Trang 603# 2
Chương 1207: Chuẩn bị trước trận đấu
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Không thể không nói đám người Toàn Chân Giáo kia là một bọn rất dễ thỏa mãn. Bất kể là ai, chỉ cần có thể cho bọn họ chút lợi ích, tâm trạng họ ngay lập tức có thể trở nên vui vẻ.
Bây giờ có người tài trợ cho chiến đội Toàn Chân Giáo thi đấu, việc không vui vì Toàn Chân Giáo bị công ty game phân biệt đối xử bỗng nhiên đã bị quên đi sạch sành sanh.
Thấy dáng vẻ này của mọi người, Vô Kỵ cười cười nói: "Được rồi, việc chi phí sử dụng của trận đấu đã được giải quyết, không phải chúng ta nên suy tính chuẩn bị chiến đấu trước sao?"
"Chuẩn bị trước cuộc chiến? Cái này con mẹ nó chuẩn bị thế nào được? Đã có ai trong chúng ta từng thi đấu đâu?"
Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn người, toàn bộ đều mang biểu cảm mông lung mờ mịt.
Đây chính là khác biệt lớn nhất giữa người chơi nghiệp dư và game thủ chuyên nghiệp.
Công việc hàng ngày của game thủ chuyên nghiệp ngoại trừ việc tập huấn cường độ cao thì là nghiên cứu bản đồ thực chiến, chiến thuật phối hợp và video trận đấu của đối thủ để phát hiện biện pháp đối phó. Có thể nói là lúc nào cũng đang chuẩn bị, ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Người chơi nghiệp dư thì chạy Đông chạy Tây cả ngày, lúc muốn thăng cấp, lúc mò trang bị, những trò vui tuy nhiều nhưng những việc PVP như thế này ngoại trừ mấy kẻ điên cuồng PK ra, đương nhiên có thể tránh liền tránh.
Cho nên vừa mới nhắc tới việc chuẩn bị trước, cho dù là một đám người Toàn Chân Giáo thường ngày đều trêu mèo ghẹo chó cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
"Lão Nhị, ngươi biết không?" Vương Vũ quay đầu hỏi Doãn Lão Nhị.
Doãn Lão Nhị trước kia từng ngơ ngẩn ở đội thể dục. Tuy rằng có sự chênh lệch rất lớn giữa thi đấu điện tử và bóng bàn, nhưng chung quy không phải vẫn là hạng mục thể thao sao. Thứ gọi là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, căn bản là dựa trên nguyên tắc tương tự nhau.
"Chuyện này sao..." Doãn Lão Nhị suy nghĩ một chút nói: "Ngày trước chúng ta thi đấu, chuẩn bị trước trận đấu chính là chuẩn bị vợt bóng bàn thuận tay một chút, còn lại là nghỉ ngơi tốt, cũng có nghiên cứu phương pháp thi đấu của đối thủ."
"Rất có lý!"
Nghe thấy lời Doãn Lão Nhị nói..., mọi người giật mình hiểu ra.
Có vẻ như Vương Vũ thực sự hỏi đúng người rồi.
Việc nghỉ ngơi tốt không cần giải thích nữa, chuẩn bị vợt bóng bàn thuận tay và nghiên cứu lối chơi của đối thủ rất rõ ràng chính là nâng cao trang bị và năng lực rồi.
Về trang bị mà nói..., một đám người Toàn Chân Giáo không thiếu tiền, hơn nữa lại hãm hại lừa gạt, dọa dẫm vơ vét đã lâu, tất nhiên là giàu tới chảy mỡ, lại còn có bạn học Chopper 345 là thợ rèn chuyên nghiệp phụ trách nâng cấp trang bị, hiện nay đám người này không chỉ có đầy đủ trang bị Ám Kim, mà còn đạt tới tình trạng mỗi người một món đồ Sử Thi. Vì vậy, không gian để cải tiến trang bị không quá lớn.
Về phần cấp bậc... Hiện nay Toàn Chân Giáo ngoại trừ Vương Vũ và mấy game thủ chuyên nghiệp ngoài đời, trung bình đều ở cấp 55 trở lên.
Bây giờ cách trận đấu không tới bảy ngày, nhìn vào tốc độ tăng cấp của Trọng Sinh, muốn nâng cao cấp bậc trong một tuần là rất khó khăn. Hơn thế nữa, chênh lệch thuộc tính một cấp gần như không đáng kể, cho nên dùng thời gian luyện cấp cũng không có ích gì.
Vì thế, thứ mà mọi người Toàn Chân Giáo hi vọng nâng cao cũng chỉ có thể là hợp tác phối hợp trong thực chiến.
Dù sao hiện tại Toàn Chân Giáo cũng có một nửa là người mới tới, mấy tháng cọ sát tuy đã rất nhuần nhuyễn nhưng để có thể so sánh với những cao thủ chuyên nghiệp thì khoảng cách vẫn còn khá xa.
Sau khi suy nghĩ một chút, Vô Kỵ đề nghị: "Mấy ngày tới đừng đánh phụ bản, trước hết chúng ta làm quen việc phối hợp đã."
"Không đánh phụ bản làm thế nào phối hợp nhuần nhuyễn được? Chẳng lẽ chạy qua tấn công người chơi?" Mọi người nghi ngờ nói.
"Đần độn." Xuân Tường kêu lên khinh bỉ: "Đương nhiên là càn quét Đấu trường."
"A... Ngươi muốn chúng ta tìm nguyên liệu giúp ngươi thôi."
Mọi người ý vị sâu xa liếc nhìn Xuân Tường một cái, rất hiển nhiên, lão này rất ích kỷ nha.
"Không sai!" Xuân Tường không những không phủ nhận, ngược lại còn không biết xấu hổ nói: "Để mọi người có động lực, ta chỉ có thể hy sinh để mọi người chúng ta cùng nhau tiến bộ."
"Đậu phộng! Không biết xấu hổ." Mọi người tối sầm mặt lại.
"Xuân ca nói không sai!" Lúc này Vô Kỵ cũng lên tiếng: "Càn quét Đấu trường là ý kiến hay, hơn nữa chúng ta còn có thể kiếm tích phân đổi nguyên liệu, bán lại cho Xuân ca, Xuân ca vì chúng ta mà hi sinh bản thân, thật sự là hao tổn tâm trí, không hổ là lão đại ca, đạo đức tốt!"
Vô Kỵ nhấn rất mạnh hai từ "bán" và "đạo đức tốt", rốt cuộc một đám người Toàn Chân Giáo âm hiểm vừa ném Xuân Tường vào trong hố, đồng thời còn thẳng thừng chặt đứt đường lui của Xuân Tường.
Những kẻ khác ngầm hiểu, lập tức cũng kêu lên phụ họa: "Xuân ca đạo đức tốt."
"Oh fuck!" Xuân Tường hung hăng giơ ngón giữa về phía Vô Kỵ, Vô Kỵ mỉm cười làm bộ như không thấy.
Ngay lúc mọi người đang đùa giỡn cùng Xuân Tường, Vô Kỵ lại chú ý tới Vương Vũ không hề lên tiếng, liền hỏi: "Sao lão Ngưu không nói gì vậy? Ngươi có ý kiến gì tốt hơn sao?"
"Không..." Vương Vũ lắc đầu nói: "Các người đi thôi, ta không đi được."
"Tại sao vậy?"
Vừa nghe Vương Vũ nói thế, mọi người đang ồn ào lập tức trở lại yên tĩnh, buồn bực hỏi. Vương Vũ thường ngày vẫn rất hòa đồng, sao đột nhiên lúc này lại muốn tách khỏi nhóm.
Vương Vũ cười nói: "Các ngươi còn có chỗ để cải thiện, ta không đi làm loạn."
Qủa thực, năng lực càng cao càng khó tiến bộ. Nhìn vào thực lực của Vương Vũ bây giờ, người chơi ở cấp của Vương Vũ lên Đấu trường cũng chỉ để hành hạ người mới, cơ bản sẽ chẳng có chút tiến bộ nào, trừ phi đánh liền một hơi lên cấp 80 rồi tiếp tục làm nhiệm vụ giác ngộ, nếu không thì dù đi theo đám người Toàn Chân Giáo lăn lộn ở Đấu trường cả tháng cũng không làm nên trò trống gì.
Hơn nữa, có loại cao thủ như Vương Vũ ở đó chèn ép, đám người còn lại của Toàn Chân Giáo có đánh cái gì cũng giống như mang danh lớn, Vương Vũ ở cùng bọn họ chẳng những không cải thiện bản thân mà còn gây ảnh hưởng đến sự tiến bộ của người khác.
Phải biết rằng, thi đấu cấp độ chuyên nghiệp không chỉ dựa vào thực lực của một cá nhân.
Còn thời gian này, tốt hơn là nên bắt tay vào việc khác.
Thấy Vương Vũ không hòa thuận cùng mọi người, Ký Ngạo không vừa lòng nói: "Ngưu thúc, ngươi không đi chúng ta phối hợp thế nào được?"
"Hừm hừm!" Vương Vũ cười cười nói: "Các ngươi tự phối hợp tốt là được, việc ta phối hợp với các ngươi rất đơn giản."
"Ặc..." Ký Ngạo đỏ mặt, Vương Vũ nói không sai, việc phối hợp với người ở cấp độ thấp hơn bản thân vốn rất đơn giản. Điều này cũng giống như chơi LOL, người chơi cao thủ lấp chỗ trống, bất kỳ vị trí nào cũng được. Dĩ nhiên, Toàn Chân Giáo đều tự xưng là cao thủ, Vương Vũ cũng không tiện nói thẳng quá.
Dù sao ở game này, ngươi có thể nói Toàn Chân Giáo bọn họ thiểu năng trí tuệ bọn họ cũng chẳng cảm thấy sao, nhưng không thể nói bọn họ chơi kém.
"Nhưng là..."
"Đừng nhưng là!"
Những người khác còn muốn nói thêm điều gì, Vô Kỵ vẫy tay ngắt lời nói: "Đám bỏ đi các ngươi, muốn lão Ngưu phải nói thật mới cam lòng sao? Tự mình không biết bản thân ở mức độ nào sao? Các ngươi cũng là cao thủ nổi tiếng, cũng nên tập thói quen thi đấu không có lão Ngưu đi."
"Đệch!"
Mọi người buồn bực, tuy nhiên đây là sự thật, cứ nói thẳng ra như vậy cũng làm tổn thương lòng tự trọng ghê gớm.
"Khà khà"
Vương Vũ cười khà khà, giơ ngón tay cái về phía Vô Kỵ nói: "Đây không phải ta nói nha, mọi ngươi khó chịu có thể đánh hắn ta!"
"..."
Mọi người nghe thấy vậy lập tức căm phẫn nhìn Vô Kỵ, nắm chặt tay kêu lên răng rắc.
Vô Kỵ cực kỳ thành thạo chui vào góc tường ngồi, ôm đầu nói: "Đừng đánh vào mặt..."