Trang 602# 2
Chương 1205: Thư mời
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Tác dụng của thủy tinh đen dù sao cũng có tính hạn chế, bây giờ mọi người cơ bản đều không dùng đến thứ đồ vật như thủy tinh đen này, chỉ có duy nhất một người là Xuân Tường có thể sử dụng được, Vương Vũ hỏi Xuân Tường vấn đề này, rõ ràng nằm trong dự đoán của mọi người.
Xuân Tường vội vàng nói: "Còn chưa lấy được, ta đây phải đến Đấu trường để lấy."
Chẳng ai ngờ rằng thứ ít ỏi thưa thớt như thủy tinh đen này, Vương Vũ tùy tùy tiện tiện đã lấy được vào tay, Xuân Tường cũng không quá coi trọng chuyện này nữa, cho nên mới không lãng phí thời gian ở Đấu trường.
"Ừ!" Vương Vũ nói: "Đấu trường không có gì khó khăn cả, quét tích phân cũng rất đơn giản, nếu mọi người cùng nhau, có lẽ một buổi tối là có thể quét đủ thôi."
"Chậc chậc chậc... Lão Ngưu nói chuyện thật có khí phách."
Mọi người nghe thấy thế không nhịn được bĩu môi lắc đầu.
Đấu trường không có độ khó khăn gì cả... Vương Vũ nói lời này cũng là đang kéo thù hận đấy.
Người chơi PVP lăn lộn hàng năm cho dù kỹ thuật có ngớ ngẩn đến mức nào chăng nữa, thì cũng có thể tệ đến đâu chứ, huống hồ bây giờ càng ngày càng đến gần thời gian tổ chức giải đấu chuyên nghiệp, chiến đội tham gia thi đấu của các công hội lớn có thời gian nhàn hạ cũng đều sẽ đến Đấu trường để luyện tập, nếu làm không tốt có khi còn phải giao đấu với những chiến đội chuyên nghiệp ấy chứ.
Cao thủ chiến đội chuyên nghiệp mạnh mẽ đến mức nào, những người chơi mà Vương Vũ gặp được khi làm nhiệm vụ trước đây sao có thể so sánh được.
Cũng chỉ có loại người không biết trời cao đất dày gì như Vương Vũ mới dám nói, Đấu trường chẳng có gì khó khăn thôi.
"Được rồi, các ngươi cứ quét tích phân trước đi nhé, ta phải đăng xuất đây." Vương Vũ nói xong đang định đăng xuất.
"Bà mẹ nó!" Mọi người thấy thế thì vội vàng hét lên: "Ngươi không cùng đi sao?"
Vương Vũ nhíu mày giễu cợt nói: "Bây giờ cũng mấy giờ rồi hả... Ta không giống đám độc thân suốt ngày chỉ ru rú trong nhà như các ngươi, ta còn có việc nữa."
"Mới sáu giờ chiều mà... Mẹ nó ngươi có chuyện gì chứ hả?" Đám người vẻ mặt mờ mịt.
Gần đây chiều nào Vương Vũ cũng đăng xuất rất sớm, là một game thủ chuyên nghiệp, thâu đêm suốt sáng cũng là chuyện thường như cơm bữa mà.
Vương Vũ vừa không có công việc khác, mặc dù không quen chơi game thâu đêm, nhưng chơi đến mười giờ đêm cũng là giờ nghỉ ngơi bình thường mà, mẹ kiếp trời còn chưa tối hẳn đâu đấy, đã đăng xuất rồi, chuyện này cũng quá không có đạo đức nghề nghiệp rồi.
Nhưng mà đối mặt với chất vấn của đám người, Vương Vũ lại trịnh trọng nói ra bốn chữ: "Mạng người quan trọng!"
Nói xong lập tức đăng xuất khỏi game.
"???!!!"
Đám người Vô Kỵ nghe thấy thế thì bỗng dưng sững sờ, lập tức phản ứng lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Chỉ có Dương Na ngốc nghếch nói: "Mạng người quan trọng? Xảy ra chuyện gì sao? Ta đăng xuất đi xem một chút."
"Ngươi thôi đi!" Vô Kỵ vội vàng túm chặt lấy Dương Na nói: "Đây là chuyện của hai người, không cho phép có kẻ thứ ba chen chân vào đâu."
Dương Na: "..."
Sau khi đăng xuất, Mục Tử Tiên vẫn còn ở trong game, Vương Vũ rửa mặt, đánh hai bài quyền trong phòng ngủ, sau đó chán đến chết ngồi ở trước bàn làm việc mở trang web game lên diễn đàn chuẩn bị nâng cao kiến thức một chút.
Đúng lúc này, hộp thư chuyển phát nhanh đột nhiên vang lên.
Ở thời đại bây giờ, thị trường chuyển phát nhanh cũng đã được Internet hóa cả rồi.
Trong khu chung cư, mỗi hộ gia đình đều có hộp thư chuyển phát nhanh của riêng mình, mọi người mua đồ vật qua mạng, nếu không gọi được điện thoại, sẽ tự động được ném vào hộp thư chuyển phát nhanh, đừng nói hàng hóa quần áo, cho dù có là chuyện mua thức ăn cũng không cần phải ra chợ nữa rồi, quả thật là vô cùng thuận tiện, cũng chỉ thêm vào chút chi phí giao hàng chuyển phát nhanh thôi.
Mục Tử Tiên là một người rất biết sống, rất ít khi mua qua Internet, mua thức ăn gì đó nếu không phải tình trạng khẩn cấp thì cũng sẽ không mua trên Internet (chủ yếu là mua thức ăn qua Internet không thể chọn lựa được, không thể chọn lựa được thì làm sao mua thức ăn được chứ?), là một bà chủ gia đình đúng tiêu chuẩn, cho nên hộp thư chuyển phát nhanh trong nhà cũng chưa từng sử dụng bao giờ, hôm nay đột nhiên vang lên quả thật cũng có chút kỳ quái.
Đương nhiên, trước đây chủ yếu là vì nghèo, Mục Tử Tiên nuôi sống được Vương Vũ đủ ăn qua ngày cũng đã là cả một vấn đề, đương nhiên sẽ không mua đồ qua Internet, bây giờ mức sống của hai người tăng lên, mua đồ qua Internet cũng là hợp tình hợp lý thôi, phụ nữ mà, trời sinh tính cách đã như vậy rồi, người đàn ông không cần phải hỏi linh tinh nhiều làm gì, chỉ cần để ý đến chuyện trả tiền là được.
Mọi người đều biết, Vương Vũ là một cậu ấm được nuông chiều từ bé, ngày thường Mục Tử Tiên rất ít khi bảo hắn làm những thứ việc vặt trong nhà này, có điều loại chuyện nhỏ như lấy đồ chuyển phát nhanh này mà Vương Vũ vẫn không làm được nữa, thì chắc phải là đồ thiểu năng trí tuệ luôn rồi.
Mặc quần áo, Vương Vũ đi ra ngoài đi xuống tầng dưới chỗ hộp thư, sau khi mở hộp thư đã thấy hai phong bì yên lặng nằm trong hộp thư.
Hai phong bì thư này nặng trịch, bên trên chia ra viết "Kính gửi người dẫn đội Vũ Tiên của chiến đội Một Đám Ô Hợp" và "Kính gửi Thiết Ngưu của chiến đội Một Đám Ô Hợp".
Nhìn tới phần người gửi thư, thế mà lại là công ty Long Đằng.
"Công ty Long Đằng?" Vương Vũ khó hiểu nhìn thoáng qua người gửi thư, sau đó xé phong bì đề tên mình ra, lộ ra một tấm thẻ như vàng mà lại không phải vàng.
Rút tấm thẻ ra nhìn lên, trên đó viết hai chữ mạ vàng cực kỳ lớn "Thư mời."
Ngài Thiết Ngưu tôn kính.
Chào anh:
Hóa ra là thư mời của giải đấu chuyên nghiệp, nhìn qua bức thư mời đặc biệt cho vào phong bì gửi đi này, đủ thấy được tính chất trang trọng.
Lần này giải đầu chuyên nghiệp là do công ty Long Đằng tự đứng ra tổ chức, địa điểm tổ chức ở thành phố Lâm Hải, thời gian là một tuần sau.
Cùng lúc khi đám người Toàn Chân Giáo tranh thủ được tư cách thi đấu, thì những chiến đội chuyên nghiệp đăng ký ghi tên tham gia giải đấu chuyên nghiệp đó cũng đã bắt đầu cuộc thi.
Mấy thứ này chỉ cần là người chơi thường xuyên ở trên Internet chú ý đến tình hình thi đấu của những chiến đội chuyên nghiệp, về cơ bản đều sẽ biết được... Tuy Vương Vũ không xem tình hình chiến đấu, nhưng mà những người chơi già dặn kinh nghiệm trong Toàn Chân Giáo ngược lại vẫn luôn bàn bạc hàng ngày, Vương Vũ nghe thấy nhiều nên cũng không tính là quá xa lạ.
Hôm nay nhận được thư mời này, Vương Vũ không nhịn được phấn chấn tinh thần.
Cao thủ cấp chuyên nghiệp, Vương Vũ cũng đã từng quen biết, cái gì mà nghề nghiệp tank đứng đầu cả nước là Lôi Công Đáng, cái gì mà Cung Vương Huyết Vũ, còn có Tay Trái Của Thần mà Toàn Chân Giáo vẫn thường xuyên kéo ra quất xác mắng nhiếc, đám người này thực lực mạnh mẽ, đều không hề yếu hơn mấy người Toàn Chân Giáo.
Những cái khác không nói, chỉ riêng Thập Nhị Tinh Tượng đã giải tán kia, đám người Toàn Chân Giáo cũng không dám bảo đảm có thể thắng được bọn chúng một cách dễ dàng, huống chi có thể chém giết bước vào giải đấu chuyên nghiệp đều là cao thủ đang ở đỉnh cao.
Thân làm một người tập võ, kỹ năng PVP của Vương Vũ thực ra còn cao hơn người bình thường rất nhiều, chẳng qua ở trong game hành hạ người mới chơi khiến cho Vương Vũ không nâng cao thuộc tính được thôi.
Hôm nay cao thủ khắp nơi đều tập hợp ở một chỗ, Vương Vũ suy nghĩ một chút cũng cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Lúc này Mục Tử Tiên cũng đã đăng xuất, đang rửa rau ở phòng bếp, nghe thấy Vương Vũ ngâm nga hát đi vào nhà, Mục Tử Tiên một tay cầm rau, đi ra hỏi: "Đi ra ngoài có việc gì à? Làm gì mà vui đến mức ấy?"
"Nhận được một thứ." Vương Vũ vui sướng nói.
"Chuyển phát nhanh? Anh mua đồ à?"
"Không có!" Vương Vũ cười hì hì, lắc lư trước mặt Mục Tử Tiên, đắc ý khoe khoang nói: "Em nhìn xem đây là cái gì."
Mục Tử Tiên cũng liếc mắt nhìn tấm thẻ trong tay Vương Vũ một cái, liếc mắt khinh thường nói: "Em còn tưởng rằng là cái gì cơ chứ, thư mời ấy à... Nhìn dáng vẻ anh chưa từng trải sự đời kìa."
"Á..." Vương Vũ ngượng ngùng sờ sờ mũi nói: "Hóa ra em biết thứ này."
"Cái này không phải là nói nhảm hay sao?" Mục Tử Tiên lắc lắc đồ ăn trong tay nói: "Đừng quên trước đây em làm gì, đồ chơi này cũng tương đương với mấy tấm vé VIP vào cửa đó."
Ngay khi Vương Vũ còn chưa rõ đó là cái gì, Lý Tuyết cũng rất đúng lúc từ bên trong phòng ngủ đi ra, nhìn thấy thư mời trong tay Vương Vũ, không nhịn được nói: "Anh Vũ nhận được thư mời nữa à... Công ty Long Đằng thật sự keo kiệt."
"Cái giề?" Vừa nghe thấy lời này, Vương Vũ lại càng mờ mịt hơn.