Trang 601# 2
Chương 1203: Quái vật tấn công thành
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Oa ôi chao, vũ khí cũng không tệ lắm nhỉ."
Lúc này, Vương Vũ liếc mắt một cái đánh giá thuộc tính của vũ khí cướp được từ tay mấy người Hồng Lang, không nhịn được cảm thán một câu.
Dù sao cũng là ăn cướp chuyên nghiệp, mấy thứ trong tay chắc chắn không thể kém được rồi.
Nói dứt lời, ánh mắt Vương Vũ lại nhìn sang phía mấy người kia.
Dã Lang Đoàn lấy nghề ăn cướp để sống qua ngày, đương nhiên không thể nào không biết ánh mắt này của Vương Vũ có ý nghĩa gì.
Đám người này dám gây ra chuyện đánh cướp, chắc chắn sẽ không sợ chết, nếu Vương Vũ chỉ đơn giản giết người, bọn chúng đương nhiên sẽ không sợ hãi, nhưng bây giờ nhìn thấy thủ đoạn cướp trang bị người khác của Vương Vũ, mọi người làm sao còn dám to gan lớn mật như trước nữa.
Thấy Vương Vũ nhìn sang, cả đám người nhất thời sợ đến mức ba hồn bay mất, phản xạ có điều kiện vừa lăn vừa bò chạy vào khu vực an toàn.
Không thể không nói, kỹ xảo chống đánh cướp của những tên này cũng rất cao đấy.
Điểm truyền tống là khu vực tuyệt đối an toàn, thành Tội Ác không giống như thành Dư Huy, nơi này lính canh sẽ không nghe theo lời chỉ huy của Vương Vũ.
Dù cho là như thế, những tàn dư của Dã Lang Đoàn vẫn còn sợ hãi trong lòng nhìn Vương Vũ đứng ngoài điểm truyền tống, thở mạnh cũng không dám, rất sợ tên này đột phá quy tắc của game, xông vào khu vực an toàn cướp đồ.
Hết cách rồi, người đã từng thật sự giao đấu với Vương Vũ, đều sẽ theo bản năng cảm thấy quy tắc của hệ thống không có chút tác dụng gì với Vương Vũ.
Đối với hành động mấy người của Dã Lang Đoàn trốn vào khu vực an toàn lánh nạn, Vương Vũ không hề có chút bất ngờ nào, dù sao trong tình huống này mà vẫn còn muốn cứng rắn đối đầu chính diện với Vương Vũ như vừa nãy, mới là đầu óc có vấn đề.
"Haha!"
Nhìn đám người Dã Lang Đoàn run lẩy bẩy nấp trong khu vực an toàn nhìn hắn chằm chằm, Vương Vũ cười lạnh một tiếng, ý tứ sâu xa liếc nhìn mọi người một cái, xoay người lập tức rời đi.
"???"
Mắt thấy Vương Vũ càng lúc càng xa, mấy người Dã Lang Đoàn vẻ mặt mơ hồ.
"Hắn... Hắn như vậy là đi rồi sao?"
Tuy đưa mắt nhìn theo Vương Vũ rời đi, Dã Lang Đoàn vẫn buồn bã trong lòng như trước.
"Không thể nào chứ!" Hôi Lang bĩu môi chắc chắn nói: "Tên này rất giảo hoạt, nhất định là đang mai phục ở gần đây thôi, hắn đang đợi chúng ta ra ngoài sau đó sẽ cướp trang bị của chúng ta!"
Hôi Lang càng nói càng lớn tiếng, rất rõ ràng là đang che giấu sợ hãi trong lòng mình.
"Á."
Mọi người nghe thấy vậy đều không khỏi hoảng sợ.
Lúc này Hồng Lang nhìn thấy bản ghi lại tin nhắn trong kênh đội ngũ của mấy người Hôi Lang nói chuyện với nhau, không nhịn được nói: "Ngươi cảm thấy cho dù hắn có đi thật chăng nữa, thì bây giờ các ngươi có dám đi ra ngoài hay không?"
"Nói nhảm, đương nhiên là không dám rồi!" Mấy con sói quyết đoán thừa nhận mình sợ hãi.
"Vậy thì không được rồi!" Hồng Lang khinh bỉ đây: "Tám phần là hắn biết rõ các ngươi sẽ có kiểu suy nghĩ như Đại Hôi vừa nói, cho nên mới chặn đường ba người chúng ta ở điểm an toàn."
"Hít!"
Đám sói nghe thấy thế không nhịn được hít sâu một hơi nói: "Giương đông kích tây sao? Quả nhiên là gian xảo! Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đi cứu người hay không?"
"Đừng có nói hươu nói vượn, các ngươi đến để tặng trang bị cho thằng khốn kia à?" Hồng Lang khinh thường nói: "Trước tiên cứ nấp trong khu vực an toàn đi, ta cũng không tin hắn có thể chặn đường chúng ta cả một ngày!"
Mười phút sau, phi thuyền của thành Tội Ác bay đi thành Dư Huy đang lơ lửng trên bầu trời.
Trên phi thuyền, Vương Vũ nhìn mảnh đất thành Tội Ác này một lần cuối, tiện tay lấy ra hai con dao găm vừa giành được từ trong tay Dã Lang Đoàn, đưa cho Ma Vương Khuẩn bên cạnh nói: "Hai con dao găm này không tệ, tặng ngươi."
Bị Vương Vũ một chân giẫm nát đầu, trong lòng Ma Vương Khuẩn rất không vui, miệng vểnh lên rất cao đến mức có thể xuyên một con lừa vào được, nhìn thoáng qua dao găm mà Vương Vũ đưa sang, Ma Vương Khuẩn bĩu môi nói: "Hừ! Ngươi giết bản cô nương một lần này, tất cả kinh nghiệm chạy qua chạy lại mấy vòng đều rơi mất sạch cả rồi, đưa hai con dao găm rách nát này ra mà đã đòi thu mua bản cô nương á? Thật sự cho rằng đầu ta bị lừa đá rồi à?"
Con ranh này vẫn miệng lưỡi sắc bén y như trước, oán trách đồng thời còn không quên ngầm tổn thương Vương Vũ.
Có điều khi cô ta nhận lấy dao găm, vừa nhìn thấy thuộc tính, nhất thời một trăm câu nguyền rủa Vương Vũ đằng sau còn chưa kịp nói cũng vội nuốt vào bụng.
Ma Vương Khuẩn là em gái của loại nhà giàu cấp bậc như Phong Vân Thiên Hạ, xuất thân đương nhiên xa xỉ, cũng không phải chưa từng nhìn thấy trang bị Ám Kim bao giờ, nhưng loại người có thể tiện tay lấy ra hai con dao găm Ám Kim như Vương Vũ, Ma Vương Khuẩn cũng mới gặp được lần đầu tiên.
Đạp người ta một chân, tặng hai thanh vũ khí Ám Kim... Người này ra tay hào phóng, hành động dũng cảm, khiến cho kẻ có tiền như Ma Vương Khuẩn cũng phải trợn mắt há mồm.
Dù là con nhà giàu như Ma Vương Khuẩn, cũng không nhịn được suy nghĩ muốn để cho Vương Vũ giẫm thêm hai cái nữa.
Đương nhiên rồi, sở dĩ Vương Vũ đưa hai con dao găm này cho Ma Vương Khuẩn, cũng không chỉ vì vừa nãy giết chết Ma Vương Khuẩn mà áy náy, mà chỉ vì Ma Vương Khuẩn ném thủy tinh đen cho Vương Vũ, quá mức quý giá.
Tuy nói rằng Ma Vương Khuẩn coi thủy tinh đen làm tiền phí thuê lính đánh thuê để ném cho Vương Vũ, nhưng đó là vì Ma Vương Khuẩn căn bản cũng không hiểu rõ giá trị của thủy tinh đen.
Có câu nói không công thì không hưởng lộc chứ sao.
Ma Vương Khuẩn có mắt như mù, Vương Vũ cũng không phải người mù, nhận món quà lớn như vậy của người ta, trong lòng Vương Vũ tự có chút không chấp nhận được, bây giờ đưa hai con dao găm này cho Ma Vương Khuẩn, cũng có thể tính là quà đáp lễ, đỡ cho sau này vì chuyện này mà có vướng mắc với Ma Vương Khuẩn.
Cái gọi là quân tử phòng thân, chính là đạo lý này, vì sao Trương Vô Kỵ bị người ta mắng là kẻ đồi bại? Còn không phải vì thằng ranh kia không biết điều hiểu chuyện bằng Vương Vũ hay sao?
Sau khi bình tĩnh lại, Ma Vương Khuẩn kinh ngạc nghi ngờ nói: "Bà mẹ nó, hai con dao găm này từ đâu đến rồi?"
"Cái này ấy à..." Vương Vũ liếc mắt nhìn Ma Vương Khuẩn đang kinh ngạc một cái, thản nhiên nói: "Vừa nãy khi ta quay lại, tiện tay cướp được từ tay đám người Dã Lang Đoàn!"
"Chậc chậc chậc... Ngươi như vậy thật sự là trâu bò trong những kẻ trâu bò đấy!"
Ma Vương Khuẩn lại khen ngợi thán phục từ tận đáy lòng, cướp trang bị của người ta mà còn có bộ dạng gió nhạt mây nhẹ như vậy, người này đã đến mức độ ngay cả từ trâu bò cũng không thể miêu tả được nữa rồi.
Vương Vũ nghe thấy thế tức giận nhìn Ma Vương Khuẩn: "Trẻ trâu, biết nói chuyện quá nhỉ."
"Hì hì."
Thấy Vương Vũ lộ ra gương mặt nghiêm khắc, Ma Vương Khuẩn vội vàng cười hì hì, nói sang chuyện khác: "Mặt khác, đám khốn kiếp Dã Lang Đoàn này, bà đây sớm hay muộn gì cũng sẽ dẫn người quay về giết bọn chúng mười lần tám lần."
"Ha ha." Vương Vũ nghe thấy thế cười khẽ nói: "Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó đâu."
"Vì sao?"
Ma Vương Khuẩn vẻ mặt mờ mịt.
Vương Vũ nhìn xuống khắp nơi một lượt, sau đó thản nhiên nói: "Vì sau này không biết được thành Tội Ác có còn tồn tại nữa hay không đâu."
"????"
Ma Vương Khuẩn lại càng không hiểu ra sao cả.
Đúng lúc đó, trên bầu trời hệ thống lại phát lại thông báo.
Thông báo: Vì người chơi thần bí đánh chết thống soái của cứ điểm Thần Ma, quái vật bên trong cứ điểm Thần Ma bạo động, sau năm phút, liên quân Quang Minh và Hắc Ám sẽ tấn công thành Tội Ác, yên bình nghìn năm trên đại lục Trọng Sinh đã bị đánh vỡ, một ngày này nhất định sẽ được ghi khắc trong lịch sử.
Thông báo vang lên ba lần, vang vọng trên bầu trời game.
Nhìn thấy nội dung thông báo, nhất thời tất cả người chơi trong game đều sôi trào cả lên.
"Bà mẹ nó, quái vật tấn công thành! Thành Tội Ác thật sự quá may mắn."
"Thật hâm mộ quá... Khi nào thì quái vật có thể tấn công đến thành của chúng ta nhỉ."
Trong lúc nhất thời, loa trên thế giới bật lên giống như không cần tiền, mọi nguoiwfi không khỏi bày tỏ vẻ hâm mộ đối với thành Tội Ác.
Dù sao từ xưa đến nay, quái vật tấn công thành đều là một trong những cảnh tượng lớn nhất của game, quái trùng điệp dưới sự dẫn dắt của đám BOSS, tấn công thành chính của loài người.
Ở trong mắt người chơi bình thường, những BOSS này đại diện cho vô số trang bị cực phẩm và kinh nghiệm phong phú, nhưng mà Vương Vũ lại biết, lần này quái vật tấn công thành, đại biểu cho chết chóc và hủy diệt.