Trang 604# 2
Chương 1209: Lão đông gia
Shared by: ebookshop.vn -
=== oOo ===
"Thần...Thần khí!"
Sau khi nhìn thấy thuộc tính của Trượng Ảnh Nguyệt, cả đám Toàn Chân Giáo đều đồng thanh thốt lên cụm từ này.
Tuy rằng lúc mới đầu Ám Hắc Chi Ác đã là trang bị Sử Thi, mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý trong lòng từ trước, nhưng lúc này cũng không thể không kinh ngạc thốt lên.
“Mẹ nó đây mới là thực sự là Thần khí này!!”
Nói đến trang bị Truyền Kỳ, mọi người cũng chưa phải là chưa từng được nhìn thấy, chiếc áo choàng trên người Vương Vũ chính là một trong số đó, nhưng lúc này nếu so sánh nó với Trượng Ảnh Nguyệt, cái thuộc tính rách nát của chiếc áo choàng trên người Vương Vũ kia còn không bằng cả Thần khí giả.
Còn Trượng Ảnh Nguyệt lại đường đường chính chính là một trong ba Thần khí lớn của trận doanh Hắc Ám.
Tinh thông pháp thuật, hút máu, hồi phục MP, những thứ này thì không cần nhiều lời rồi, mỗi một thứ đều là thuộc tính mà nghề nghiệp hệ pháp thuật mơ ước bấy lâu.
Hai kỹ năng Ảnh Nguyệt Huyết Tuyền và Ảnh Nguyệt Chi Quang càng gia tăng khả năng sinh tồn và tấn công của người sử dụng.
Đặc biệt là thuật Triệu Hồi đã lên tới đỉnh cấp, tuyệt đối là một cái bug khổng lồ.
Trong hệ thống triệu hồi bằng pháp thuật Hắc Ám của trò chơi Trọng Sinh này, nếu tính từ cao đến thấp thì sẽ lần lượt là linh hồn, khô lâu và cơ thể.
Thuật Triệu hồi tiểu quỷ của Xuân Tường vốn đã là thuật Triệu hồi linh hồn cao cấp nhất, sau khi đồng hóa với thuật Triệu hồi vong linh và khô lâu xong, kỹ năng này chắc chắc đã biến dị thành thuật Triệu hồi ác linh ở trạng thái cuối cùng.
Thuật Triệu hồi ác linh cấp ba, một lần có thể triệu hồi ra mười con, mỗi con sở hữu 150% thuộc tính của người triệu hồi, hơn nữa nếu cộng thêm hiệu quả phụ trợ tới từ Sách Phong Ấn, khi đó ở trạng thái đỉnh cao mỗi con sẽ có 2% thuộc tính vượt qua Triệu hoán sư.
Mẹ nó, đây không chỉ là tăng lên về mặt số lượng nữa, mà là nhảy vọt về mặt chất lượng rồi.
Mười một đánh một đấy, tưởng tượng mà xem, Xuân Tường được dẫn theo mười tên đàn em càn quét khắp nơi thì sẽ đáng sợ đến mức độ nào chứ.
Chẳng trách nghề nghiệp Thuật sĩ trong game lại được thiết lập yếu ớt như thế khi đánh solo, thì ra trạng thái cuối cùng của nghề nghiệp này lại khủng bố như vậy.
Phải nếm trải nỗi đau khổ nhất trong những nỗi đau khổ mới có thể trở thành người đứng trên vạn người, câu này chắc chắn là dùng để ám chỉ Xuân Tường rồi.
Xuân Tường vừa được lên đời, lúc này tất nhiên là không cần phải nói cũng biết tâm trạng của hắn ta như thế nào rồi, còn cả đám Toàn Chân Giáo ai nấy đều đau đớn đập đầu vào tường, dồn dập khóc rống lên.
Dù cho là mấy người chơi sinh hoạt chuyên nghiệp như đám Lý Tuyết cũng cảm thấy hâm mộ không thôi, cả đám bắt đầu nghĩ xem không biết họ có nên kiếm một trang bị gì đó để chơi thử hay không.
“Má nó, giờ ta xóa nick chơi lại còn kịp không?”
“Chú Ngưu… cháu mặc kệ đấy, chú nhất định cũng phải làm cho cháu một trang bị Thần khí.” Ký Ngạo ôm bắp đùi Vương Vũ sống chết không chịu buông tay.
Vương Vũ bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Ngươi tưởng Thần khí là rau cải trắng à, chuyện này chỉ có thể nói rằng Xuân huynh số đỏ thôi.”
“Đỏ quá chứ sao nữa, tên khốn này hốt được hai trang bị Truyền Kỳ rồi đấy.” Cả đám đỏ mắt nhìn Xuân Tường, tức điên gắt lên.
“Hai trang bị á?” Vương Vũ hơi sững sờ.
Bấy giờ Xuân Tường mới giơ Sách Phong Ấn trong tay hắn ta ra.
Mẹ nó, Vương Vũ suýt chút nữa thì quên mất, Sách Phong Ấn trong tay tên khốn này cũng là trang bị Truyền Kỳ.
Chẳng trách tên này chỉ là một Thuật sĩ mà lại có thể solo ngang nhiên như thế, chẳng phải có câu thợ mộc muốn làm được việc còn phải xem dùi có sắc hay không sao, quả nhiên là không sai chút nào.
Sau khi trang bị Trượng Ảnh Nguyệt lên người, cuối cùng xem như Xuân Tường cũng đã có một vũ khí chân chính, mọi người vừa định nhanh chân chạy đến xem Xuân Tường biểu diễn uy lực của vũ khí mới như thế nào, đúng lúc này, Vương Vũ lại nhận được tin nhắn gửi đến từ Yêu Nghiệt Hoành Hành.
“Má nó, lại kiếm được thứ gì ngon rồi, anh đánh BOSS ở chỗ nào đấy?” Yêu Nghiệt Hoành Hành vội vàng la lên hỏi.
Trong thông báo của hệ thống có nói Vương Vũ đã xóa bỏ được phong ấn trên Thần khí, không chỉ có Yêu Nghiệt Hoành Hành mà hầu như tất cả mọi người đều cho rằng Vương Vũ đang làm nhiệm vụ liên quan đến Thần khí.
“Trụ sở công hội.”
Vương Vũ trả lời một cách rất bình thản.
Yêu Nghiệt Hoành Hành kinh ngạc nói: “Trụ sở công hội á? Sao anh về nhanh vậy?”
“Cái gì mà về nhanh cơ?” Vương Vũ nói: “Anh vẫn luôn ở trụ sở mà.”
“Thế Thần khí của anh…”
“Vừa mới ghép lại được.” Vương Vũ trả lời đúng sự thật.
“...”
Sau khi Yêu Nghiệt Hoành Hành gửi đi một loạt dấu ba chấm, rất lâu sau cậu ta mới nhắn tiếp: “Em sắp đến trụ sở công hội các anh rồi, đợi lát nữa anh tuyệt đối không được nói trang bị đó là do anh ghép ra đâu đấy.”
“?”
Vương Vũ ngẩn ra.
Đúng lúc này, một thông báo lướt qua kênh công hội: [Vô Kỵ mời Yêu Nghiệt Hoành Hành và Bố Của Thiết Ngưu tiến vào trụ sở công hội.]
Cùng lúc đó, điểm truyền tống bên ngoài tiệm rèn lóe lên một ánh sáng, sau đó hai bóng người một cao một thấp đi ra từ bên trong.
Vương Vũ: “...”
Chẳng trách, chẳng trách, nếu để cho đồng chí Lão Ngưu biết Vương Vũ lại làm ra được một thanh Thần khí, e rằng Yêu Nghiệt Hoành Hành sẽ lại bị bóc lột một lần nữa mất thôi.
Chẳng còn cách nào khác, ai bảo Yêu Nghiệt Hoành Hành không đánh lại được hai cái tên vô liêm sỉ này đây, tụt lại phía sau thì phải chịu đòn, không bóc lột cậu ta thì bóc lột ai, đáng đời.
Ngay lập tức Vương Vũ đã nghe thấy Yêu Nghiệt Hoành Hành hô lên: “Người đâu rồi? Cả đám chết dí ở chỗ nào rồi, mau ra đón khách quý đi kìa.”
Mọi người vừa nãy cũng đã nhìn thấy thông báo trong kênh công hội, giờ nghe thấy tiếng gọi của Yêu Nghiệt Hoành Hành, cả đám vội vã chạy ra khỏi tiệm rèn.
Vương Vũ vội vàng tiến lên chào: "Cha, cha tới rồi ạ?”
“Chào chú Vương ạ.” Những người khác cũng chào theo.
"Ừm!"
Lão Ngưu chỉ “ừm” một tiếng rồi đánh giá đám người Toàn Chân Giáo một phen, sau đó ông ta khó hiểu chỉ vào tiệm rèn đúc: “Chỗ kia là chỗ nào vậy?”
Tiệm rèn chỉ có một bàn thao tác, không gian lại cực kỳ nhỏ hẹp, nhìn thấy hơn hai mươi miệng ăn của Toàn Chân Giáo lại chui ra từ một căn phòng nhỏ như vậy, ông ta thấy khá là hiếu kỳ.
“Ông Vương, đó là…” Ký Ngạo nghe vậy vừa định tiến lên nói cho lão Ngưu biết đây là tiệm rèn với vẻ lấy lòng.
Vương Vũ đã nhanh tay đè Ký Ngạo lại, sau đó cười nói sang chuyện khác: "Cha, sao cha lại tới nơi này làm gì?"
Nhìn thấy động tác mờ ám của Vương Vũ, Lão Ngưu nhíu nhíu mày nói: "Đưa tiền!"
"Đưa tiền?" Vương Vũ ngẩn ra: "Đưa tiền gì cơ ạ?"
Lão Ngưu trừng mắt lên nói: "Chẳng phải thằng em anh đã nói là các anh muốn tham gia cuộc thi gì đó nhưng thiếu hụt tài trợ sao?”
“Đúng, đúng ạ…” Vương Vũ gật đầu.
"Tôi đã thương lượng với mấy vị gia chủ của giới võ công rồi, chúng tôi quyết định giúp đỡ các anh, thằng em anh chưa nói chuyện này với anh sao?”
Nói rồi, Lão Ngưu lại liếc Yêu Nghiệt Hoành Hành một cái.
Vương Vũ nhất thời bừng tỉnh, sau đó hắn trừng mắt nhìn về phía Yêu Nghiệt Hoành Hành.
Thằng nhóc con được lắm, dám chơi chiêu mượn hoa hiến Phật, dám lấy số tiền thuộc về hắn đi làm người tốt, còn không biết xấu hổ bắt chiến đội phải quảng cáo cho nó… đúng là không có thương nhân nào mà không gian cả.
Yêu Nghiệt Hoành Hành căng thẳng vội vàng chắp hai tay lại, gửi thư mật cho Vương Vũ cầu xin: “Anh ơi, anh ruột của em ơi, danh nghĩa của ai mà chẳng giống nhau, anh tuyệt đối đừng bán đứt em đi mà…”
“Cậu ấy nói rồi ạ.” Lúc này Vô Kỵ vẫn là người hiểu chuyện hơn cả, hắn ta vội vã đi ra hòa giải: “Chú Vương, chúng ta vào nhà rồi bàn tiếp ạ.”
Nói rồi, Vô Kỵ vươn tay ra hiệu mời Lão Ngưu vào phòng hội nghị, vị này không chỉ là cha của Vương Vũ, ông ta còn là lão đông gia nữa, về tình về lý cũng không thể để người ta đứng trong sân mãi phải không?
"Nói rồi là tốt!" Lão Ngưu gật gù, ông ta liếc Yêu Nghiệt Hoành Hành một cái rồi nói: "Tôi chỉ sợ thằng nhóc này lại trộm dùng mánh lới gì đó, thế nên hôm nay tôi mới tự mình đến đây, không cần nước nôi gì đâu, các cậu có bao nhiêu người thì đi đăng ký đi, sau đó để tiểu Phi đặt khách sạn cho các cậu.”
Phải công nhận rằng không ai hiểu con bằng cha… Quả nhiên lão Ngưu không uổng phí mấy chục năm ăn cơm.
Không chờ đám người Vương Vũ đáp lại, ngay sau đó lão Ngưu lại nói: “Nhà tài trợ có quyền bắt chiến đội quảng cáo cho mình thật sao?”
“Đúng vậy ạ!” Vô Kỵ nhanh mồm nói.
"Ừm! Rất tốt!" Lão Ngưu nói: "Tôi đã bảo người may cho các cậu một vài bộ quần áo, đến lúc đó các cậu sẽ mặc quần áo đó lên thi đấu, không có ý kiến gì chứ?”