Trang 603# 1
Chương 1206: Nhà tài trợ
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Keo kiệt?"
Vương Vũ tuy tham gia chưa lâu, nhưng chưa bao giờ nghe thấy thư mời còn có ý nghĩa này.
Thấy dáng vẻ này của Vương Vũ, Mục Tử Tiên bất đắc dĩ cười cười, sau đó giải thích: "Chiến đội chuyên nghiệp đường đường chính chính thì đều nhận được vé máy bay khứ hồi, hơn nữa lại còn được ăn ngủ miễn phí, chúng ta lại chỉ có một tấm vé mời."
"Oh đệch!"
Vừa nghe thấy Mục Tử Tiên nói như thế, Vương Vũ rốt cuộc đã hiểu rõ.
Meo, đều là tuyển thủ dự thi, chênh lệch thật quá lớn.
Tục ngữ có câu, không lo ít của chỉ lo chia không đồng đều.
Mặc dù mọi người đều là tuyển thủ nghiệp dư, nhưng con mẹ nó cùng cấp bậc nghề nghiệp mà có sự chênh lệch rõ ràng như thế quả thực có phần khiến người ta khó chịu trong lòng. Con mẹ nó chắc chắn là phân biệt đối xử trắng trợn.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, khẩu hiệu của giải đấu chuyên nghiệp lần này đúng thật là mọi người đều có thể tham gia, nhưng đặt tay lên ngực tự hỏi lòng thì bất kể là người tới trường quay xem người chơi so tài, hay ngồi ở nhà xem người chơi thi đấu, không phải đều xem vì những cao thủ chuyên nghiệp sao, trừ khi là bạn bè của mình, ai thèm quan tâm việc người chơi nghiệp dư là ai cơ chứ.
Rất hiển nhiên, khẩu hiệu toàn dân cùng tham dự kỳ thực cũng chỉ là kiểu buôn bán treo đầu dê bán thịt chó. Xét cho cùng, tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng địa vị của tuyển thủ nghiệp dư là ở chỗ nào.
Cho dù là người chơi nghiệp dư lên thi đấu, ở trước mặt đám cao thủ chuyên nghiệp này nhiều nhất cũng chỉ là một tấm bia trút giận, để các cao thủ chuyên nghiệp biểu diễn mấy trận thi đấu bề ngoài bắt mắt, đồng thời cho khán giả khai vị mà thôi.
Một tấm vé mời mua lấy việc luyện tập chuyên nghiệp, tìm đâu ra một mối mua bán như thế này chứ.
Nhưng ngay cả khi tất cả mọi người đều biết điều này, khả năng được thi đấu với các cao thủ chuyên nghiệp cũng là chuyện mong ước tha thiết của các người chơi, ngộ nhỡ có thể thắng được một ván chẳng phải là một đêm thành danh sao.
Người người đều có lòng ham muốn công danh lợi lộc. Nói tóm lại cũng là một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, nếu không đám người Toàn Chân Giáo kia cũng sẽ không mâu thuẫn với loại chuyện này như thế.
Cũng chỉ có loại gà mờ về game mà có thực lực siêu mạnh như Vương Vũ mới coi thư mời là chuyện đáng kể, còn mơ mộng đoạt giải quán quân nữa kìa, đổi lại những người chơi nghiệp dư khác, mọi người đều rõ địa vị của mình.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, Mục Tử Tiên cũng không mảy may bất ngờ chút nào với thư mời trong tay Vương Vũ.
Tuyển thủ nghiệp dư à.. Cho ngươi lên sân khấu cũng đã làm ban ơn rồi, không nên nghĩ quá nhiều.
Cũng may mà Vương Vũ vẫn tương đối lạc quan, cho dù cảm thấy hết sức khó chịu với hành vi không để tuyển thủ nghiệp dư trong mắt của ban tổ chức, nhưng nghĩ tới việc có thể cùng thi đấu với những cao thủ, Vương Vũ tạm thời nhẫn nhịn.
Suy cho cùng, bất kể là game thủ chuyên nghiệp hay người chơi nghiệp dư, tất cả mọi người đều nói chuyện bằng thực lực, không có bản lĩnh bị người ta ghẻ lạnh cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cũng không phải tự mình trả tiền nha, dù sao mọi người cũng không thiếu chút tiền này... Trốn thuế giao dịch vài lần khi bán tiền vàng là có thể kiếm lại rồi.
Đương nhiên, không chỉ có mình Vương Vũ buồn bực. Hôm sau khi lên lên mạng, sắc mặt cả đám người Toàn Chân Giáo đều không tốt, rất hiển nhiên, hôm qua bọn hắn cũng đều nhận được thư mời.
Khẩu hiệu của bọn đê tiện này là "Liều mạng lợi dụng, thà chết không chịu thiệt thòi", bị người ta đối xử như thế, tâm trạng đương nhiên sẽ không thể vui vẻ lắm.
Nhất là Minh Đô, hùng hùng hổ hổ đập bàn kêu lên: "Con mẹ nó! Công ty Long Đằng này mua bán làm ăn lớn như vậy mà quá keo kiệt đi, thế mà lại gửi thư mời cho ông đây."
Ký Ngạo cũng phụ họa theo đuôi: "Đúng là như vậy, ông đây ở Tây Thục xa như vậy, thi đấu một trận còn phải xin phép, thậm chí còn không chi trả tiền ăn ngủ, trừ đi là hết sạch!"
Danh Kiếm Đạo Tuyết càng không biết moi từ đâu ra một cái máy tính nhỏ, bùm bùm tính toán lưu loát, cuối cùng đưa ra tờ giấy: "Cho dù chúng ta chỉ có mười hai người đi, với mức chi tiêu của thành phố Lâm Hải cũng đã là một khoản chi không nhỏ."
"Mẹ nó, tiền tiêu vặt của ông đây một tháng được có 50 tệ, lần này làm phiền các anh em hỗ trợ, lần sau sẽ kiếm tiền thêm." Xuân Tường khổ sở chắp tay về phía mọi người.
"Haizz..."
Mọi người đều cúi đầu thở dài, cũng không biết là bi ai cho Xuân ca hay buồn phiền vì phải tự chi trả tiền thi đấu.
Chỉ có một mình Vô Kỵ biểu cảm lạnh nhạt, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Thấy mọi người buồn bực như vậy, Vương Vũ suy nghĩ rồi đứng lên nói: "Như vậy đi, ta là đội trưởng của chiến đội, lần tranh tài này ta tự bỏ tiền được chưa."
Chuyện thi đấu này vốn được đề xuất vởi Vương Vũ, mục đích cuối cùng cũng là vì lợi ích của Vương Vũ.
Lúc mới bắt đầu Vương Vũ đã hạ quyết tâm tự bỏ tiền của mình kia mà.
Chẳng qua nghe thấy lời Vương Vũ nói..., mọi người rối rít: "Lão Ngưu ngươi nói như vậy chính là tát vào mặt chúng ta rồi! Mọi người ở đây có ai thiếu chút tiền ấy, chỉ là trong lòng căm phẫn vì sự bất công thôi."
"Đúng vậy! Chiến đội là của mọi người, dựa vào cái gì mà Ngưu thúc tự bỏ tiền túi."
"Vậy... Phải làm sao đây?"
Vương Vũ cũng biết tính cách của đám người kia sẽ không khách sáo với mình, nhưng nghe lời mọi người nói..., Vương Vũ cũng hoang mang không biết phải làm sao.
Không thể nào, không để cho nhóm người Toàn Chân Giáo kiếm được chút lợi lộc gì chắc chắn còn khó chịu hơn việc giết chết bọn họ, bệnh thần kinh rối rắm của đám này tương đối là đáng sợ.
"Ha ha, một đám ngu ngốc!"
Ngay ở thời điểm Vương Vũ và mọi người Toàn Chân Giáo không phục, Vô Kỵ đột nhiên nở nụ cười.
"Ồ? Thủ lĩnh ngu ngốc có ý kiến gì không?"
Mọi người không thèm khách sáo trả lời lại một cách mỉa mai.
Vô Kỵ không thèm nhìn mọi người giễu cợt, thản nhiên nói: "Không có ý kiến, nhưng có một tin tức muốn báo cho các người."
Nhóm người nghe vậy sững sờ, lập tức nói: "Nói nói."
Vô Kỵ cười nói: "Vừa mới nói chuyện với một nhà tài trợ, hắn bỏ chi phí cho lần tranh tài này."
"Nhà tài trợ?"
Vô Kỵ vừa nói ra, vẻ mặt của mọi người tan vỡ, cố chịu đựng không phun ra máu nói: "Đội ngũ nghiệp dư chúng ta cũng có người tài trợ sao?"
Nhà tài trợ chính là tổ chức, tập đoàn tài chính đứng sau lưng các chiến đội chuyên nghiệp.
Dù sao đi nữa... ở thời đại giải trí tối cao này, hiệu ứng quảng cáo của ngôi sao thi đấu thể thao không thấp hơn ngôi sao ca nhạc, minh tinh điện ảnh là bao, ký hợp đồng tài trợ cao thủ chuyện nghiệp làm đại hiện hình ảnh cho mình cũng đã là chuyện quá quen thuộc.
Nhưng một đám người ô hợp như Toàn Chân Giáo, đừng nói gì tới tiếng thơm, tiếng xấu đặt trên người Toàn Chân Giáo cũng thành lời khen ngợi.
Bọn chuột chạy qua đường tạo thành chiến đội như vậy mà cũng có có người dám tài trợ, sợ là đầu óc người này cũng không dùng được rồi.
"Đó là đương nhiên!" Vô Kỵ liếc mắt nhìn Vương Vũ một cái, đương nhiên nói: "Ai bảo chúng ta có thực lực chứ, ông chủ nói rồi, lần này nhất định chúng ta có thể đạt giải quán quân nên sẽ tài trợ cho chúng ta."
"Loài ăn thịt bỉ ổi, lại có thể nhìn xa như vậy, biết chúng ta có thực lực sao?" Đoàn người buồn bực hỏi.
Nhà tài trợ nha, luôn luôn chỉ nhìn tới lợi ích và thành tích chiến đấu, có thể chắc chắn tài trợ cho một đội ngũ không hề có danh tiếng, xem ra nhà tài trợ này có tầm nhìn khá chuyên nghiệp.
"Còn phải hỏi." Vô Kỵ cười nói: "Đương nhiên là ông chủ lớn Yêu Nghiệt Hoành Hành... Hắn nói phù sa không chảy ruộng người ngoài, đặt cược tiền cho chúng ta tốt hơn nhiều so với việc đặt trên người kẻ khác. Ta cảm thấy rất có lý, cho nên đã đồng ý rồi..."
"Ặc..."
Nhóm người hết chỗ để nói, ánh mắt lại đổ dồn vào người Vương Vũ, cũng nói một cách đầy ý tứ sâu xa: "Ngưu ca à, anh em của ngươi hợp với việc buôn bán hơn ngươi rồi."