau đó vội vàng chui tọt vào trong.
Thần Điện Hắc Ám là đại bản doanh của quái trận doanh Hắc Ám, tất nhiên là an toàn cực kỳ… nhìn truy binh ngoài Thần Điện lưỡng lự không dám tiến lên, Vương Vũ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đúng lúc này, giọng nói của một người đàn ông nào đó bỗng vang lên bên tai hai người.