Ta Là Võ Học Gia (Dịch Full)

Chương 1195 - Chương 1197: Hắc Thủy Tinh

Trang 598# 2

 

 

 

Chương 1197: Hắc Thủy Tinh
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===




"Các ngươi là ai? Tại sao lại xông vào Thần Điện Hắc Ám của ta?"

Giọng nói kia cũng không lớn, nhưng lại đi xuyên vào trong tai hai người Vương Vũ và Ma Vương Khuẩn một cách cực kỳ rõ ràng.

Hai người nghe vậy vội vã xoay người lại nhìn về phía sâu trong Thần Điện, chỉ thấy ở vị trí trung tâm thần điện có một người đàn ông mặc áo đen đang ngồi ở đó.

Người đàn ông mặc áo đen này có sắc mặt tái nhợt, tóc tai rối bời, tuy rằng dáng vẻ ông ta rất nghiêm chỉnh nhưng cũng không che giấu nổi sự chật vật ông ta vừa phải trải qua.

Vương Vũ liếc nhìn bốn phía, xung quanh nơi này không còn người nào khác, không khó để nhận ra rằng người vừa cất tiếng hỏi cả hai chính là người đàn ông mặc áo đen đang ngồi trước mắt này.

Khoảng cách từ trung tâm thần điện tới vị trí cửa thần điện mà hai người Vương Vũ và Ma Vương Khuẩn đang đứng, ít nhất cũng phải tới mười mấy thước, vậy mà người này chỉ khẽ nói một câu đã có thể xuyên qua sự ồn ã mà đám truy binh ngoài cửa tạo ra để lọt vào trong tai cả hai một cách rõ ràng, từ đó có thể thấy rằng thực lực của người này tuyệt đối không thấp hơn Thánh Nhã Lệ.

Không cần phải nói nữa, người này nhất định chính là sứ giả Quang Minh trong truyền thuyết - Leon.

Vương Vũ vừa muốn tiến lên hỏi dò, ai ngờ hắn còn chưa đi được mấy bước, một bức bình phong màu đen đã đột nhiên xuất hiện chặn lại đường đi của hai người.

Cùng lúc đó, Leon ngồi trong thần điện lạnh lùng hỏi: “Thập Tự quân bên ngoài là do ngươi dẫn tới?”

Vương Vũ: “...”

Phải nói rằng nhà thiết kế của trò chơi này nham hiểm xảo trá đến mức nào đây, nhiệm vụ bình thường đặt bẫy trong câu chữ thì cũng thôi, đằng này không ngờ tới tận đối thoại của NPC cũng giấu giếm cạm bẫy nữa.

Rất hiển nhiên, ngữ khí của Leon đang toát lên vẻ thù địch, nếu hiện tại Vương Vũ thành thật khai báo “Phải, là do ta dẫn tới đấy”, e rằng Leon sẽ không nói hai lời lập tức tống cổ hai người Vương Vũ và Ma Vương Khuẩn ra khỏi thần điện.

Cũng may Vương Vũ hiểu rõ sự thâm độc của NPC, vừa nãy hắn lại suýt chút nữa bị Thánh Nhã Lệ chơi một vố, tất nhiên hắn sẽ phải để ý kỹ mọi việc hơn.

Nghe thấy ngữ khí Leon như vậy, Vương Vũ lập tức trả lời với một vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Những Thập Tự quân đó đều là truy binh đang truy sát ta.”

"Ồ?" Leon ngồi bên trong Thần Điện Hắc Ám nghe vậy khẽ nhíu lông mày lại, ông ta lại hỏi: “Tại sao bọn chúng lại truy sát ngươi?”

“Chính là bởi vì thứ này!” Vương Vũ móc từ trong túi đồ ra chiếc hộp chứa đầu của Thánh Nhã Lệ, hắn tiện tay ném nó về phía Leon, chiếc hộp xuyên qua bức bình phong rồi rơi xuống bên cạnh Leon.

Leon thấy thế cả người chấn động, ông ta cũng không hề mở hộp ra mà chỉ hỏi một cách nghi ngờ: "Đây là cái gì?"

"Đầu lâu của Thánh Nhã Lệ, ta đã giết bà ta!" Vương Vũ ôm quyền nói: "Hiện tại chúng ta đang bị Thập Tự quân truy sát, khẩn xin tiền bối để chúng ta tiến vào thần điện, bảo vệ sự an toàn cho chúng ta.”

“Ngươi… ngươi đã giết Thánh Nhã Lệ?” Leon ngạc nhiên liếc nhìn chiếc hộp cách đó không xa, sau đó ông ta thở dài nói: “Được, được, được! Không ngờ ngươi còn nhỏ tuổi như vậy mà đã có bản lĩnh như thế, nếu ngươi đã giúp ta diệt trừ đại họa, vậy thì ngươi vào đi.”

Leon vừa dứt lời, một luồng sáng màu đen bao quanh Vương Vũ, ngoại trừ màu sắc ra, thủ đoạn của Leon hầu như giống y hệt Thánh Nhã Lệ.

Đúng như Vương Vũ đã dự đoán trước đó, điểm mấu chốt của nhiệm vụ lần này chính là bước đệm để tiến vào hai thần điện.

Thần Điện Quang Minh thì khỏi cần phải nhiều lời rồi, Thập Tự Giá mà Ẩn Giả đưa cho Vương Vũ chính là bước đệm ấy, còn bước đệm để vào được Thần Điện Hắc Ám, lại chính là đầu của Thánh Nhã Lệ.

Cũng chỉ có cái loại người không thích đi theo kịch bản như Vương Vũ mới có thể làm được như vậy, nếu đổi lại là người chơi bình thường khác, chưa nói đến việc họ có dám ra tay với BOSS Thần cấp như Thánh Nhã Lệ hay không, chỉ bằng mấy câu nói Ẩn Giả nói lúc đầu kia, chắc chắn tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ tới việc muốn hoàn thành nhiệm vụ này lại phải giết chết Thánh Nhã Lệ.

Cái gì gọi là giang hồ hiểm ác? Cái gì gọi là dụng tâm lương khổ? Lần này Vương Vũ đã được chứng kiến tận mắt rồi…

Ma Vương Khuẩn thấy Vương Vũ tiến vào Thần Điện, cô ta lại bị ngăn ở ngoài bèn vội vàng kêu lên: “Còn ta? Còn ta thì sao?”

“Ngươi là ai?” Leon nghe tiếng bèn chú ý tới Ma Vương Khuẩn, thế là ông ta bèn dừng lại hỏi.

Ma Vương Khuẩn cuống quít móc phong thư từ trong lòng ra, giơ lên kêu oai oái: “Đại trưởng lão Cervantes của nghĩa hội Hắc Ám bảo ta chuyển cái này cho ngài.”

Nhiệm vụ chạy chân mà, nói trắng ra thì chính là nhiệm vụ đưa thư, còn phong thư này chính là bước đệm của Ma Vương Khuẩn.

"Cervantes à? Lâu lắm rồi ta cũng không gặp hắn, ngươi cũng vào đây đi!”

Nói rồi, Ma Vương Khuẩn cũng được kéo vào thần điện.

Sau khi hai người vào được thần điện rồi, Vương Vũ bèn liếc mắt ra hiệu cho Ma Vương Khuẩn, hắn nhỏ giọng nói: “Cô đi giao nhiệm vụ trước đi.”

Tuy rằng Ma Vương Khuẩn không rõ Vương Vũ có ý gì, nhưng nếu Vương Vũ đã nói như vậy thì cô ta cũng không dám làm trái lại, thế là Ma Vương Khuẩn bèn bước lên trước giao phong thư trong tay cho Leon.

Nhiệm vụ của Ma Vương Khuẩn chỉ là một nhiệm vụ chạy chân đơn giản, hoàn toàn không dính líu gì tới nhiệm vụ của Vương Vũ, sau khi giao phong thư vào trong tay Leon, tất nhiên là Ma Vương Khuẩn đã thuận lợi hoàn toàn được vòng cuối cùng của nhiệm vụ.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng phong phú ập tới khiến cột kinh nghiệm của Ma Vương Khuẩn tăng lên một đoạn dài, sau đó Leon gật gật đầu, cất tiếng khen ngợi cô ta: “Đứa bé ngoan, ngươi đã cực khổ cả chặng đường này rồi, đây là một khối khoáng thạch ta nhận được hồi còn trẻ, hiện tại ta cũng không dùng đến nó nữa, ngươi cầm lấy đi.”

Nói rồi, Leon móc một khối khoáng thạch đen thui, chính xác hơn thì là một cục đá màu xanh đen ra đưa cho Ma Vương Khuẩn.

"Cục đá này xấu quá đi mất!" Ma Vương Khuẩn là một cô gái, tất nhiên cô ta cũng sẽ đánh giá nguyên liệu theo ngoại hình của nó, sau khi nhận lấy cục đá còn lầm bầm một câu, tiện tay định gói lại.

Đúng lúc này, có vẻ như Vương Vũ vừa nghĩ đến điều gì đó, mắt hắn sáng rực lên rồi hỏi Ma Vương Khuẩn: “Đây là thứ gì thế?”

Ma Vương Khuẩn liếc cục đá một cái rồi nói: “Nó tên là Hắc Thủy Tinh, nhưng ta nhìn thế nào cũng không thấy giống thủy tinh chỗ nào cả.”

Cùng lúc đó, Ma Vương Khuẩn cũng copy thuộc tính của cục đá rồi gửi lên kênh tổ đội.

Hắc Thủy Tinh: Một loại khoáng thạch chưa rõ, ẩn chứa sức mạnh thần bí.

"Má nó! Hắc Thủy Tinh lại lấy từ đây ư?"

Nhìn thấy thuộc tính của cục đá nằm trong tay Ma Vương Khuẩn, con ngươi Vương Vũ suýt chút nữa là bắn ra ngoài.

Vương Vũ cũng biết Hắc Thủy Tinh là phải làm nhiệm vụ mới có thể lấy được, nhưng trong tiềm thức của Vương Vũ, vật quý giá như thế thì ít nhất cũng phải làm nhiệm vụ cao cấp cấp S mới có thể kiếm được chứ, ai ngờ nó lại đến từ nhiệm vụ chạy chân đơn giản nhất như vậy.

Mẹ nó, cái trò chơi này toàn thiết lập mấy thứ lung ta lung tung không à.

Đương nhiên, có một điều mà Vương Vũ không biết, tuy rằng nhiệm vụ chạy chân rất đơn giản, nhưng có thể làm một chuyện đơn giản liên tục trong khoảng thời gian thì đó lại không phải là chuyện đơn giản chút nào, huống hồ độ hiếm có của nhiệm vụ chạy chân 250 vòng tuyệt đối không thua kém nhiệm vụ cấp S chút nào, huống chi cuối cùng có nhận được Hắc Thủy Tinh hay không còn phải trông vào tỷ lệ rơi nữa.

Lần này xem như Ma Vương Khuẩn chó ngáp phải ruồi.

"Sao vậy? Ngươi thích cái này hả? Ma Vương Khuẩn đánh giá Hắc Thủy Tinh trong tay, cô ta khó hiểu hỏi Vương Vũ.

“Ừm! Vương Vũ điên cuồng gật đầu: "Gần đây ta đang tìm cái này.”

“Thế thì ngươi cầm đi!”

Ma Vương Khuẩn nghe vậy bèn tiện tay ném Hắc Thủy Tinh cho Vương Vũ.

Vương Vũ nhận lấy Hắc Thủy Tinh, hắn vừa mừng vừa ngại nói: “Tặng ta ư? Chuyện này… chuyện này sao mà được.”

Hiển nhiên là cô nhóc Ma Vương Khuẩn này không biết đến giá trị của Hắc Thủy Tinh, người ta có câu không có công thì không nhận lộc, nếu Vương Vũ cứ nhận lấy như thế thì chẳng phải là…

“Tặng ngươi á? Tưởng bở!” Ma Vương Khuẩn cười nói: "Đây là thù lao của ngươi, mau trả lại khế ước lính đánh thuê cho ta, cái đồ không biết xấu hổ này, còn muốn quỵt nợ à.”

Vương Vũ: “...”

Sau khi Vương Vũ trả lại khế ước cho Ma Vương Khuẩn, nhiệm vụ của Ma Vương Khuẩn xem như đã chính thức hoàn thành, thế là cô nàng vỗ vỗ vào vai Vương Vũ nói: “Xong rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành rồi, chúng ta đi thôi.”

"Đi?" Vương Vũ khẽ mỉm cười nói: "Không vội, nhiệm vụ của ta còn chưa hoàn thành đâu."


 

 

 

Bình Luận (0)
Comment