Trang 602# 1
Chương 1204: Kỹ năng cuối cùng
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
Ma Vương Khuẩn cũng là một đứa trẻ thông minh, sau khi nhìn thấy thông báo của hệ thống, lập tức đoán được có liên quan đến Vương Vũ, vì vậy kinh hãi hỏi: "Chuyện quái vật tấn công thành kia là xảy ra chuyện gì vậy?"
"Hì hì!" Vương Vũ hư hỏng cười nói: "Ta chuyển dời thù hận của đám quái vật trong cứ điểm Thần Ma kia đến cho Dã Lang Đoàn."
Thù hận của đám quái vật trong cứ điểm Thần Ma đều ở trên người Hồng Lang, nếu Hồng Lang bị giết chết trong đường lương thực kia, e rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Nhưng mà thằng ranh Hồng Lang kia lại tự cho rằng mình thông minh, đi theo Vương Vũ truyền tống về thành, đương nhiên sẽ mang theo thù hận của quái vật vào trong nội thành.
"Á..." Ma Vương Khuẩn nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó lắc đầu thở dài nói: "Lần này thành Tội Ác hoàn toàn xong thật rồi."
Quái vật cấp 100 tấn công một thành chính mà cấp bậc trung bình của người chơi mới đến 50, vốn cũng chẳng có chút hy vọng gì rồi.
Huống chi dựa vào những tên chỉ biết thiệt người lợi mình ở thành Tội Ác kia, ngay cả một công hội cho tử tế đàng hoàng cũng không có, ngày thường chia rẽ không đoàn kết thì cũng thôi đi, hôm nay quái vật tấn công thành, có lẽ đám người kia biết được không chiếm được lợi ích gì, sẽ trực tiếp đăng xuất trốn tránh dâng thành đầu hàng luôn ấy chứ.
"Cũng là ngươi tàn nhẫn, ngay cả hang ổ của người ta cũng nhổ tận gốc!"
Ma Vương Khuẩn nắm chặt hai nắm tay, trong lời nói tràn đầy kính trọng.
"Đó là đương nhiên." Vương Vũ cười nói: "Chúng ta ra ngoài lăn lộn nhất định phải coi trọng chữ tín, nói giết cả nhà bọn chúng thì phải giết cả nhà bọn chúng."
Ma Vương Khuẩn: "..."
Thành Tội Ác và thành Dư Huy cách nhau rất xa, khi phi thuyền bay đến thành Dư Huy, đã là lúc xế chiều, Ma Vương Khuẩn và Vương Vũ chia nhau mỗi người đi một ngả ở bến cảng, một mình tự quay về thành, Vương Vũ cũng đi tới ngõ hẻm bàn giao nhiệm vụ.
Sắc mặt của Ẩn Giả vẫn đáng ăn đòn như trước, nhìn thấy Vương Vũ quay về, thế mà lại chủ động chào hỏi: "Nhanh như vậy đã quay về rồi sao? Có gặp được Thánh Nhã Lệ hay không?"
"Cái này... Ờ, gặp được rồi." Vương Vũ gật đầu.
"Bà ấy có khỏe không?" Ẩn Giả hỏi tiếp.
Đối mặt với câu hỏi của Ẩn Giả, Vương Vũ suy nghĩ một lát, cuối cùng nói lời thật lòng: "Bà ấy chết rồi..."
"Chết rồi?"
Ẩn Giả nghe thấy thế, ánh mắt lóe ra một tia đau khổ, sau đó giận dữ nói: "Ai... Năm đó ta đi quá gấp, cũng không được gặp bà ấy một lần, chỉ để lại một quyển sách để Leon đưa cho bà ấy, không thể tưởng tượng được khi nghe thấy tin tức của bà ấy, nhưng lại là..."
Vương Vũ híp mắt, vô cùng hứng thú lắng tai nghe chuyện bát quái của Ẩn Giả, nhưng mà Ẩn Giả nói đến đây lại đột nhiên ngừng lại, sau đó chuyển đề tài hỏi: "Đã mang được đồ vật đến chưa?"
"Mang đến rồi!" Vương Vũ thấy không có bát quái để hóng hớt, cười híp mắt lấy đồ vật nhiệm vụ ra đưa cho Ẩn Giả.
Ẩn Giả nhận lấy đồ vật nhiệm vụ, mở trang bìa ra giảng giải cho Vương Vũ.
Quá trình giảng giải thật ra chỉ là một hình ảnh lướt qua, Vương Vũ cũng không nghe ra được cái gì, có điều sau khi hình ảnh lướt qua xong, Vương Vũ nhận được nhắc nhở: "Bạn đã học xong kỹ năng cuối cùng của Khí công sư là Điều Khiển - Ngưng Khí Thành Binh", bạn trải qua sự chỉ dạy của người hướng dẫn, thông hiểu đạo lý, kỹ năng Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích của bạn thăng cấp thành Phá - Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích"
Điều Khiển - Ngưng Khí Thành Binh: kỹ năng cuối cùng của Võ sư, ngưng tụ nội lực thành binh khí tấn công mục tiêu, binh khí mà Võ sư sử dụng nội lực ngưng tụ ra, lực tấn công tăng lên trên diện rộng, hơn nữa còn có tỷ lệ nhất định khiến cho kẻ địch bước vào trạng thái hôn mê.
Ảo Nghĩa - Điều Khiển: Khi thi triển Ngưng Khí Thành Binh lần nữa, có thể khiến binh khí do nội lực ngưng tụ lại nổ tung, cũng tạo thành vết thương trí mạng với mục tiêu trong phạm vi 300.
Phá - Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích: kỹ năng cuối cùng của Võ sư, đối với mục tiêu tiến hành Tam Đoạn Thích Kích tăng cường, cũng có thể khiến cho bản thân và mục tiêu cùng bay lên, cuối cùng đánh một đòn trí mạng.
Ảo Nghĩa - Phá: khi Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích tấn công mục tiêu thì tăng lên một tầng Ám Kình, kích hoạt Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích lần nữa có thể bùng nổ sát thương Ám Kình, đánh chết mục tiêu thì lại giảm 20 giây thời gian hồi chiêu.
"Kỹ... kỹ năng này..."
Sau khi nhìn thấy thuộc tính của kỹ năng, trên mặt Vương Vũ không tự chủ được hiện lên vẻ kinh ngạc.
Ngưng Khí Thành Binh, vốn dĩ đã tương đương với một lỗi tăng cường lực tấn công có chứa hiệu quả gây choáng rồi, nhưng sau khi tăng thêm thuộc tính Điều Khiển, đã trở thành một quả bom hẹn giờ, tuyệt đối là vũ khí lợi hại tốt nhất có thể thắng vì đánh bất ngờ.
Thuấn Ảnh Liên Hoàn Thích thì không cần nói nữa, kỹ năng này vốn dĩ đã nổi tiếng với sát thương, lúc này có thêm thuộc tính Phá, sát thương lại được nâng lên thêm một đoạn nữa.
Có thuộc tính Ảo Nghĩa, bất kể là thuộc tính của kỹ năng, hay là tính ứng dụng vào thực tế, đều mạnh hơn những kỹ năng cuối cùng không chỉ một hai điểm.
Cùng là kỹ năng cuối cùng, kỹ năng của mình cũng từng được tăng cường, quả thật khiến trong lòng Vương Vũ có chút khó hiểu, thậm chí còn có chút không yên tâm lắm, cái này mẹ nó không phải là hệ thống đang đặt bẫy cho hắn đấy chứ.
"Hừ!"
Thấy Vương Vũ bộ dạng chưa từng va chạm xã hội như vậy, Ẩn Giả hừ lạnh một tiếng nói: "Có cái gì mà sợ lớn sợ nhỏ chứ hả, kỹ năng này vốn dĩ là ta tự nghĩ ra, sau đó lại lưu truyền đến tay người khác, ngươi là đệ tử thân truyền của ta, đương nhiên không giống với người khác, nếu không ta cũng sẽ không bảo ngươi chạy đi xa như vậy lấy về."
"Cũng đúng!"
Vừa nghe thấy Ẩn Giả nói như thế, nghi ngờ trong lòng Vương Vũ nhất thời không còn sót lại chút gì.
Quả thật, game Trọng Sinh này từ trước đến giờ vẫn luôn chủ trương có nỗ lực thì mới gặt hái được thành quả, một chuyến nhiệm vụ này của Vương Vũ, bị quái vật truy đuổi khắp nơi như chó, cuối cùng còn đền thêm cả thành Tội Ác nữa, hai kỹ năng có mạnh hơn bình thường một chút thì cũng có sao đâu?
Sau khi đạt được hai kỹ năng, tâm trạng Vương Vũ rất tốt, từ trong ngõ hẻm đi ra, trực tiếp gửi tiệt đồ thuộc tính kỹ năng vào trong kênh trò chuyện của công hội.
Ở lâu với đám người Toàn Chân Giáo rồi, Vương Vũ cũng học được thói quen khoe khoang kéo thù hận, lúc không có chuyện gì làm sẽ châm chọc trào phúng lẫn nhau cùng với đám người kia, thật sự cũng rất thú vị.
Quả nhiên, đám súc sinh Toàn Chân Giáo nhìn thấy Vương Vũ như hổ thêm cánh, cả đám người tiếng oán than vang dội khắp đất trời, cảm thán đạo trời không công bằng, hơn nữa bạn học Ký Ngạo lại càng khóc sướt mướt, tỏ vẻ cùng là Võ sư, bản thân hắn ta lại chẳng có chút tôn nghiêm nào như vậy.
Mấy người Toàn Chân Giáo có kiểu phản ứng này, khiến cho Vương Vũ vô cùng hài lòng, sau khi chơi đùa xong, Vương Vũ cũng gửi tiệt luôn cả thủy tinh đen đến kênh nói chuyện của công hội.
Vương Vũ vừa gửi tiệt đồ này ra, kênh công hội đang ầm ĩ náo động lập tức yên tĩnh trở lại.
Một lúc lâu sau, mọi người lúc này đều rối rít kêu lên: "Bà mẹ nó, lão Ngưu, game này do nhà ngươi mở ra đấy à? Ngày hôm qua còn nói thủy tinh đen khó lấy đến mức nào, hôm nay ngươi đã lấy được rồi, ta thật sự nghi ngờ có phải ngươi mang họ Mã hay không đấy."
"Đúng rồi! Nói mau, đồ chơi này từ đâu ra, nếu không chúng ta sẽ tố cáo ngươi lợi dụng thân phận cậu chủ nhỏ của công ty game để mở hack."
"Đám cặn bã nhà các ngươi..."
Thấy đám súc sinh Toàn Chân Giáo này ăn nói trôi chảy như vậy, Vương Vũ xạm mặt lại cười mắng: "Vật này là phần thưởng của nhiệm vụ chân chạy đấy."
"Nhiệm vụ chân chạy? Ngươi còn chơi cái này nữa á?" Mọi người lại sửng sốt lần nữa.
Loại nhiệm vụ liên hoàn như nhiệm vụ chân chạy này quá phiền toái, người chơi cao thủ bình thường cũng sẽ không chơi, không thể tưởng tượng được loại thân phận như Vương Vũ này mà còn muốn đi làm loại nhiệm vụ này.
"Không..." Vương Vũ giải thích: "Người khác lấy được tặng cho ta."
"Thôi ngay đê!" Mọi người Toàn Chân Giáo đồng loạt khinh thường nói: "Thủy tinh đen mà cũng tặng ngươi á? Ngươi cho rằng chúng ta bị ngu à? Vì sao không có ai đi tặng cho ta chứ?"
"Ồ!" Vương Vũ im lặng một lát, sau đó không biết xấu hổ nói: "Đây là vấn đề từ sự quyến rũ của nhân cách, các ngươi phải tự tìm ra nguyên nhân từ chỗ bản thân mình thôi."
"Đéo đỡ được!" Mọi người phiền muộn.
"Xuân huynh." Ngay sau đó, Vương Vũ lại nói: "Ngươi đã tập hợp đủ tài liệu chưa?"